Đèn đường xuyên qua lớp kính cửa sổ truyền vào trong, cô hơi nghiêng người ôm lấy anh. Đây là lần đầu cô nói ra những lời này, nhưng lời cô luôn muốn nói nhưng vẫn luôn không có cơ hội, những lời khó mở miệng nói.
Ôn Cảnh Phạm bị cô ôm lấy, khuôn mặt mềm mại của cô sát cạnh anh, anh có thể ngửi thấy mùi thơm của cô, giống hệt như mùi của anh.
Có vố số lời vỗ về khi đến bên khoé môi lại lưỡng lượng…cuối cùng, anh nghĩ là không cần thiết phải nói ra nữa.
Một trong những điểm hoà hợp giữa anh và An Nhiên là ở chỗ này, có nhiều việc anh làm, không cần nói với cô, cô vẫn có thể tự mình phát hiện. Mà bọn họ vào lúc này, giống như đã cởi bỏ lớp vỏ ngoài, chỉ cần nhìn qua đã có thể hiểu thấu lòng nhau.
Có nhiều lời như “Anh sẽ luôn bên cạnh em”, “Anh vĩnh viễn sẽ kề bên em”, “Anh sẽ cùng em đi suốt đời suốt kiếp” ở trước mặt cô lại trở nên vô cùng cứng nhắc. Mà anh, trước giờ không cần dùng những lời như vậy để khiến cô cảm đồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như Tuỳ An Nhiên mà anh biết có nhiều lúc nhìn như không để tâm đến nhưng thật ra trong lòng lại nhạy cảm, tinh tế tỉ mỉ. Điều này không phải là xấu mà ngược lại, cô vô cùng dễ dàng hiểu được những điều người ta giấu sâu trong lòng thông qua những chi tiết nhỏ nhoi.
Vậy nên vào lúc này anh không cần làm gì nhiều, bọn họ là vợ chồng, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn thì sẽ luôn can dự vào cuộc sống đối phương đến điểm cuối của sinh mệnh.
Anh đưa tay ôm lại cô, hơi thở nhẹ nhàng của anh phảng phất bên tai cô, từng nhịp đều đặn.
“Khả năng giác ngộ cao đấy.” Qua hồi lâu anh mới mở miệng nói một câu đánh giá như vậy.
Tuy là Tuỳ An Nhiên không hy vọng anh có thể đáp lại cô một đoạn lời lẽ sướt mướt, tràn ngập tình cảm nhưng chỉ một câu trả lời qua loa như vậy, lòng cô vẫn cảm thấy không thoả mãn…
Cô nhẹ nhàng buông tay, ôm lấy cô anh, nhìn anh với ánh mắt không vui.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu hôn cô, chà sát cánh môi cô rồi nhẹ hôn một cái, hạ giọng hỏi dò: “Cùng anh tới công đi?”
Tuy đã cùng anh hôn rất nhiều lần rồi…nhưng nụ hôn thành thục tự nhiên, lúc nào cũng có thể rơi xuống khiến trái tim Tuỳ An Nhiên đập loạn xạ.
Cô “Hửm?” một tiếng rồi lui khỏi người anh.
“Anh đến công ty họp, vốn định về nhà ăn cơm trước rồi anh sẽ đến công ty nhưng bây giờ không kịp rồi…” Nói xong anh đưa tay nhìn đồng hồ, “Uhmm…” một tiếng rồi nói tiếp: “Hơn nữa sau khi nghe xong những lời tỏ tình tràn ngập tình cảm của bà Ôn lúc nãy xong, ông Ôn có hơi không nỡ để bà ấy một mình rời đi.”
Đối mặt với sự trêu ghẹo rõ ràng của anh, Tuỳ An Nhiên không còn lời nào để nói, chỉ có thể đỏ tai, rụt người lại, giả vờ như không quan tâm thắt dây an toàn rồi muộn phiền “Uhm” khẽ một tiếng.
Ôn Cảnh Phạm bẻ vô lăng, rời khỏi đoạn đường đang chạy, quẹo sang làn đường bên cạnh.
Xem ra…việc đưa cô đến công ty đúng thật là một quyết định nhất thời.
Chỉ là…anh đi họp, cô làm gì đây?
Trên đường đi, Ôn Cảnh Phạm đã gọi về nhà thông báo, không biết ông nội ở đầu dây bên kia nói gì mà Ôn Cảnh Phạm bình tĩnh quay sang nhìn cô, nói: “Không giống nhau, vợ chồng bọn còn cần phải có chút tình thú để điều hoà cuộc sống.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy là Tuỳ An Nhiên không biết anh đang nói cái gì nhưng dựa vào một câu nói này cũng biết câu trả lời của anh không có chút nghiêm túc nào cả, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, bèn giật nhẹ tay áo của anh.
Rất nhanh đã đến công ty, anh nắm chặt điện thoại nghe ông nội nói càm ràm vài câu xong mới nói: “Con vẫn còn đang lái xe, cứ như vậy đã”, nói xong liền cúp máy.
Tuỳ An Nhiên: “Anh nói gì với ông nội vậy?”
“Ông nói Văn Ca cũng không có ở nhà, vừa điện thoại về báo là ăn cơm ở ngoài. Nói chúng ta hợp sức lại cho ông leo cây…” Anh nhẹ xoa mi tâm, ý cười bên khoé môi cũng dần nhạt đi, giọng điệu nghiêm túc hơn: “Nếu như tối nay Văn Ca liên lạc với em, em phải chú ý chút. Nếu không thì đến khoảng 8 giờ em hãy gọi điện thoại cho nó, xem thử nó có an toàn không.”
Tuỳ An Nhiên nghe xong, cảm thấy thật mơ màng nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, không tự giác cũng nghiêm túc hơn.
Cô luôn cảm thấy trưa nay lúc mang Văn Ca đi cùng đến trung tâm thành phố, biểu cảm của Ôn Cảnh Phạm không được bình thường, bây giờ nghe anh nghiêm túc dặn dò như vậy, trong lòng dần bắt đầu lo lắng: “Có phải anh biết chuyện gì không? Chiều này Văn Ca đi đâu vậy?”
“Giữa nó và anh Thiếu Viễn có mâu thuẫn, rất lâu rồi không gặp nhau, lần trước ở nhà họ Ôn mới gặp lại một lần. Vậy nên chiều nay nó đi tìm anh ấy rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu, quan sát tình tình xe cộ ở phía sau, giảm dần tốc độ xe.
“Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tâm ý của anh Thiếu Viễn vẫn luôn rất rõ ràng…” Anh đánh tay lái sang bên phải, chầm chậm hướng lại gần một toà nhà.
Tuỳ An Nhiên im lặng không nói. Cô thật sự không hiểu tâm ý của Thiếu Viễn vẫn luôn rất rõ ràng là ý gì, ít nhất là theo như cô nhìn thấy, mọi thứ đều mơ hồ không rõ ràng.
Chỉ là vì Ôn Cảnh Phạm nói không rõ ràng như vậy, giọng điệu lại khuếch đại khiến cô bồn chồn, ngồi không yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...