Ai nói anh không yêu em

Buổi trưa lúc Ôn Cảnh Phạm quay về nhà chỉ thấy mỗi Văn Ca đang ngồi trong phòng khách, cô ấy đang nghiêng người gác chân, vừa xem tivi vừa ăn dưa hấu, tay trái cầm một miếng dưa lưới, tay phải lại cầm dưa hấu.
Dĩa trái cây trên bàn đã bị cô ấy giải quyết một nửa rồi, ngoài dĩa trái cây ra, trên bàn còn có một tập giấy và một cuốn kinh Phật.
Anh bước thêm vài bước lại cần bàn, thấy những dòng chữ xiên vẹo của Văn Ca, khoé môi khẽ nhếch, như cười như không liếc cô: “Lại gây ra rắc rối gì nữa đây?”
“Có đâu ạ!” Văn Ca lập tức ngồi đàng hoàng lại, trên mặt thể hiện đầy sự tức giận: “Con không nhìn nổi những chuyện ông cố làm với Tuỳ An Nhiên nên lên tiếng kháng nghị, kết quả là bị ông cố giận bắt phạt nè!”
Nói xong, vì muốn thể hiện cho anh thấy cô đang nói thật nên cô nhanh chóng buông đĩa xuống đưa cuốn “Báo cáo tình hình nhiệm vụ” cho anh xem: “Con đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao rồi, tuyệt đối không hề lười biếng các kiểu đâu nha…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong liền liệt kê những việc sáng nay Tuỳ An Nhiên đã làm, gần như muốn miêu tả cụ thể chi tiết.
Ôn Cảnh Phạm cụp mắt liếc ngang qua dĩa trái cây trên bàn rồi đưa tay bốc một miếng táo bỏ vào miệng, tiếp tục nghe Văn Ca nói: “Bây giờ An Nhiên đang ở trong phòng bếp học mấy món chú thích từ dì Tân. Ông nội quá sức hài lòng nên lên lầu đợi đến giờ ăn cơm rồi. Cái người này, lớn đến tuổi này rồi nên không còn sung sức nữa, con nói ông cố có nghe đâu, cứ đòi thế này rồi thế kia, ông cố không mệt nhưng con nhìn còn mệt thay chô ông. Lúc sáng á, nhà này loạn ngầu cả lên. Nhưng An Nhiên nhà ta là ai chứ, dễ dàng ứng phó, mọi thứ nhanh chóng đâu vào đó…Cảm giác cụ thể là như thế nào chú có thể hỏi người trong cuộc á, con chỉ là một người ngoài đứng ngoài xem mà còn cảm nhận được An Nhiên khá là hưởng thụ điều đó đó.”
Ôn Cảnh Phạm nhẹ đẩy vai cô rồi chuyển dĩa trái cây đến trước mặt mình, vừa nhìn về phía phòng bếp vừa nhàn nhạt hỏi cô: “Con gọi cô ấy là gì?”
Văn Ca “A” một tiếng, bị Ôn Cảnh Phạm nhắc nhở như vậy mới nhớ ra bây giờ cô và Tuỳ An Nhiên chênh nhau một vai vế. Cảm giác giống như trong miệng đầy nước cam, nó không hề ngọt mà…chua đến ê cả răng, cả lợi.
Chậc chậc, trong nháy mắt bạn thân của cô lại trở thành dì, đối mặt với Tuỳ An Nhiên xinh đẹp như hoa, vô cùng mảnh mai cô thật sự không thể thay đổi cách xư hô nổi.
Ôn Cảnh Phạm lại nhẹ nhàng nhìn qua cô một lại, hỏi tiếp: “Cô ấy là người nhà ai?”
Văn Ca thầm oán trong lòng: “…Ôi trời, mình là nữ đó, là nữ đó! Có cần thiết phải tuyên bố chủ quyền trước mặt mình dậy không! Con cũng đâu giành vợ của chú chứ!”
Ôn Cảnh Phạm dường như có thể thông qua vẻ mặt của cô mà đoán được những suy nghĩ trong lòng cô, anh đưa tay búng nhẹ trán cô một cái, dùng lực vừa đủ, chỉ để lại một dấu đỏ nhàn nhạt trên trán cô: “Chiều nay anh ấy ở hội quán TC, hình như là gặp khách hàng. Nếu như con muốn gặp anh ấy có thể đến đó tìm. Nếu như quản lí không cho phép con cứ nói tên của ta, để quản lí hỏi chủ hội quán thử có được không.”

Nói xong anh cất bước bước về phía nhà bếp.
Văn Ca nhanh hơn anh một bước chắn trước mặt anh, đôi mắt cô sáng long lanh: “Chú Cảnh Phạm, chú nói xem vì sao chú nhỏ lại thích đến hội quán đó đến như vậy, chủ hội quán đó là ai vậy chú?”
Ôn Cảnh Phạm cụp mắt nhìn cô, chỉ trả lời câu hỏi phía sau: “Tần Noãn Dương.”
Văn ôm dĩa trái cây đứng ngây tại chỗ.
--
Phòng bếp.
Tuỳ An Nhiên vừa vặn nhỏ bếp sườn kho, vừa quay người định tranh thủ cắt hành lá thì đụng phải ngực Ôn Cảnh Phạm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Cảnh Phạm cũng không ngờ cô quay lại đột ngột như vậy, anh đưa tay giữ người cô, mỉm cười nói: “Chậm thôi.”
Dì Tân vốn đang rửa rau, nghe thấy tiếng nói liền quay lại nhìn, không nhịn được cũng mỉm cười: “Về rồi à?”
“Về rồi ạ.” Anh đưa tay nhận lấy hành lá trong tay cô hỏi: “Rửa rồi hả?”
“Rửa rồi.” Tuỳ An Nhiên gật đầu.
Anh nhìn cái thớt gỗ và con dao phía sau, hỏi: “Làm gì với nó đây?”

“Cắt hành bỏ vào thịt kho cho thơm.”
Ôn Cảnh Phạm lại nhìn cô thêm một cái rồi đặt hành lên thớt, sau đó nắm lấy tay cô lau lên áo khoác màu xám của mình, lau khô sạch nước rồi mới từ từ hỏi: “Mệt không?”
Tuỳ An Nhiên len lén nhìn dì Tân, thấy giữa hai hàng lông mày của dì thấp thoáng ý cười nhưng không nhìn qua phía bên này mới thở nhẹ một cái, lại giúp Ôn Cảnh Phạm.
Lúc anh hỏi như vậy cô còn chưa hiểu anh đang hỏi cô ở cùng ông nội mệt hay nấu cơm mệt nên dứt khoác im lặng không trả lời.
Anh cúi đầu, những ngón tay thọn dài đang cầm dao, dứt khoát cắt xuống, nhát dao gọn gàng lại đẹp đẽ, anh hỏi: “Sao không trả lời.”
“Không mệt.” Tuỳ An Nhiên lắc đầu, thấy sườn kho nấu như vậy đã được rồi bèn đợi anh cắt xong hành rồi rắc lên.
“Hai ngày người nữa có một buổi tiệc, em muốn đi không?” Anh nói hơi nhỏ nhưng vô cùng dịu dàng, đủ lớn để cô có thể nghe được.
“Tiệc? Với ai?”
“Với tổ lồng tiếng “Cửu chuyển”, ngoài chúng ta vào đoàn hơi trễ vẫn còn cần thêm mấy ngày nữa, những người khác đã xong rồi. Tiệc đầu năm mới thì không ổn thoả, hơn nữa cũng không tiện nên làm trước luôn.” Anh giải thích.
Với tổ lồng tiếng “Cửu chuyển” sao…
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi qua ý kiến của anh.
Ôn Cảnh Phạm nhướng mày một cái, giọng nói có hơi bất lực: “Anh nghe theo vợ anh.”
Một câu nói đơn giản như vậy, cũng chỉ có 5 chữ nhưng với chất giọng bất lực đó lại khiến người nghe động lòng.

Cô bật cười, suy nghĩ thêm một lát mới nói: “Cùng đi đi.”
Dù sao cũng là tiệc đóng máy cả tổ, một mình cô không đi thì không sao cả nhưng…Ôn Cảnh Phạm, cho dù là ai cũng hy vọng anh có thể đi thôi.
Hơn nữa, bọn họ là nam nữ lồng tiếng chính nhưng đều không có mặt thì lại không ổn lắm. Dù sao thì đây cũng chỉ là bữa tiệc đơn giản mà thôi, không cần phải suy nghĩ quá phức tạp.
--
Ăn xong cơm trưa, Ôn Cảnh Phạm và Tuỳ An Nhiên phải về căn hộ Triều Dương một chuyến. Văn Ca thấy hai người ra khỏi nhà, biết được là đi vào trung tâm thành phố liền đi nhờ xe họ. Sau khi vào trung tâm thành phố Văn Ca tìm một chỗ đỗ xe rồi xuống xe.
Ôn Cảnh Phạm không vội nổ máy rời đi, anh nhướng mày, nhìn Văn Ca qua kính chiếu hậu, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tuỳ An Nhiên nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy bóng lưng của Văn Ca ngày một xa, dần dần biến mất trong dòng người, cô hỏi anh: “Sao vậy anh?”
Ôn Cảnh Phạm lúc này mới hồi hồn, anh nhẹ đánh tay lái, lái xe đi.
Về đến nhà hai người tắm rửa một lúc rồi thay quần áo, Tuỳ An Nhiên thu dọn quần áo của mình thì vô cùng nhanh nhẹn nhưng đến đồ của anh thì cô không biết nên làm thế nào…
Cô đứng trước tủ quần áo mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không quyết định được. Cuối cùng, cô chọn vài bộ rồi đi hỏi ý kiến của chủ nhân nó.
Ôn Cảnh Phạm đang kiểm tra cửa nẻo, dù sao đợt này hai người đi khá lâu mới quay lại, chốt cửa phải được đóng khoá kỹ mới được.
Những bộ đồ cô cầm đều là những bộ anh thường mặc, nhưng lại sợ đến thành phố L những bộ này không đủ ấm nên không biết làm thế nào.
Đáy mắt Ôn Cảnh Phạm phảng phất ý cười: “Em làm chủ đi, nếu như lạnh thì sang bên đó mình đi mua.”
Tuỳ An Nhiên: “…” Người này hôm nay mở miệng là nghe theo vợ, mở miệng là em làm chủ đi, cái này…có ý gì đây?
Lúc ra khỏi cửa hai người cũng mang theo Phàm Hi cùng đi.
Tuỳ An Nhiên ôm Tuỳ An Nhiên trên tay, vẫn còn hơi do dự: “Ông nội có bị dị ứng mèo không? Cứ như vậy mà mang qua đây không sao chứ?”

Ôn Cảnh Phạm ngây người, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra…
Khi anh làm việc lúc cuối năm ở khách sạn Thịnh Viễn, Lục Tập Phương tạm thời đi công tác, bụng Phàm Hi lại không khoẻ, không thích hợp để ở tiệm thú cưng; đó cũng là lần đầu Phàm Hi và Tuỳ An Nhiên gặp nhau, lúc đó, anh đã nói ông nội bị dị ứng lông mèo…
Mắt anh khẽ nháy, anh nói: “Ông nội đúng là dị ứng với lông mèo, lúc mới bắt đầu thì sẽ ho…”, anh ngừng lại, quay sang nhìn cô, đắn đo một chút rồi nói: “Thật ra đến bây giờ đã quen rồi, chỉ là nếu như không cần thiết, anh sẽ không mang nó về.”
Tuỳ An Nhiên trợn mắt nhìn anh: “Vậy lần đó…”
“Dì Tân đến nhà Lục Tập Phương mang nó về, vốn dĩ định buổi chiề về nhà thì mang nó theo…lúc đó cũng không thường liên lạc với em, Phàm Hi lại là một cây cầu…” Nói đến đây anh liền dừng lại, không nói nữa.
Tuỳ An Nhiên cũng đã hiểu rồi.
Tóm lại chính là, lần đó cô ôm Phàm Hi về nhà, không phải là làm chuyện tốt giúp nam thần mà là…nam thần đã dụ cô vào bẫy một cách hợp tình hợp lý.
Nhưng mà cái kiểu mơ mơ hồ hồ bị tính toán đó, sao một chút không vui cô cũng không thấy, ngược lại còn thấy rất vui vẻ…
Tuỳ An Nhiên vò đầu Phàm Hi rồi đụng vào tai nó, dường như đang nói gì với nó. Bỗng nhiên Ôn Cảnh Phạm đưa tay vuốt chân sau của Phàm Hi nói: “An Nhiên không vui rồi.”
Phàm Hi đang uể oải ngủ gật, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm, dường như nó đang suy nghĩ điều gì rồi bất lực vươn vai, xoay người nằm trên đùi Tuỳ An Nhiên, ngáp một cái rồi…làm vẻ dễ thương!
Tuỳ An Nhiên thốt lên một tiếng “wow” rồi bật cười. Cũng không biết là cô đang cười hành động của Ôn Cảnh Phạm hay đang cười việc giả bộ dễ thương của Phàm Hi. Tóm lại, tim cô lúc này như được rót đầy mật ong, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Ôn Cảnh Phạm quay đầu sang nhìn, đưa tay bóp bóp cái chân đầy lông của Phàm Hi, biểu lộ sự khen ngợi, đồng thời nắm lấy tay cô, mười ngón tay đang vào nhau.
Tuy không nói bất cứ lời nào nhưng những gì cần nói đã nói cả rồi.
**
Hello mọi người, mình đã quay trở lại rồi đây, hy vọng mọi người vẫn đợi mình. Love u 3000


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui