Ai nói anh không yêu em

Bởi vì nán lại trong phòng thu âm một khoảng thời gian nên khi bước ra khỏi phòng thu âm trời đã dần tối, những tia sáng yếu ớt còn sót lại cùng dẫn tan biến.
“Có lạnh không?” Anh nắm tay của cô, cảm thấy tay cô có hơi lạnh.
“Không lạnh.” Tuỳ An Nhiên lắc đầu, gương mặt khẽ ửng đỏ, may mắn là sắc trời khá tối nên không thể nhìn rõ.
Mặc dù cô nói vậy nhưng Ôn Cảnh Phạm vẫn dừng lại chỉnh lại áo khoác và khăn choàng giúp cô và lấy đôi bao tay từ túi của cô đưa cho cô mang, sau đó mới nắm tay cô tiếp tục đi.
Tuỳ An Nhiên không nhịn được mà nở nụ cười, cười đến nỗi bật tiếng, tiếng bật cười này đã khiến Ôn Cảnh Phạm nhìn sang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng nhìn em.” Cô đưa tay còn lại lên ôm mặt, quay đầu sang một bên. Ánh đèn neon đỏ rực, ánh lên đôi tai cô khiến nó đỏ bừng, vô cùng hấp dẫn.
Ôn Cảnh Phạm ôm cô vào lòng, vừa cúi đầu đặt một nụ hôn lên vành tai cô, thấy cô như mèo bị dẫm phải đuôi, anh nhướng mày, nhại lại lời nói khi nãy của cô: “Đừng nhìn em.”

Tuỳ An Nhiên: “…” Lục Tập Phương nói thật không sai, vẻ bên ngoài Ôn Cảnh Phạm nhìn giống như một công tử ngọc thụ lân phong nhưng bên trong của anh lại đen tối, xấu xa chết đi được.
Đang là giờ cao điểm nên tắc đường cực kỳ nghiêm trọng.
Tuỳ An Nhiên ngồi ở ghế phụ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vào lúc Ôn Cảnh Phạm thả chậm tốc độ dừng đèn đỏ lần thứ 3 cô mới phát hiện anh có chút không giống với bình thường: “Có phải anh…không muốn về lắm không?”
Đèn đã chuyển sang màu sang, anh cho xe chạy, nghe thấy cô hỏi, anh quay đầu nhìn cô một cái, giọng nói bình thản: “Rõ ràng như vậy sao?”

Tuỳ An Nhiên do dự một lát, thật thà gật đầu: “Có phải ông nội không thích em không?”
“Không phải.” Anh đáp lại rất nhanh.
Có một chiếc xe phía sau đang cố vượt và bóp còi, anh nghiêng đầu liếc nhìn gương chiếu hậu, “Ừm” một tiếng rồi nói: “Ông nội đứa ra vài tiêu chuẩn cho bọn anh giống hệt như nói về em, sao lại có thể không thích chứ?”
Tuỳ An Nhiên nghe không hiểu nhưng thấy xe trên đường nhiều, cô sợ mình phân tán sự chú ý của em nên không trả lời lại.
Sự im lặng của cô trong mắt của Ôn Cảnh Phạm lại có một ý nghĩa khác, anh gõ nhẹ những ngón tay trên vô lăng, im lặng hồi lâu rồi nói: “Thời của ông nội kết hôn sớm, nghe ông kể thì lúc đó không khác gì một tên du côn và vô tình nhìn trúng bà nội anh, thế là không nói nhiều lời “cướp” ngay về nhà. Cuối cùng hai người cũng yêu nhau, bà nội sinh ra chú anh khi bà còn rất trẻ.”
Anh ngừng lại một chút, đôi mắt của anh sáng như những cái đèn xe ngoài đường.
“Ngoài Ôn Thiếu Viễn, phía trên anh còn có một người anh trai nữa. Em thân với Văn Ca như vậy, chắc là cũng biết chút ít chứ?” Anh hỏi.
“Em có biết.” Tuỳ An Nhiên gật đầu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Ca là một cô gái rất thẳng thắn, bộc trực, chịu oan ức sẽ không bao giờ để trong lòng. Những chuyện xảy ra với cô ấy ở nhà họ Ôn, An Nhiên đều biết hết. Tuy là những câu chuyện ấy rời rạc nhưng Tuỳ An Nhiên nghe nhiều như vậy, chắp vá lại với nhau, cô cũng có thể suy ra được phần lớn câu chuyện.
Ông nội Ôn tổng cộng có 3 người con. Người con cả có hai người con, một người là Ôn Kính, người còn lại là Ôn Thiếu Viễn. Người con thứ cũng có hai người con, Ôn Cảnh Phạm và Ôn Cảnh Nhiên. Người con út chỉ có một cô con gái là Ôn Thời Vận, chính là cô gái mà hôm trước Tuỳ An Nhiên đã từng gặp qua.
Chỉ đáng tiếc là người nhà họ Ôn đoản mệnh, bà nội Ôn sau khi sinh đứa thứ ba thì qua đời, còn những người khác chính Văn Ca cũng không rõ. Chỉ biết có một điều là ba của Ôn Cảnh Phạm và Ôn Cảnh Nhiên rời nhà từ khi còn trẻ, để lại hai đứa con cho ba Ôn Thiếu Viễn chăm nom. Sau đó ông bị bệnh qua đời, lúc đi cũng còn rất trẻ, đây cũng là lý do Ôn Cảnh Niên quyết tâm học y.
Ôn Kính đi bộ đội, trở thành bộ đội đặc chủng, cưới một cô vợ quân nhân. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, cả hai đã hy sinh, chỉ để lại đứa con nuôi là Văn Ca cho một người đồng đội của nuôi. Ban đầu Ông nội Ôn không đồng ý chuyện con cả nhận nuôi Văn Ca, sau đó Ôn Kính qua đời, vì quá đau buồn, ông đã cho người âm thầm đưa Văn Ca cho một gia đình bình thường nuôi. Sau do duyên phận trùng hợp, Ôn Thiếu Viễn gỡ bỏ mọi khúc mắc, trở thành người giám hộ của Văn Ca. Tóm lại, mối quan hệ của người nhà họ Ôn dây tơ rễ má, cực kỳ phức tạp.
“Sau khi bà nội anh qua đời, việc nuôi dạy con cháu do ông nội gánh vác. Ông là một người , nào có biết cách dạy con, thế là dùng tiêu chuẩn dạy quân nhân để giáo dục. Dần dà về sau lại hình thành tính cách như bây giờ của ông, ai phản kháng ông liền không vui vẻ. Tuổi tác càng cao, ông càng muốn nắm chặt mọi thứ trong tay, lại thêm vụ việc của anh cả, tuy chỉ là việc ngoài ý muốn nhưng trong lòng ông luôn có nút thắt, luôn cảm thấy đây là lỗi sai của chị dâu cả. Ông luôn cảm thấy nếu chị dâu là người hiền thục như bà nội, anh cả sẽ giống như ông, dần trở nên tốt hơn, cũng nghe lời của ông mà…”
Tuỳ An Nhiên im lặng nhìn anh, không nói chuyện.
Tính cách ông nội Ôn như vậy là Văn Ca, cô cũng biết nhưng lại không rõ lại có nguyên do như vậy.
Im lặng hồi lâu, cô hỏi anh: “Anh nói tính cách muốn có quyền khống chế trong tay…có bao gồm chuyện kết hôn không?”
“Có chứ. Nhưng ông luôn muốn anh cưới một người vợ như em, vậy vì cớ gì mà không thích em chứ?” Nói xong anh tự mình bật cười, khoé miệng cong cong.

Kể cả một đống chuyện như vậy…cũng chỉ vì nói một câu như vậy thôi sao?
Ngày thứ ba sau khi đăng ký kết hôn cô đã hẹn Văn Ca để nói chuyện này cho cô ấy biết, phản ứng đầu tiên của Văn Ca là cực kỳ ngạc nhiên nhưng lại vui vẻ như một đứa trẻ, ôm lấy ôm vừa khóc vừa cười nói: “Cuối cùng thì trong chúng ta cũng có một người viên mãn, như vậy cũng rất tốt rồi, thật sự rất tốt, mình vui mừng cho cậu.”
Ngồi cả một buổi chiều, rất nhanh đã đến lúc chia tay, Văn Ca mới hồi giật mình hỏi cô: “Vậy phía ông nội thì sao?”
Cô ở nhà họ Ôn từ khi nghỉ đông đến giờ nên đương nhiên biết rõ nhất cử nhất động của ông nội, nhưng vừa nói xong, nhìn thấy sắc mặt Tuỳ An Nhiên hơi thay đổi, cô liền muốn tự đánh mình…
Lúc đó Tuỳ An Nhiên mới biết ông nội cũng không hoàn toàn thích cô.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Ôn, cũng là lần đầu tiên lấy thân phận như thế này đến.
*Lời Editor: Đọc tới chương này mới hiểu được mối quan hệ dây tơ rễ má của nhà họ Ôn, phức tạp vậy không biết Văn Ca với Ôn Thiếu Viễn sẽ ra sao đây 😭😭😭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui