Buổi tối mùa đông, tuy là ở trong phòng ngủ rất ấm áp nhưng thoang thoảng vẫn cảm nhận được khí lạnh.
Bởi vì có sự chênh lệch nhiệt độ nên trên kính có một lớp hơi nước mỏng, mờ mờ ảo ảo không thể nhìn rõ được ánh đèn ngoài cửa sổ, dường như mọi thứ đều bị nghiền nát trong màn hơi nước, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt có thể xuyên qua.
Chương trình Thế giới động vật chiếu trên TV đã đến hồi kết rồi, con báo săn mồi đang chạy trên thảo nguyên với tốc độ cực kỳ nhanh.
Phàm Hi xem xong lười biếng duỗi người trong vòng tay của Ôn Cảnh Phạm. Ôn Cảnh Phạm im lặng xem TV, TV đang phát quảng cáo mà anh lại xem vô cùng chăm chú, đáy mắt không ngừng phản quang lại những cảnh chiếu trên TV, giống như đang đắm chìm trong TV.
Tuỳ An Nhiên cứ như vậy nhìn anh, cô chợt ngẫm lại thái độ của mình…hình như cô đối xử không công bằng với anh. Ngay từ khi bắt đầu, anh luôn đứng trên góc độ của cô, suy nghĩ cho cô mà cô vẫn cứ trốn trong thế giới của riêng mình. Không phải cô không tìm ra cách giải quyết vấn đề mà là do cô quá hoảng loạn, không muốn giải quyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy vấn đề cấp bách nhất bây giờ cần phải giải quyết là gì?
Là có được sự chấp nhận và chúc phúc từ hai gia đình.
Có lẽ vấn đề này không khó như cô vẫn nghĩ.
Hai người đều đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, cứ như vậy mà im lặng hồi lâu, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đứng dậy đi đến thư phòng xử lý công việc.
Tuy là khoảng thời gian này anh không đến công ty nhưng không có nghĩa là anh không cần làm việc, chỉ là những không việc không quan trọng anh sẽ giao cho trợ lý giải quyết. Như vậy, mỗi buổi tối anh cần phải dành ra ít nhất hai tiếng đồng hồ để xem qua toàn bộ công việc.
Tuỳ An Nhiên ôm Phàm Hi ngồi ở phòng khách hồi lâu, sợ làm phiền đến anh làm việc nên cô giảm âm lượng TV, cô như một bức tượng ngồi dưới ánh đèn mờ tối.
8 giờ, cô tắt TV đứng dậy đi về phòng ngủ. Do dự hồi lâu, cuối cùng cô chủ động gọi điện thoại cho An Hâm.
An Hâm đang đan len, nhìn màn hình hiển thị là Tuỳ An Nhiên, bà ngẩng người nhưng nhanh chóng nghe máy.
“Mẹ ơi.”
“An Nhiên.”
Sau vài câu hỏi thăm sơ qua, An Hâm vui vẻ kể với cô vài chuyện vui xảy ra trong nhà gần đây, nói được vài câu bà nhạy bén phát hiện cô không vui lắm, do dự một chút mới hỏi: “Có phải con ở thành phố A gặp phải chuyện gì không vui không?”
“Không có.” An Nhiên dựa lưng vào đầu giường, hít sâu một hơi rồi nói: “Con có chuyện muốn nói với mẹ, có thể mẹ sẽ tức giận…”
An Hâm nhíu mày nhưng không cắt ngang lời cô.
Tuỳ An Nhiên mím môi, bàn tay nắm ga giường vô thức siết chặt, tự trấn an hồi lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Con kết hôn rồi, năm mới con sẽ dẫn anh ấy về nhà.”
Giọng của cô dịu dàng, giống như nhiều buổi sáng sớm, khi cô thức dậy cô đã ôm lấy cánh tay của mẹ vào lòng, đủ mềm mại để làm tan chảy trái tim của người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, An Hâm đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không thể ngờ đến chuyện này. Bà im lặng thật lâu, nụ cười và sự dịu dàng khi nãy đã sớm không còn, bà hỏi: “Vì cái gì? Có phải là đang giận dỗi với ba mẹ không?”
Tuỳ An Nhiên bị An Hâm hỏi cho á khẩu, không phải vì bị nói trúng tim đen mà là vì không ngờ đến An Hâm cho rằng cô kết hôn là do giận dỗi họ.
“Không có, người đó mẹ cũng biết đó, là người đợt trước cùng con về á, Ôn Cảnh Phạm.”
Cô nói rất chậm, đặc biệt là lúc nói ra ba chữ “Ôn Cảnh Phạm”, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều. Thấy An Hâm không nói gì, cô hơi băn khoăn nói: “Con thích anh ấy rất lâu rồi, quyết định kết hôn cũng bởi vì anh ấy cũng thích con. Mẹ biết mà, hôn nhân của bố mẹ rất ảnh hưởng đến con, thậm chí con còn không thích kết hôn, nhưng mà lúc đồng ý kết hôn với anh ấy, con không hề do dự.”
“Ba con…biết chưa?’
Tuỳ An Nhiên nhớ đến trưa hôm đó, Tuỳ Kiến Quốc dẫn theo một chàng doanh nhân trẻ tuổi mà cô không hề quen biết đến giới thiệu cho cô, trong nháy mắt sắc mặt cô xấu đi: “Ông ta không biết, tạm thời con không có ý định nói cho ông ta.”
“An Nhiên…”
Tuỳ An Nhiên cắt ngang: “Mẹ, tối nay con điện thoại cho mẹ là vì mẹ là mẹ của con, con tôn trọng mẹ. Chuyện con kết hôn không phải là chuyện nhỏ, mẹ cũng biết mà. Con cũng biết bản thân mình thật sự rất liều lĩnh nhưng mà Ôn Cảnh Phạm là người tốt, ít nhất là kết hôn với anh ấy con không hối hận. Còn nữa, con và anh ấy định năm mới sẽ về thăm mẹ.”
Màn đêm đen tối dần buông xuống, tay cầm điện thoại của An Hâm siết chặt, những suy nghĩ trong đầu cực kỳ hoảng loạn nhưng những lời này của Tuỳ An Nhiên đã thức tỉnh bà.
Từ xưa đến nay, phương pháo giáo dục của bà đối với An Nhiên là chuyện của mình thì tự mình giải quyết, bà cho cô toàn quyền quyết định. Tuy bà khó chịu vì cô quyết định vội vàng, khó chịu vì cô không biết phép tắc, lại sợ cứ như vậy mà kết hôn với Ôn Cảnh Phạm sẽ chịu thiệt thòi nhưng nhất thời lại không nói nên lời.
Tối nay bà biết tin Tuỳ An Nhiên đã kết hôn, vẫn luôn lo lắng không nguôi, không hề vui vẻ tí nào.
“Vậy bên phía người lớn nhà họ Ôn thì sao? Tụi con quyết định vội vàng như vậy, bên đó nói thế nào? Có khinh thường con hay không?”
“Bên phía anh ấy chỉ còn mỗi ông nội, ba mẹ đều không còn.” Cô tránh nặng tìm nhẹ.
An Hâm im lặng thật lâu, dường như đang suy nghĩ, tiếng thở càng lúc càng nặng. Một lát sau, bà khẽ thở dài nói: “An Nhiên, mẹ không biết nên diễn tả cảm xúc hiện tại của mình là gì. Mẹ rất giận, cũng rất sợ con chịu thiệt thòi.”
“Nó có đây không, đưa tiện thoại cho nó, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tuỳ An Nhiên do dự một lát, cô cảm thấy nếu bây giờ làm trái lại ý mẹ thì có lẽ sẽ khó mà qua cửa của mẹ, cô bèn nói “Đợi xíu”, nhẹ nhàng đi đến thư phòng.
Cửa thư phòng vẫn mở he hé, có thể nhìn thấy ánh sáng trong phòng thoát ra.
Tuỳ An Nhiên đứng ở cửa một lát rồi mới gõ cửa.
Có lẽ Ôn Cảnh Phạm đang họp online, sau khi cho tạm dừng cuộc họp liền đẩy ghế đứng lên đi về phía cô. Anh mở cửa ra mới phát hiện cô đi chân trần đứng đợi anh.
Anh nhíu mày nói: “Sao mà lại không mang dép, đi mang dép đi.”
Tuỳ An Nhiên im lặng nhìn anh, chớp chớp mắt, đưa điện thoại đang kết nối cho anh: “Mẹ em…muốn nói chuyện với anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...