Ai nói anh không yêu em

Tuỳ An Nhiên chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, cũng không có kinh nghiệm lồng tiếng, lại càng không có kỹ xảo gì, vậy nên, mọi thứ đều dựa vào bản năng.
Thật ra giọng nói của cô rất hay, rõ ràng dễ nghe, dịu dàng đằm thắm. Nếu như phải dùng một thứ gì để so sánh thì giọng nói cô giống như một màu xanh biếc, tươi mát như ngọn gió đầy hương thơm thổi qua núi rừng.
Lục Tập Phương nghe thích đến liên tục gật đầu, đây là giọng nữ chính mà anh ta mong muốn.
Nếu phải kể ra khuyết điểm thì chỉ là tình cảm của cô còn hơi nông…Cái này thì không sao cả, giao cho Ôn Cảnh Phạm, anh sẽ dạy cô.
Tay Ôn Cảnh Phạm để lên cằm, ngón tay chạm môi, cách một tấm kính nhìn Tuỳ An Nhiên một cách chăm chú, anh khẽ chau mày vì anh nhìn ra được khuyết điểm thứ hai của cô ── Giọng của cô tạm thời chưa thấy được sự đa dạng trong đó.

Diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp có thể chuyển giọng một cách tự nhiên, thay đổi thành nhiều kiểu tình cảm. Giọng cô tuy hay nhưng lại quá một màu.
Tuy nhiên anh không cần cô phải chuyên nghiệp, dù sao cô cũng sẽ không vì một lần lồng tiếng này mà tiến vào giới lồng tiếng.
Nghĩ như vậy, anh nhướng mày nhìn sang Lục Tập Phương đang híp mắt hài lòng hỏi: “Sao?”
Lục Tập Phương đang đeo tai nghe không nghe thấy nhưng cảm thấy anh đang nhìn nên quay đầu lại, gật đầu liên tục: “Rất tốt, là giọng mà tôi cần.”
Giọng nói bên ngoài truyền thẳng vào bên trong, Tuỳ An Nhiên đang đọc lời thoại thì bị hai người không xem ai ra gì nói chuyện làm phân tâm, ngẩng mặt nhìn qua đó ── Vừa đúng lúc đối diện với anh mắt điềm tĩnh của Ôn Cảnh Phạm.
Ôn Cảnh Phạm mỉm cười, đột nhiên anh có một ý tưởng. Anh tháo tai nghe đứng lên, lấy cuốn kịch bản trong tay Lục Tập Phương nói: “Nếu tôi đã ở đây rồi thì cũng vào thử âm để đạo diễn Lục xem thử thế nào.”
Lục Tập Phương cầu mà không được.

Tuỳ An Nhiên vốn đang băn khoăn, đây là kết thúc buổi thử âm rồi hay là mới bắt đầu thử âm vậy, cô nên đẩy cửa đi ra hay đứng im đây chờ lệnh đây…
Cô còn chưa quyết định được thì thấy Ôn Cảnh Phạm đứng lên, thân hình anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, mặc lên bộ đồ sẫm màu anh vô cùng thích nên nhìn có vẻ ốm.
Lúc anh quay người đi có liếc nhìn cô một cái, làm động tác tay “Đợi một lát” liền đi về phía phòng cách âm.
Cửa bị mở ra, anh bước vào và đóng cửa lại.
Phòng cách âm ngoài micro dùng để ghi âm, tai nghe còn có vài cái ghế cao*. Anh kéo ghế ra ngồi, nhìn thấy cô vẫn đang đứng liền ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: “Bây giờ không phải thời gian giảng bài, em ngồi xuống đi, anh và em nói vài đoạn thử xem.”
(hình ảnh)
“Anh và em?” Tuỳ An Nhiên đơ người, tiến độ nhanh vậy à…
Ôn Cảnh Phạm “uhm”, lúc nói chuyện còn có vài ý cười, bỏ tai nghe xuống nói: “Không muốn à?”

Tuỳ An Nhiên lắc đầu, cũng kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn ra phía ngoài phòng cách âm nói: “Em không thể cưỡng lại sức hút từ giọng nói của anh…”
“Anh biết.” Anh cúi đầu cười, lúc ngẩng đầu lên đưa kịch bản cho cô: “Nghe thêm vài lần sẽ quen thôi.”
Cái này…nghe bao nhiêu lần cũng không quen được, Thời Ngôn đại nhân.
Ôn Cảnh Phạm đợi cô cầm kịch bản thì lấy cuốn kia đi, vì đã cầm lâu nên trên đó vẫn còn vương hơi ấm của cô. Anh ngẩng người đưa mắt nhìn cô, cô đang nhìn lời thoại, lông mi rũ xuống che lấp đôi mắt sáng như ánh trăng đó.

Một màn này nếu như không có tên đang ghét đang ngồi ngoài kia luôn phá đám thì…càng đẹp hơn.
Ôn Cảnh Phạm lạnh nhạt liếc nhìn Lục Tập Phương đang tò mò ở ngoài kia, gác một chân lên ghế, tay lật đến trang có lời thoại vừa đưa cho cô.
Là một đoạn tình cảm lâm li bi đát.
Lời thoại là  ──
Nam chính Yến Tư Kỳ: Đến tận bây giờ ta mới hiểu sâu sắc câu nói “Nhất hoa nhất thế giới, nhất Phật nhất Như Lai*”.
*Nhất hoa nhất thế giới, nhất Phật nhất Như Lai: câu này có nghĩa là nhìn thấu một bông hoa mà ngỡ nhìn thấu cả thế giới, ngoài Phật tổ Như Lai, ai có thể đạt được đến cảnh giới này chứ?
Nữ chính Mặc Thính Hạ: Chàng kiếm ta đã chín đời rồi, có từng muốn buông tay không?
Yến Tư Kỳ: Chưa từng. Lúc nàng thay ta gánh chịu kiếp nạn tiên ma, khiến hồn phi phách tán, ta luôn tìm nàng, trả lại cho nàng chút sinh khí. Tìm nàng ngàn vạn năm rồi, may mà duyên phận chưa tận, may mắn có được một đóa Bạch liên (hoa sen trắng), ta mới biết được hồn phách nàng đang ở đây. Nếu như quay lại quá khứ, ta nguyện tiêu hao hết tu vi để được quay về thời Thượng cổ, độ kiếp cho nàng. Nàng hoá thành Bạch liên, ta cho nàng tiên cốt thông qua tiên khí của hồ. Nàng hoá thành phàm nhân, ta liền hạ phàm tìm nàng, cùng nàng đi hết quãng đời này, đợi nàng chuyển thế. Chỉ cần hồn phách nàng vẫn còn tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được nàng.
Mục Thính Hạ: Nếu như có một ngày, chàng luân hồi chuyển thế, đổi lại là ta  cũng sẽ đi cùng trời cuối đất tìm chàng, chín đời chín kiếp, luân chuyển thành tiên.
Tuỳ An Nhiên biết bộ phim này, là bộ phim truyền hình được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cùng tên mới nhất của tác giả nổi tiếng “Trường An đẳng quân lai” – Cửu chuyển.
Truyện kể vào thời Thượng cổ, trời đất hoà làm một, tiên-ma đại chiến, trường đao phá trời, vạn vật chìm vào bóng tối. Thượng thần Thính Hạ vì giành lấy cơ hội cho Tư Kỳ mà phong ấn ác ma, nhiễm phải ma tính. Tư Kỳ bất đắc dĩ phải dùng kiếm thần Cửu chuyển tiêu diệt nàng, nguyên thần nàng bị huỷ, hồn phi phách tán.
Trải qua ngàn vạn năm sau, cuối cùng hồn phách còn sót lại của nàng cũng có một tia hy vọng, từ đó có ý thức, nương tựa vào một đoá sen trắng.

Sau đó gặp được Tư Kỳ luôn tìm kiếm hồn phách nàng suốt ngàn vạn năm qua, chín đời chín kiếp, chín lần luân hồi, chàng hao hết tu vi độ thàng thoát cốt thành tiên, cửu chuyển bất diệt.
Cô chưa đọc đến kết thúc nhưng vì cùng có nỗi tuyệt vọng thấm sâu vào từng con chữ đó, cô gấp kịch bản lại, không dám đọc tiếp.
Tình cảm mà cô trải qua so với câu truyện trong cuốn sách này càng khắc cốt ghi tâm, cô không thể đọc nổi một kết thúc đau buồn nào nữa.
“An Nhiên?”
Tuỳ An Nhiên hồi hồn, vô thức cụp mắt che đi tình cảm trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên đôi mắt đã bình lặng trở lại.
“Bắt đầu rồi sao?”
Ôn Cảnh Phạm gật đầu, đeo tai nghe lên, thấy cô chuẩn bị xong rồi liền nhìn kịch bản nói: “Đến tận bây giờ ta mới hiểu sâu sắc câu nói “Nhất hoa nhất thế giới, nhất Phật nhất Như Lai*”.”
Anh ngắt câu hợp lý, câu kinh Phật “Nhất hoa nhất thế giới, nhất Phật nhất Như Lai” được anh nói chậm lại, giọng nói mang theo chút âm u mênh mông thời Thượng cổ, giọng điệu được đè thấp, giọng nói trầm ổn, giống như ánh sáng cuối cùng được giấu kín trong đất trời, dịu dàng trầm ấm, lại có chút muộn phiền thê lương.
Tuỳ An Nhiên bị giọng nói của anh hút hồn, thật lâu vẫn không thoát ra được, cho đến khi anh nhẹ đụng vào tay nhắc cô, cô mới che đi sự kinh ngạc dưới đáy mắt, đọc lời của cô.
Nghe trực tiếp so với khi xưa càng rung động hơn…
“Chưa từng.” Giọng của anh đè xuống, ngừng lại giây lát mới tiếp tục nói: “Lúc nàng thay ta gánh chịu kiếp nạn tiên ma, khiến hồn phi phách tán, ta luôn tìm nàng, trả lại cho nàng chút sinh khí.”
Chỗ dừng lại, anh khéo léo chừa lại một chút khe hở chuyển giọng thành dịu dàng: “Tìm nàng ngàn vạn năm rồi, may mà duyên phận chưa tận, may mắn có được một đóa Bạch liên (hoa sen trắng), ta mới biết được hồn phách nàng đang ở đây. Nếu như quay lại quá khứ, ta nguyện tiêu hao hết tu vi để được quay về thời Thượng cổ, độ kiếp cho nàng. Nàng hoá thành Bạch liên, ta cho nàng tiên cốt thông qua tiên khí của hồ. Nàng hoá thành phàm nhân, ta liền hạ phàm tìm nàng, cùng nàng đi hết quãng đời này, đợi nàng chuyển thế. Chỉ cần hồn phách nàng vẫn còn tồn tại, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
Tuỳ An Nhiên chỉ nghe được nửa câu đầu và câu cuối cùng, nội dung ở giữa cô hoàn toàn thả hồn nơi anh…chỉ biết là giọng nói ấy hay đến không thể bình tĩnh nỗi, chỉ là bây giờ…không phải là lúc nên vỗ tay.
Cô không nhịn được nhướng mắt nhìn anh, một tay anh giữ tai nghe, tay kia cầm kịch bản, đôi chân dài buông lỏng, tương phản với dáng vẻ lo lắng của cô mà ngược lại dường như nơi đây mới là nơi anh thả lỏng, chỉ cần anh mở miệng, nơi đây liền trở thành thế giới của anh.
Cái cảm giác được nhìn anh lồng tiếng, được nhìn từng biểu cảm nhỏ của anh, được thấy những động tác tuỳ ý của anh, trực tiếp nghe giọng nói thoả mái của anh qua tai nghe…khiến trái tim của cô cũng trở nên nhẹ nhàng, lỡ nhịp.

Đây cũng là một trong những lý do khiến cô không thể từ chối, đó là được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ lồng tiếng của anh.
Bây giờ thấy rồi, đúng là không có bất ngờ nhất, chỉ có bất ngờ hơn.
Kết quả của việc bị anh hớp hồn là cô không thể theo kịp tiết tấu. Cô không còn mặt mũi, xin lỗi anh: “Xin lỗi…”
“Bình thường thôi, những diễn viên lồng tiếng cùng với Thời Ngộ mới bắt đầu cũng bị anh ta thu hút, có điều, anh thu liễm một chút đi…Ngoài những người biết sự tình như tôi, ở đây còn có nhân viên ghi âm nữa đó.” Lục Tập Phương nói xong liền cười lớn, ngồi xem náo nhiệt.
Hiếm có lúc Ôn Cảnh Phạm không mở lời cắt ngang, anh tháo tai nghe, nói với cô “Đợi một chút” liền đứng lên đi ra ngoài. Một phút sau anh quay lại, trên tay đã cầm hai chai nước suối.
Anh vặn nắp rồi mới đưa cho cô, nói: “Lời thoại cuối cùng đó, giọng nói dịu dàng chút nữa, chú ý tốc độ, đợi đến lúc đó phải khớp với khẩu hình của diễn viên nữa, bây giờ thì sao cũng được.”
Tuỳ An Nhiên uống một ngụm nước, nước có chút lạnh, vừa hay giúp cô giảm bớt khô nóng trong người.
Uống thêm vài ngụm, cô vặn nắp lại để sang một bên, đổi giọng điệu nhẹ giọng thì thầm lại lười thoại cuối cùng kia.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn kịch bản, nhưng tâm lại ở bên người cô, thấy cô dần nhập vai thì lên tiếng chỉ điểm: “Là thế này, phát âm rõ ràng là điều cơ bản nhưng lúc ngắt câu không được cuống, chỗ “Đổi lại là ta” sau khi dừng một chút rồi mới nói: “cũng sẽ đi cùng trời cuối đất tìm chàng”. Em thử lại đi.”
“Nếu như có một ngày, chàng luân hồi chuyển thế, đổi lại là ta  cũng sẽ đi cùng trời cuối đất tìm chàng, chín đời chín kiếp, luân chuyển thành tiên.”
Tay Ôn Cảnh Phạm siết chặt chai nước, uống xong một ngụm mới gật đầu nói, làm mẫu: “chín đời chín kiếp, luân chuyển thành tiên.”
Sự khác biệt chính là ở chỗ, giọng anh dịu dàng trầm thấp, tám chữ này được anh nói ra càng thâm tình triền miên.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận