Ôn Song Hựu định đi du học nên dạo này việc học của cô khá gấp rút, cô không ăn không ngủ học thêm tiếng anh, ngoài vài cuộc điện thoại kể khổ của cô thì vẫn luôn không thấy được cô.
Cho đến hôm nay, nhận được tin nhắn của cô, rất ngắn gọn, cũng rất trực tiếp.
Ông cụ tổ chức một buổi tiệc gia đình, cũng là buổi xem mắt của chú Cảnh Phạm…Tình huống lạc quan, tích cực khiến ông cụ hài lòng không ngớt.
Tuỳ An Nhiên đang cắt trái cây, chuẩn bị cho Phàm Hi ăn, vừa xem tin nhắn vừa cắt trái cây, hậu quả chính là, một chút lơ là, máu chảy thành sông.
Lúc mới cắt trúng, còn chưa đau lắm. Cô cúi đầu xuống xem tin nhắn chỉ cảm thấy hơi hơi đau, đợi đến lúc cô phản ứng lại, vết thương ở tay đau như lửa đốt.
Nước mắt cô rơi trong chốt lát, cảm thấy chỉ bị cắt một xíu mà thôi, sao lại đau đến vậy? Đau đến mức cô không thể hô hấp được.
Phàm Hi nghe thấy tiếng động liền chạy qua, ngồi trước mặt cô nhìn một lát, dường như có chút khó hiểu, đưa chân trước ra khều khều mắt cá chân của cô. Thấy cô không có phản ứng, lại cào mạnh hơn một chút.
Cô cúi đầu nhìn, những giọt nước mắt đó rơi lên người Phàm Hi, “tách” một đoá hoa nước nở ra.
Phàm Hi kêu một tiếng “meo”, cào cô càng mạnh hơn.
Tuỳ An Nhiên cúi đầu nhìn mèo, khóc đến mức không thể khống chế được bản thân.
Vết thương khá sâu, bản thân cô xử lý không tốt, dứt khoát lấy ví tiền, đi đến phòng khám xử lý vết thương. Vừa xuống dưới lầu khu chung cư liền thấy dưới gốc cây cách đó không xa có một chiếc Audi đen đang đậu.
Cửa sổ bị phản quang, lại thêm xung quanh tối tăm, cô không biết rõ trong xe có người hay không. Cô đắn đo một lúc, vẫn bước đến đó.
Vừa đến gần xe, cửa xe liền mở, Giang Mạc Thừa từ trên xe bước xuống, ánh mắt dừng trên ngón tay được bao chặt bởi băng gạc và toàn thân là máu cuar cô, sắc mặt liền thay đổi
“Em sao vậy? Chỗ nào bị thương?”
“Thật đúng là anh.” Tuỳ An Nhiên nhẹ nhõm thở dài, thấy dáng vẻ lo lắng của anh, duỗi thẳng ngón trỏ đang chảy máu của mình: “Cắt trái cây cắt trúng tay rồi.”
“Cũng chỉ có em mới làm được mấy chuyện ngốc nghếch như này.” Giang Mạc Thừa nhíu mày, giọng điệu không biết mà nghiêm trọng hơn. Nói xong cũng là anh xuống nước trước, không dám nhìn vào tay cô, vội vàng mở cửa đẩy cô vào: “Được rồi, em mau lên xe cho anh, anh chở em đi.”
Tuỳ An Nhiên cũng không từ chối, lên xe anh, anh vòng qua đầu xe lên xe, lúc cài dây an toàn liền liếc nhìn cô, xoay người sang cài giúp cô.
Cảnh tượng trước mắt giống hệt như mấy ngày trước, Ôn Cảnh Phạm cũng như vậy giúp cô cài dây an toàn, khoảng cách giữa hai người lúc đó rất gần, lần đó cũng là lần đầu cô với anh gần nhau đến vậy ── có thể nhìn rõ được lông mi của anh, có thể cảm nhận được hơi thở ổn định của anh.
Nhưng nghĩ đến lúc này anh đang ngồi cùng một người con gái khác, nói chuyện một cách chân thành, lòng lại có chút chua xót, cảm xúc tệ hại này làm thể nào cũng không áp chế xuống được, mà ngày càng mãnh liệt.
Anh đã đến tuổi lập gia đình nhưng cô vẫn không dám tiến lên phía trước. Nghĩ như vậy, lòng càng phức tạp, càng bối rối.
Cô im lặng không nói chuyện, đợi anh lùi người lại mới lấy tay nắm dây đai an toàn, nhỏ giọng nói: “Giang Mạc Thừa, cảm ơn anh.”
Giang Mạc Thừa cảm thấy cảm xúc của cô không bình thường, tay nắm chặt vô lăng, kiềm chế cảm xúc kích động muốn hỏi cho rõ lẽ của mình, mỉm cười với cô, cực kỳ bất đắc dĩ: “Không có gì.”
Mà cùng lúc đó, chiếc điện thoại bị An Nhiên để quên trên tủ bếp rung lên. Phàm Hi ngồi xổm nhìn nó hồi lâu, xê dịch thân nhìn, để bụng mình đè lên nó, nằm sấp ngủ tiếp.
Sau khi điện thoại hết rung, một tin nhắn gửi đến, một hồi lâu, điện thoại mới quay về trạng thái yên lặng.
Tuỳ An Nhiên vốn dĩ muốn đi phòng khám ở gần tiểu khu, nhưng Giang Mạc Thừa cứ kiên quyết muốn đưa cô đến bệnh viện, dù sao cũng là xe của anh, cô cũng không kiên trì.
Đợi đến lúc xử lý xong vết thương, cô và Giang Mạc Thừa đi đến con phố nhỏ gần bệnh viện ăn khuya.
Cô bóc vỏ trứng trà*, lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở dưới nhà em?”
“Nhớ em.” Anh đưa mắt nhìn cô, đáy mắt như có ngọn lửa đang bùng cháy, “Nhưng lần trước em nói tuyệt tình như vậy, nếu anh không thể đối xử với em như bạn bè bình thường thì không thể xuất hiện trước mặt em.”
*Trứng trà: Ở Trung Quốc, món trứng trà này rất phổ biến và có quanh năm. Đặc biệt, ở Thượng Hải, bạn có thể tìm thấy món ăn độc đáo này từ những gánh hàng rong, trong những cửa hàng tiện lợi hoặc ở nhiều nhà hàng truyền thống khác. Món trứng trà này của Trung Quốc thường được ăn như một món ăn vặt hoặc một bữa ăn nhẹ lót dạ, đôi khi cũng được ăn cùng với cơm hoặc cháo nóng. Tuy nhiên, theo truyền thống thì món trứng trà này sẽ không thể thiếu trong ngày Tết Nguyên Đán cũng như trong các dịp lễ hội năm mới hàng năm. Bởi theo người Trung Quốc thì món trứng trà này sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp và may mắn trong năm mới cho người thưởng thức.
Tay bóc trứng của Tuỳ An Nhiên ngừng lại, im lặng nhìn anh.
Giang Mạc Thừa ăn một miếng miến, giọng nói chán nản: “Anh bây giờ không làm được, chỉ có thể ở dưới lầu nhà em nhớ em.”
Tuỳ An Nhiên cắn một miếng trứng gà xong bỏ lại vào bát, gắp một miếng tiết vịt bỏ vào miệng, đầu lưỡi chỉ cảm thấy vị đắng: “Giang Mạc Thừa, anh nói xem anh cần gì phải như vậy, anh bây giờ là người đàn ông độc thân hoàng kim, sao lại không có dáng vẻ phong lưu như khi còn là sinh viên vậy nhỉ?”
Giang Mạc Thừa bị tức đến bật cười, nhìn cô hỏi ngược lại: “Chuyện em không làm được đừng dạy bảo anh.”
Tuỳ An Nhiên ngẩng người, lưỡi bị miến cay đến tê rần, cúi đầy che đậy sự chưa sót dưới đáy mắt, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, chúng ta sao lại nghĩ không thông như vậy?”
--
Tuỳ An Nhiên và Giang Mạc Thừa đều là người thành phố L, hai người từ cấp hai đã là bạn cùng lớn, cấp ba cũng vậy, đến đại học…cô thay đổi nguyện vọng đến thành phố A, anh cũng đuổi theo đến đây.
Nhiều lúc Tuỳ An Nhiên nghĩ cũng cảm thấy…thực tế thật ra rất tàn nhẫn.
Khi cô đang yêu thầm một người thì cùng lúc đó cũng có một người khác thích cô đã lâu, nhưng hai người là nam châm cùng dấu, không thể nảy sinh tình cảm với nhau…còn làm lỡ nhau.
Cũng không phải cô chưa từng động lòng, khi cô biết có một người thích cô lâu như vậy, dù cho anh ta không làm thêm điều gì, cô cũng sẽ vì vậy mà đối xử với anh dịu dàng hơn.
Nhưng không biết vào năm cuối cùng quan trọng của năm cấp ba ấy, ai đó đã đem chuyện Giang Mạc Thừa theo đuổi cô nói cho giáo viên, còn xuyên tạc thành hai người đang qua lại với nhau…
Người giáo viên đó là cô nhỏ của Giang Mạc Thừa, khi xử lý chuyện này khó tránh có sự bất công. Không chỉ cảnh cáo mà còn thông báo đến gia đình cô, mối quan hệ của ba mẹ cô cũng vì chuyện này mà tan vỡ.
Cô đến bây giờ vẫn nhớ câu nói đó của giáo viên: “Tuỳ An Nhiên, con gái không thể không biết xấu hổ. Tuổi này của em thì có thể hiểu gì về tình yêu nam nữ chứ? Giang Mạc Thừa phải đi du học nữa, vào lúc này em đừng nên kéo chân nó. Em hãy vì gia đình em, vì danh dự của ba mẹ em, em hiểu không?”
Câu nói đó như một cái gai cực độc, đâm vào tim cô, khiến cô không thể thở nổi, chỉ có thể trơ mắt từng bước ép chết bản thân.
Có lẽ không ai biết cô nghĩ thế nào, thực tế cô cũng không kịp suy nghĩ. Cô chỉ biết chuyện này do cô không xử lý ổn thoả, nên có người tố cáo cô. Vì thế mà làm phiền bố mẹ, khiến mối quan hệ của hai người chỉ hoà nhã bên ngoài cũng vì vậy mà triệt để vỡ tan.
Cũng không ai hiểu được sự ngang bướng của cô, mười mấy năm qua cô vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, ba mẹ thương yêu. Cô trân trọng nhất là tình cảm gia đình ấm áp này, nhưng chỉ trong một đêm, hoàn toàn sụp đổ.
Cảm giác sợ hãi bừng dậy trong cô như một con quái vật vậy, từng chút từng chút nuốt chửng cô.
Bạn đã từng trải qua cảnh hôn nhân bố mẹ không phúc hay chưa? Bạn đã trải qua cảnh cùng đường vì không nhận được sự tin tưởng của người khác hay chưa? Bạn đã bị người khác dùng ánh mắt mặc định nhìn mình chưa? Bạn đã từng bị người khác vô cớ xuyên tạc, đối xử ác ý chưa?
Cô đã từng.
Thế giới của cô trong chốt lát bị sụp đổ, vỡ tan từng mảnh.
Vì vậy cô không dám đối mặt với Giang Mạc Thừa, không dám tranh giành Ôn Cảnh Phạm. Chẳng qua là bóng ma của năm đó quá lớn, chỉ cần vô tình nhớ lại…lòng lại quặn đau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...