Chương 20:
Tiến lại gần, cô mới phát hiện mắt anh có quầng thâm. Cô tiến lại gần, vẻ mặt bình tĩnh, vươn tay ra: "Anh Ôn, xin chào! Rất vui được phục vụ anh!"
Bước chân của Ôn Cảnh Phạm hơi ngừng lại một chút, nghiêm túc quan sát cô, thấy cô đưa tay ra một lúc mới chậm rãi nắm lấy.
Vừa chạm vào tay anh, Tùy An Nhiên rùng mình một cái — bàn tay ấm nóng của cô chạm đến bàn tay lạnh buốt của anh giống như băng lửa gặp nhau vậy.
Tùy An Nhiên kinh ngạc nhìn anh. Nhưng Ôn Cảnh Phạm lại làm như không nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ này, chỉ lịch sự nhẹ cầm đầu ngón tay của cô, rồi rất nhanh đã buông ra. Nhưng ánh mắt kia vẫn trong veo nhìn cô, chậm rãi nói: "Là vinh hạnh của tôi!"
Nụ cười Tùy An Nhiên hơi dừng một chút, khi thấy rõ tia sáng thoáng qua trong đôi mắt vằn đỏ của anh, cô mới mím môi nói: "Anh Ôn, bây giờ tôi sẽ dẫn anh lên xem phòng nhé!"
Cô vừa dứt lời có hai nhân viên và trưởng nhóm lập tức theo sau, dẫn sáu những khách còn lại lên tầng sáu.
"Dựa theo yêu cầu của anh, có hai tầng phù hợp ạ! Năm phòng ở tầng sáu đều là phòng thương vụ, mỗi phòng hai giường, diện tích phòng khá lớn, có thể đáp ứng nhu cầu công việc của mọi người. . ."
Cô giới thiệu tỉ mị, anh đứng bên cạnh cô, cúi đầu lắng nghe. Lúc nói chuyện, cô có một thói quen rất tốt sẽ nhìn đối phương chăm chú, nở nụ cười, giọng nói dịu dàng.
Anh nhớ lại cuộc gọi tối qua của Lục Dập Phương, thấy quầng thâm trên mắt cô một lúc sau mới chuyển tầm mắt đi. Khi thang máy lên đến tầng sáu, anh mới nhìn sang cô nói: "Vừa rồi, tôi không giải thích rõ, tôi ở một mình!"
Thiếu chút nữa Tùy An Nhiên đã bật thốt lên ‘A’ một tiếng, ngay sau đó hiểu anh nói đến việc gì.
Lúc trước anh gọi điện đến đặt phòng chỉ nói 5 phòng đôi nhưng thật ra thì anh ở một mình một phòng!
"Vậy để tôi sắp phòng VIP anh vẫn thường ở nhé?" Cô hỏi.
Ôn Cảnh Phạm lắc đầu.
Thang máy vừa vặn đến tầng sáu. Tùy An Nhiên cùng anh ra ngoài. Nghe tiếng bước chân ở sau lưng, cô mới phản ứng được, thầm rủa mình một tiếng, vội sửa lời nói: "Ở trên tầng sáu có một phòng thương vụ dành cho một người!"
Ôn Cảnh Phạm thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng, ý cười trong đáy mắt mỗi lúc một sâu hơn nhưng chẳng qua không có ai thèm chú ý tới mà thôi.
Đến trước cửa phòng, cô lại giới thiệu lại lần nữa, phòng thương vụ thiết kế đơn giản, thực tế nên những người hay phải đi công tác cũng không có quá nhiều yêu cầu gì. Tám người họ tự chia phòng với nhau, xách hành lý vào ở.
Tùy An Nhiên quay đầu lại thấy Ôn Cảnh Phạm vẫn đứng bên cạnh, hơi mỉm cười tiếp tục đi về phía trước dẫn đường: "Phòng thương vụ đơn chỉ cách mấy phòng này một đoạn thôi. . ."
"Vẫn chưa hết cảm cúm sao?" Anh ngắt lời cô.
Tùy An Nhiên giơ tay sờ lên cổ họng: "Còn một chút ạ, anh nghe thấy giọng khác sao ạ?"
Ôn Cảnh Phạm hơi cười lên, giơ tay chỉ vào cổ họng mình: "Đúng, chỗ này của em hơi khàn khàn, giọng mũi cũng hơi nặng nữa!"
Tùy An Nhiên nhìn theo ngón tay anh, ánh mắt rơi đúng vào yết hầu. . .Nó hơi di chuyển, dưới ánh sáng vàng trên hành lang càng thêm hấp dẫn mê người, muốn dụ người khác phạm tội.
Tùy An Nhiên mất tự nhiên dời tầm mắt đi, lặng lẽ nuốt nước miếng. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói dường như cũng không thể bình tĩnh được: "Đồng nghiệp không nhận ra. . ."
Ôn Cảnh Phạm không tiếp lời chỉ thấp giọng cười.
Tùy An Nhiên không nhịn được, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh cúi thấp đầu khiến sườn gò má càng rõ ràng hơn, dưới ánh đèn vàng khuôn mặt anh sáng lên nhưng lại có chút mờ ảo khiến người ta không nhìn rõ. . .Nhưng trong lòng cô lại rõ hơn ai hết!"
Năm năm trước, người này cũng đã từng cười với cô như vậy.
Chẳng qua khi đó, giọng nói của anh còn chưa trầm thấp, dịu dàng như bây giờ mà có chút trong trẻo giống như suối đầu nguồn đủ để tẩy rửa linh hồn.
Mất hồn mất vía đi một đoạn thiếu chút nữa đã đi qua phòng. Cô đưa anh đi tham quan phòng: "Phòng thương vụ đơn có diện tích hơi nhỏ hơn một chút nhưng chủ yếu đơn giản, thiết thực. . .Hơn nữa."
Cô dừng lại một chút, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra: "Hơn nữa, hướng phòng rất đẹp. Làm việc mệt mỏi có thể nhìn ra xa một chút cũng cảm thấy thư thái hơn!"
"Chỗ này không tệ!" Chẳng biết từ khi nào anh đã đi đến bên cạnh, đứng sau lưng cô, cách cô chưa đầy nửa cánh tay. Anh nhìn ra ngoài một chút rồi bình thản lui về sau nửa bước, đánh giá xung quanh.
"Chỗ này rất tốt!" Anh hơi nhếch miệng lên.
Tùy An Nhiên gật đầu phụ họa, thấy anh đi ra ghế salon ngồi xuống, liệt kệ một số các tiện ích của khách sạn theo đúng chuẩn mực. Đợi đến khi cô giải thích cả một lượt, mới phát hiện anh đã nhắm mắt lại, một tay khoác lên tay vịn, tay kia đang chống trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô nhỏ giọng, nói một câu cuối cùng: "Anh nghỉ ngơi nhé, chúc ngày có một kì nghỉ tuyệt vời tại đây!"
Nói xong, đang chuẩn bi đi, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị anh gọi lại.
"Đợi một chút!" Giọng nói của anh trầm thấp thậm chí có hơi khàn khàn.
Tùy An Nhiên liếc mắt nhìn sang thấy anh đã mở mắt, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kia vẫn rất sáng. Thấy cô đang lắng nghe, hơn nữa đã ngừng lại, không biết vì sao lại nói thêm một câu: "Đợi một chút!"
Tùy An Nhiên đi tới, cách anh vài bước chân, quan tâm hỏi: "Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?"
"Có hơi buồn ngủ!" Anh day nhẹ huyệt thái dương, để lộ nụ cười nhạt.
Tay trái thò vào trong túi áo khoác lông, lấy ra một hộp thiếc đưa cho cô: "Có thể thử cái này xem!"
Tùy An Nhiên nhìn sang là một hộp viên ngậm. Ôn Cảnh Phạm thấy cô không nhận, lại đưa cao lên, hơi ngồi thẳng người dậy: "Tôi nghĩ rằng bây giờ chúng ta có quan hệ bạn bè, không cần câu nệ như vậy đâu!"
. . .Đã nói đến vậy, dường như nếu cô không nhận thì đúng là không biết điều rồi. Cô giơ tay lên nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!"
Ôn Cảnh Phạm lười biếng ngồi tại chỗ, ngước mắt nhìn cô, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tùy An Nhiên chần chờ một lúc vẫn nhắc nhở anh: "Nếu mệt thì anh lên giường nằm một chút đi. Việc thì làm mãi cũng không xong được, sức khỏe mới là quan trọng nhất!"
Ôn Cảnh Phạm trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng, trong giọng nói có chút ý cười nhàn nhạt: "Tôi cho rằng một cô gái suốt ngày chỉ nghĩ đến công việc lại có thể nói đạo lý này đó!"
Tùy An Nhiên yên lặng. Ở trong mắt anh, quả thật cô quá liều mạng rồi. . .
Cũng không phải vì khi gặp anh, cô không phải đang làm ca đêm thì đang tăng ca, không tăng ca thì vẫn làm việc. . .
Nhưng nếu có thể nghỉ ngơi. . .Cô không cần làm thêm giờ đâu!
Có suy nghĩ như vậy, lại không muốn giải thích gì, thấy anh vẫn yên lặng, vẻ mặt lười biếng tựa vào thành ghế salon, trong lòng thoáng thương tiếc.
"Cũng không biết anh đang gặp chuyện gì khó khăn nhưng phải ngủ đủ mới có tinh thần được. Cả ngày hôm nay em đều trực ở đây! Nếu có chuyện gì thì anh cứ gọi điện cho em!"
Lại thêm một khoảng lặng, anh mới lên tiếng, giọng nói lại ôn hòa: "Ừ!"
Nhưng không biết anh ‘ừ’ với câu trước hay câu sau. . .Cũng hoặc là anh chỉ trả lời cho có lệ vậy thôi.
Trở lại phòng làm việc, cô bắt đầu xử lý các việc vặt, bận rộn một lúc khi có thời gian ngẩng đầu lên cô nhìn thấy hộp kẹo ngậm thì ngẩn người một lúc.
Dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng anh đang ghi âm, giọng có chút không thoải mái sẽ tạm dừng ngậm một viên kẹo này.
Cô mở hộp, lấy một viên đút vào miệng, cảm giác lúc đầu là lành lạnh rồi ngọt chậm rãi thấm cả cổ họng.
Giống như bầu trời mùa hè, anh đứng ở trên tháp chuông cao cao, chậm rãi gõ từng tiếng, vang vọng khắp chốn.
Lúc cô ngước mắt lên đúng lúc anh cúi đầu nhìn. Khoảng cách hơi xa nhưng loáng thoáng cũng có thể phát hiện được cậu thiếu niên này có ánh mắt trong suốt giống như suối thượng nguồn không chút tạp chất.
Vì vậy, mùa hè năm đó cũng không còn cảm giác nóng nữa mà cô còn cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.
Mùa hè ở phương Nam dường như ngày nào cũng có một trận mưa lớn, mưa như trút nước khiến cho trời trở lạnh.
Buổi chiều oi bức, tiếng ve kêu râm ran. Tùy An Nhiên ngồi tựa lưng vào đầu giường đọc sách, ngoài cửa sổ là ánh nắng chói chang khiến người ta cảm thấy nhức mắt.
Cô lật từng trang, ngoại trừ tiếng côn trung kêu râm ran bên ngoài thì chỉ còn tiếng lật giở sách.
Xem một lúc cũng cảm thấy hơi mệt, cô lấy chăn mỏng chuẩn bị ngủ trưa nhưng khi vừa nằm xuống cố đã nghe tiếng bước chân rất nhỏ. Lúc đi tới trước cửa thì tạm dừng lại, sau đó là tiếng cửa gỗ được đẩy ra.
Cô hơi ngồi dậy liếc nhìn ra cửa. . .Nhưng không nhìn thấy cái gì.
Cho dù cô có ở trong phòng hay không đều đóng cửa cẩn thận. Nhưng lúc này cũng chỉ đoán được là cửa phòng cô đã khóa thôi.
Sau tiếng thử mở cửa kia, tất cả mọi thứ rất nhanh đã trở lại yên tĩnh.
Tùy An Nhiên nằm trên giường, nhìn trên trần nhà nhưng đầu óc lại suy nghĩ. . .Rốt cuộc là ai chứ?
Đang nghĩ vậy thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có quy luật. Cô đang cẩn thận suy nghĩ thì nghe thấy tiếng động như vậy thì bị dọa giật mình, hoảng sợ ngồi dậy nhưng không hề lên tiếng.
Giọng nói trong suốt, êm tai của cậu thiếu niên đối diện, giống như gió thổi qua thềm: "Chào em, tôi là khách thuê trọ ở phía đối diện. Tôi muốn mượn em cái bút, được không?"
Cô sửng sốt một chút rồi đứng lên, đi tới trước bàn lấy chiếc bút thép của cô đưa tới cửa.
Động tác của cô rất nhanh, từ lúc xuống giường, lấy bút, đi mở cửa cũng chỉ tốn gần một phút. Có lẽ anh cũng đại khái đoán được động tĩnh trong phòng nên vẫn yên lặng chờ đợi.
Tùy An Nhiên mở cửa, đưa bút trong tay mình ra cho anh, hơi mím môi không nói lời nào.
Anh hơi đứng nghiêng người, mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo hơi xắn lên ngay khuỷu tay tạo nên một đường cong uyển chuyển, đẹp mắt.
Anh cầm chiếc bút, nhìn cô cười cảm ơn, xoay người định đi thì lại quay đầu nói một câu: "Tôi sẽ ở lại đây thêm mấy ngày, nếu em có gì bất tiện, có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp em!"
Lúc đó, Tùy An Nhiên cũng không hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa mấy lời này của anh chỉ nghĩ rằng vì giúp đỡ nên anh nói khách sáo vậy thôi, chỉ nhẹ gật đầu, khép cửa tiếp tục quay lại ngủ.
Lần này, lại nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Mà cậu thiếu niên đứng ngoài cửa hơi nhíu chân mày, cúi đầu nhìn chiếc bút kia một lúc lâu rồi mới cất bước rời đi.
Đến tận sau này, Tùy An Nhiên mới biết. . . khi đó anh còn nghĩ rằng có bị khuyết tật, bị câm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...