"Rồi em sẽ gặp gỡ ai đây, và em biết phải nói gì. Vì người mà em đợi chờ vẫn còn đang ở tương lai xa lắm[1]..." Tiếng nhạc mở đầu êm ái, lời ca rõ ràng, giọng hát nhẹ nhàng.
[1] Bài hát “Gặp gỡ” – Tôn Yến Tư.
Tùy An Nhiên uống một ngụm cà phê, đôi mắt hơi rũ xuống.
Giọng nói trong trẻo, ôn hòa của Thời Ngộ vang lên trên nền nhạc: "Một đời người nếu gạt bỏ hết những tai nạn ngoài ý muốn, ít nhất có đến sáu mươi năm khỏe mạnh an yên. Mà trong quãng thời gian này, đi đi dừng dừng, một đường đón gió vượt cầu, sẽ gặp được rất nhiều người, cũng sẽ gặp được mối lương duyên trời định của bạn. Chào mừng các bạn đến với chương trình radio Thời Ngộ, tôi là MC Thời Ngộ."
Vừa dứt lời thì giọng nói của anh đã nhỏ dần lại, thay vào đó là âm lượng nhạc nền được chỉnh to lên.
Một lúc sau, giọng nói của anh lần nữa được vang lên: "Sau năm năm, đây là lần đầu tiên tôi nói về chủ đề "gặp gỡ". Trước đây chưa từng nghĩ sâu về nó, giờ đây ngày càng rõ nét. Bởi vì lý do công việc, mỗi ngày tôi đều có thể quen biết được rất nhiều người, có người gần trong gang tấc, cũng có người vượt qua cả nửa vòng trái đất mà đến..."
Nói đến đây anh chợt dừng lại, sau đó âm thanh lại tăng lên: "Phật viết: Vạn phát duyên sinh, giai hệ duyên phận. Có đôi khi, tôi cũng rất tò mò, duyên phận là như thế nào, mà lại có thể dẫn bước hai con người xa lạ, thậm chí là vòng tròn xã giao đều không giống nhau, đi chung một quỹ đạo, cuối cùng đi đến nơi bắt đầu của duyên phận."
Một buổi tối náo nhiệt, dần dần cũng trở nên yên tĩnh, giọng nói của anh như một dòng suối trong trẻo, chậm rãi xen kẽ vào màn đêm.
Tùy An Nhiên yên tĩnh lắng nghe, khóe miệng bất giác nở nụ cười. Cô cũng tự hỏi trong lòng: "Duyên phận đến từ đâu, khi nào mới gặp được đây?"
Thời lượng của chương trình Thời Ngộ rất ngắn, chỉ có hai mươi lăm phút. So với người dẫn chương trình radio khác thì những gì anh nói không tính là nhiều.
Nhưng dù cách một tầng sóng điện, cảm giác mà anh mang đến cho người khác vẫn luôn dịu dàng ấm áp như được đắm mình vào một cơn gió xuân, đến bây giờ lượng người theo dõi anh cũng rất nhiều. Giờ đây, dường như họ không còn để ý anh nói gì, mà chỉ quan tâm đến khoảng thời gian ngắn ngủi được ở cạnh anh thôi.
An tâm, an nhiên [2], yên tĩnh.
[2] An nhiên ở đây ý chỉ sự bình yên (không phải tên nữ chính)
Mọi cảm xúc tiêu cực ban nãy đều được giọng nói của anh làm tan biến.
Anh chọn một ca khúc, bài hát đó vừa bắt đầu, thì có một người nghe gọi đến hỏi một câu rất đơn giản: "Thời Ngộ đại đại, anh thích ca khúc nào nhất vậy?"
Thời Ngộ trầm mặc một lúc mới cất tiếng trả lời: "Không có ca khúc nào là đặc biệt yêu thích, tôi cũng thích những giọng nói hay... Người có âm giọng hay, đúng là có thể để lại thiện cảm cho người khác."
Trong khoảng thời gian giao lưu này, đều là người nghe liên tiếp hỏi vài vấn đề, nhưng anh luôn đáp lại một cách hời hợt, không quá nhiệt tình cũng không thất lễ.
Giọng nói của anh vẫn vang lên, mỗi một câu chữ nói ra, đều mang theo ý cười như có như không, quả thật là có thể làm cho buổi tối hôm nay thêm say mê.
"Tôi trước sau đều cảm thấy rằng, người mà mình nên gặp, bất kể là gặp gỡ sớm hay muộn, đôi lúc sẽ xa cách nhau. Đợi đến thời điểm thích hợp nhất, cuối cùng người đó sẽ lại xuất hiện trước mặt bạn...."
Anh nhẹ nhàng cười, trong giọng nói dường như mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt, nhưng cũng đặc biệt rõ ràng.
Trong tiếng rè rè của radio, anh không nhanh không chậm nói thêm một câu: "Tôi không vội, cô ấy vẫn chưa đến, tôi từ từ chờ đợi. Đợi không được, vậy thì tôi sẽ đi tìm..."
Đợi không được, vậy thì tôi sẽ đi tìm.
Câu nói này tựa hồ đánh thẳng vào trái tim cô khiến nó khẽ run rẩy.
Không biết có phải dạo gần đây quá bận rộn và mệt mỏi không mà thần kinh vừa được thả lỏng, cô đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong lúc cô sắp say ngủ, thì chính câu nói của anh đã làm cho cô tỉnh táo hẳn.
Anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói trở nên trầm thấp hơn, ngữ khí vẫn mang theo ý cười. Âm thanh trong trẻo mê người nhưng lời nói ra như viên đá được ném xuống sông, tạo ra một đợt sóng lớn.
Anh nói: "Thật xin lỗi, vì công việc bận rộn không có thời gian rảnh, tôi sẽ dừng công việc này tại đây. Những buổi tối cuối tuần sau này, có lẽ không thể tiếp tục trò chuyện vói các bạn nữa."
Dứt lời, anh lại bổ sung: "Nhưng sắp tới đây, tôi sẽ nhận lồng tiếng cho một bộ phim truyền hình, cái này sẽ xem như là hứng thú, khi nào dư dả thời gian, tôi sẽ lại tiếp tục.
Những năm năm gần đây, Tùy An Nhiên không phải chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày anh rời khỏi nơi này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, đến mức cô không kịp trở tay.
Màn đêm đã yên tĩnh lại....
Tùy An Nhiên đợi khi chương trình kết thúc, lập tức đăng nhập vào Weibo một lần nữa.
Bài đăng lúc chạng vạng của anh đã bắt đầu bị fans oanh tạc rồi, đều là bình luận hy vọng anh sẽ ở lại. Sau khi cô tải lại trang, mới dần dần thấy được rất nhiều giọng nói ủng hộ.
"Đinh." một tiếng giòn vang,
Trang Weibo vắng vẻ của cô, thông báo có một dòng bình luận và một bài chia sẻ, cô còn chưa kịp mở ra xem đã có hàng loạt bình luận điên cuồng kéo đến.
Tay Tùy An Nhiên run rẩy mở ra.
Thời Ngộ đã chia sẻ bình luận của cô, đồng thời trả lời lại: "Ngày tháng an nhiên, thích hợp kết hôn."
...Người mà chưa bao giờ trả lời bình luận, tại sao lại đột nhiên đổi tính?
Tùy An Nhiên còn không kịp tiêu hóa, Ôn Cảnh Phạm đã đăng tiếp một dòng trạng thái.
Thời Ngộ: Rời đi, chưa bao giờ là sự kết thúc của cuộc gặp gỡ.
Bên dưới bài đăng là một đoạn ghi âm.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn: "Làm công việc này là ngoài ý muốn, kiên trì đến giờ phút này, cũng không hoàn toàn là vì yêu thích, mà còn là vì bầu bạn với một người. Bất luận là nguyên nhân hay kế quả nào, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, mọi thứ cũng đã đổi thay. Tôi nghĩ cô bé ngày đó đã không còn bàng hoàng luống cuống như trước nữa, dù chưa nhận được bất kỳ tin tức nào từ cô ấy, nhưng đây là kết quả tốt nhất. Sau này, tôi sẽ dạo weibo nhiều hơn nữa, mỗi ngày đều lên check in thì mọi người thấy thế nào?"
Tùy An Nhiên lặng lẽ nhấn nút yêu thích... Tất nhiên là quá tốt rồi!
Vừa rồi cô vẫn đang quanh quẩn trong sự đau khổ, vậy mà trong nháy mắt đã biến mất tăm nhờ câu nói của anh. Đúng vậy, rời khỏi nơi này, chưa bao giờ là sự kết thúc của Thời Ngộ.
Hơn nữa... Cô hẳn là người hạnh phúc nhất mới đúng, tốt xấu gì cũng còn có thể gặp được người thật.
Tắm rửa xong, Tùy An Nhiên nằm trên giường, nghe lại đoạn ghi âm của anh, đột nhiên cảm thấy cô bé mà anh nhắc đến. Hình như rất giống cô khi ấy...
Nhưng cô có nhắc qua với.... Ôn Cảnh Phạm sao.... Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả...
******
Mùa đông ở thành phố A lạnh lẽo kéo dài, màn đêm ẩn núp phía xa.
Gần đây, khách sạn không đủ nhân viên, lịch làm việc của Tùy An Nhiên cũng dày đặc. Cô đã ở trong khách sạn lien tiếp ba ngày liền, trực đêm hết hai lần.
Không khí bên trong khách sạn ấm áp, phía chân trời đã xuất hiện những ánh sáng mờ nhạt. Rèm cửa sổ được thả tự do, vị trí giao nhau có một kẽ hở nhỏ, những tia sáng từ nơi đó chiếu đến, để lại trên bàn một vệt sáng lạnh lẽo rõ ràng.
Tùy An Nhiên vô cùng buồn ngủ, đưa tay lên nhéo nhéo ấn đường, mơ màng ngáp vài cái, sau đó lấy chiếc áo long đắp kín người, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi phục hồi tinh thần.
Gần đây, công việc rất bận rộn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Cô nhìn đến PDA[3] của mình, rất tốt, chờ sau khi đổi ca trực là cô có thể nghỉ ngơi đến sáng hôm sau.
[3]PDA (Personal Digital Assistant) ‘thiết bị kĩ thuật số hỗ trợ cá nhân’, thiết bị cầm tay (giống như cuốn sổ tay cá nhân) có tích hợp nhiều chức năng hữu dụng (như đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ, sổ ghi nhớ, máy tính bỏ túi, v.v.).
Vừa nghĩ như vậy, đầu óc lập tức tỉnh táo vài phần. Cô đứng dậy, kéo rèm cửa ra.
Ánh sáng bên ngoài ùa vào, cô nhắm mắt lại. Sau khi nhìn thấy vài tia nắng sớm yếu ớt, đèn hai bên đường vẫn còn đang mở tỏa ra những ánh sáng vàng mờ nhạt, nhất thời có cảm giác không phân biệt rõ hôm nay là ngày tháng năm nào.
Trên cửa sổ là một tầng sương mù màu trắng, từng giọt nước lăn dài uốn lượn theo đường cong, cuồn cuộn rơi xuống.
Đứng đến khi chân hơi mỏi nhừ, cô mới xoay người đi rửa mặt, lấy lại tinh thần rồi đi xuống đại sảnh.
Thang máy đang dừng lại ở tầng trên, cô nhấn nút đi xuống, nhìn từng con số thay đổi, rồi đưa tầm mắt về phía cửa thang máy, chỉnh trang lại vài sợi tóc bị rơi ra.
Khi bước đến gàn cửa thang máy, cô mới phát hiện khi nãy trang điểm lại đã không cẩn thận, để lại một vệt mascara phía dưới mí mắt.
Tùy An Nhiên "Ơ" một tiếng, sau đó lấy khăn giấy từ trong túi ra, soi mặt mình trên cửa thang máy, cẩn thận lau đi. Cô không hề nhận ra thang máy đã dừng ở tầng của mình.
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng rồi từ từ mở ra.
Tùy An Nhiên vẫn còn duy trì tư thế như vậy, vừa nâng mắt lên đã trông thấy cửa thang máy mở ra, để lộ gương mặt của mọi người trong thang máy... Trong đó còn có…
Tùy An Nhiên sửng sốt, khuôn mặt cô còn nhanh hơn ý thức của mình, ngay tức khắc đỏ bừng lên.
Cô điềm tĩnh như thường, vo tròn khăn giấy rồi ném vào thùng rác ngay bên cạnh rồi mới quay lại cười với mọi người trong thang máy: "Chào buổi sáng..."
Ôn Cảnh Phạm dường như đang cười, khóe môi hơi hơi nhếch lên, thấy cô nỗ lực ra vẻ bình tĩnh, anh đi lên phía trước một bước chặn lại cửa thang máy: "Có phải muốn đi xuống không? Mau vào đi."
Mấy ngày trước, Ôn Cảnh Phạm mới vào khách sạn, ngoại trừ phòng anh ra, còn đặt thêm mấy phòng VIP liền kề nhau cho đối tác là bạn bè quốc tế sắp đến thành phố A để bàn bạc về các dự án hợp tác.
Ngày đó đúng lúc Tùy An Nhiên được nghỉ, nên không gặp được anh. Mấy ngày sau đó toàn bộ đều do trợ lý của Ôn Cảnh Phạm ra mặt, chưa từng thấy bóng dáng anh. Không ngờ lại gặp nhau vào một buổi sáng như thế này....
Trong lòng Tùy An Nhiên cảm thấy xấu hổ, trên mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu, nhấc chân tiến vào trong.
"Xuống sảnh à?" Anh quay sang nhìn, thấy cô gật đầu, mới nhấn xuống tầng một. "Sớm như vậy, là tối hôm qua ở lại trực đêm sao?"
"Vâng, hai ngày nay đều trực đêm." Vừa nói, cơn buồn ngủ lại bắt đầu xuất hiện, cô cúi đầu che miệng ngáp một cái, thức đêm đúng là một trong mười loại cực hình ở thời hiện đại này.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu nhìn cô. Hai mắt hơi phiếm đỏ, sau khi ngáp thì nơi đáy mắt xuất hiện một tầng nước mỏng, ươn ướt. Nếu quan sát kỹ còn có thể phát hiện hình ảnh mình xuất hiện trong con ngươi của cô, rõ ràng như tranh vẽ.
Bên dưới mí mắt đã được cô che đậy bằng phấn nền, nhưng kể cả như vậy, vẫn có thể dễ dàng nhìn ra quầng thâm ở nơi đó.
Lúc thang máy đi xuống, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Ôn Cảnh Phạm nhấp nhẹ môi dưới: "Khi nào thì tan làm?"
Tùy An Nhiên nhìn đồng hồ, lúc này mới nói: "Còn một tiếng nữa."
"Ừm, tôi biết rồi."
Tùy An Nhiên có chút ngốc, câu trả lời này là có ý gì đây...
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đến tầng Ôn Cảnh Phàm muốn đi, khi đến còn phát ra âm thanh nhắc nhở, anh xoay người nhẹ giọng trò chuyện vài câu với mấy vị đối tác sau lưng, rồi cùng họ đi ra khỏi thang máy.
Vừa đi được vài bước, anh dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, dặn dò: "Đợi lát nữa nhớ để ý tin nhắn."
"Hả...."
Tiếng thắc mắc này thật sự không có cảm giác tồn tại, Ôn Cảnh Phạm cũng không nghe thấy, quay người rời khỏi đó cùng mấy vị đối tác. Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tùy An Nhiên vẫn nhìn bóng lưng anh.
Vừa rồi, anh có nói vài câu tiếng anh giao tiếp, phát âm rõ ràng, chất giọng trầm thấp, là giọng Anh tinh tế. Sáng hôm nay, tinh thần cô không những được nâng cao mà còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...