Nắng sớm rực rỡ từ cửa sổ tiến vào, bên ngoài truyền đến tiếng chim chi chi tra tra kêu. Thân Đồ Bách Nho kéo chặt khăn trùm đầu, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa phòng chậm rãi đi ra ngoài.
Miêu Tuyết Khanh đứng ở ngoài cửa, xem bộ dáng chờ đợi đã lâu.
“Sư phụ.” – Miêu Tuyết Khanh vái chào.
“Xin lỗi, chờ đã rất lâu sao?”
“Không có.”
“Vậy chúng ta đi thôi, những khách nhân cũng mau tới rồi.” – Thân Đồ Bách Nho đi vài bước, lại phát hiện Miêu Tuyết Khanh chưa cùng đi lên.
“Làm sao vậy?” – Hắn lộn trở lại, Miêu Tuyết Khanh cúi đầu, khó khăn mà mở miệng:
“Sư phụ, ta không đi tham gia có thể chứ?”
Thân Đồ Bách Nho không có lộ ra vẻ mặt bất ngờ, mà là thông cảm hỏi: “Ngươi là sợ hãi gặp phải Hạ Hầu Huân sao?”
“Ân…” Miêu Tuyết Khanh biết được Hạ Hầu Huân cũng nằm trong danh sách tham dự thọ tiệc lần này, tự mình hôm nay đi tham gia yến hội, nhất định sẽ gặp phải y.
“Ngươi đừng lo lắng, có vi sư cùng sư công, chúng ta quyết không để y thương tổn ngươi.”
Miêu Tuyết Khanh lắc đầu: “Sư công hiếm khi cử hành thọ tiệc, ta không nghĩ cho hắn thêm phiền toái…”
Hắn nói cũng có đạo lý, Thân Đồ Bách Nho không muốn miễn cưỡng hắn, khẽ thở dài: “Tốt lắm.Ta sẽ nói với sư công ngươi.”
“Xin lỗi, sư phụ…” – Miêu Tuyết Khanh khó nén trong lòng xin lỗi.
“Đừng lo, vậy ngươi nhân tiện đợi ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”
“Ân… Sư phụ, ta nghĩ lại đi tìm tên khất cái ngày hôm qua.”
“Ân, đi thôi, cẩn thận một chút.”
“Tạ ơn sư phụ…” – Miêu Tuyết Khanh không muốn sẽ cùng Hạ Hầu Huân ở cùng dưới một mái hiên, nhất thời như nhấc được gánh nặng. Hắn cùng với Thân Đồ Bách Nho nói lời từ biệt, đang rời khỏi, lại bị đối phương hô trụ.
“Tuyết khanh, đội sa mạo lại đi thôi, bên ngoài nói không chừng sẽ có đệ tử Độc Phiến Môn, nếu bị bọn họ phát hiện rồi, lại gặp phải phiền toái.” – Thân Đồ Bách Nho cẩn thận mà nói.
“Nga…” – Miêu Tuyết Khanh đang muốn trở về phòng gian, Thân Đồ Bách Nho đã nhanh hơn hắn một bước đi vào, đem sa mạo lấy ra. Hắn đi tới trước mặt Miêu Tuyết Khanh, tự tay mang mũ, kéo hạ sa khăn.
Cử chỉ của hắn thân mật vượt quá phạm vi thầy trò, một mực giống như chiếu cố tình nhân. Miêu Tuyết Khanh trong lòng cảm giác được quái dị, rồi lại không thể nói chỗ nào không thích hợp.
“Trên đường cẩn thận.” – Thân Đồ Bách Nho ôn nhu cười.
Chung quy cảm giác được… Hôm nay ánh mắt Thân Đồ Bách Nho nhìn mình có điểm không bình thường, ngay cả tươi cười cũng mang theo ngọt ngào trước đây không có, Miêu Tuyết Khanh hoang mang mà nghĩ tới.
“Đệ tử biết, cám ơn sư phụ…” – Hắn vội vã nói lời cám ơn, nhanh chân mà rời đi.
Thân Đồ Bách Nho nhìn hướng hắn rời đi thất thần hồi lâu, lúc này mới cập bước rời đi.
Thọ tiệc của An Trường Quân an bài tại giờ Thân tiến hành, trước vốn là thời gian tiếp khách. Ngoại trừ gia chủ, Thân Đồ Bách Nho cũng muốn hỗ trợ tiếp đãi tân khách.
Tại thời điểm đón khách, Thân Đồ Bách Nho thấy được Hạ Hầu Huân. Đối phương tuấn soái anh vĩ, thần thái sang trọng, một bả chiết phiến nơi tay, thân tạo sắc cẩm bào, được vài tên người hầu vây quanh vào cửa, nghiễm nhiên vốn là một vị Hoàng Tôn quý tộc.
Hạ Hầu Huân xuất hiện khiến các khách nhân khác thêm chú ý, ngay từ đầu mọi người cũng không biết thân phận của y, thấy y quần áo hoa mỹ, khí độ bất phàm, còn tưởng rằng y là thành viên hoàng tộc. Thẳng đến khi các tân khách tập trung đến phòng khách ngồi, người hầu hô: “Độc Phiến Môn, Hạ Hầu chưởng môn nhân xin mời ngồi…”
Các tân khách vừa nghe vài chữ “Độc Phiến Môn”, nhất thời nổ tung. Mọi người đều biết, Độc Phiến Môn chuyện xấu đồn xa, luôn luôn bị chính phái xem thường, cùng giang hồ nhân sĩ phân chia giới tuyến rõ ràng. Mà nay người có địa vị cao nhất trong chốn võ lâm An Trường Quân lại yêu cầu chưởng môn nhân Độc Phiến Môn tham gia thọ tiệc, có thể nào gọi người không kinh ngạc?
Kỳ thật lần này mời Hạ Hầu Huân cũng không phải là ý An Trường Quân, mà nhị đồ đệ Hạ Cảnh Tề an bài. Thuyết pháp của Hạ Cảnh Tề vốn là, người nào không từng lầm lỡ, Độc phiến Môn nay đã có cải tà quy chính, so với đối kháng, không bằng tiếp nhận cảm hóa bọn họ, yêu cầu bọn họ dự tiệc cũng vì trợ giúp bọn họ dung nhập chính phái nhân sĩ trên giang hồ.
An Trường Quân nghe hắn nói hợp lý, cũng nhân tiện đáp ứng. Chỉ là, các tân khách không rõ nội tình, tưởng rằng An Trường Quân là bị Độc Phiến Môn mua chuộc rồi, đều dùng ánh mắt thất vọng cùng hèn mọn nhìn Hạ Hầu Huân cùng thầy trò An Trường Quân.
Hạ Hầu Huân không để ý tới ánh mắt kẻ khác, thong thả mà cầm trà nhâm nhi thưởng thức. An Trường Quân biết bọn họ hiểu lầm, nhưng cũng không vội mà giải thích, hắn thần sắc tự nhiên mà ngồi ở vị trí chủ tọa, chờ đợi tân khách toàn bộ nhập tiệc.
Tất cả mọi người ngồi xong, An Trường Quân đứng lên, ôm quyền nói: “Đa tạ chư vị tham gia thọ tiệc của tại hạ, tại hạ cùng với hai vị đồ đệ lần nữa đối với các vị tỏ lòng cảm tạ.”
Hạ Cảnh Tề cùng Thân Đồ Bách Nho cũng đi theo đứng lên, hướng bốn phía ôm quyền. An Trường Quân cũng không nói nhiều lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tại hạ năm nay sở dĩ yêu cầu mọi người đến đây, cũng không phải là chỉ vì mừng thọ, mà là có một việc trọng yếu hơn muốn tuyên bố…”
Trong phòng tất cả mọi người câm như hến, chờ hắn nói, An Trường Quân dừng một chút, không nhanh không chậm mà cao giọng nói: “Tại hạ chuẩn bị nhường lại vị trí võ lâm minh chủ.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời một trận xao động, Hạ Hầu Huân như trước chậm rãi mà hạp trà, xem bộ dáng thì y đã dự liệu được chuyện này. An Trường Quân giơ lên hai tay, ý bảo mọi người an tĩnh, mọi người lúc này mới khép lại miệng. An Trường Quân lại nói:
“Các vị nhất định hiếu kì, vì sao tại hạ hội đột nhiên nghĩ đến từ nhậm, cùng với việc như thế nào tuyển ra tân minh chủ tiếp theo? Hôm nay tại hạ muốn mọi người tề tụ một đường, chính là vì thương thảo chuyện này…”
Hắn còn chưa nói hết, một hòa thượng nhân tiện đứng dậy.
“An minh chủ, ngài nhậm chức minh chủ chưa đến mười năm, huống chi ngài bây giờ còn kiện tráng như thế, thật sự không thích hợp từ nhậm quá sớm.”
Các chưởng môn còn lại cũng xen miệng: “Đúng vậy, An minh chủ còn trẻ, cần gì nhanh như vậy từ nhậm?”
“Thời gian An minh chủ nhậm chức, phân tranh chốn giang hồ cũng giảm bớt, đều giúp các phái hòa hợp, cách làm việc của An minh chủ cần phải lưu lại…”
An Trường Quân lắc đầu nói: “Đa tạ mọi người tán thưởng, nhưng là An mỗ đã quyết, gánh nặng võ lâm minh chủ đặt trên người của ta đã lâu lắm… Vì ngồi trên vị trí này, ta đã mất đi người trọng yếu nhất…” – Nói đến chỗ này, An Trường Quân khó nén trong lòng bi thương, hắn than nhẹ nói: “Bây giờ, cũng là lúc đem trọng trách này giao cho những người khác rồi.”
Hắn phân phó Hạ Cảnh Tề: “Cảnh Tề, cầm đến đây đi.”
“Là, sư phụ.”
Hạ Cảnh Tề tiến vào nội thất, cầm một khối hoàng kim lệnh bài đi ra, đây là tượng trưng cho võ lâm minh chủ. An Trường Quân tiếp nhận lệnh bài, giơ lên, tất cả mọi người đều quì xuống.
An Trường Quân dùng thanh âm quyết đoán rõ ràng nói: “Các lộ anh hùng nghe lệnh, minh chủ tiếp theo, lấy hình thức luận võ truyền thống tuyển chọn, hai tháng sau cử hành, bất luận kẻ nào chỉ cần được chưởng môn nhân “thập đại phái ngũ đại bang” đề cử, đều có thể tham gia.”
Hạ Hầu Huân nghe xong, ánh mắt nghiêng liếc nhìn lệnh bài ánh vàng rực rỡ kia, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.
Sắc trời từ từ tối đi, người bán hàng rong thu thập hàng quán, đòn gánh lay động lay động mà bước trên đường.
Áo xám thiếu niên đầu đội sa mao, dọc theo bờ sông không có mục đích mà đi dạo. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nhật đã đến hoàng hôn.
Vốn là lúc đi trở về, Miêu Tuyết Khanh lưu luyến mà nhìn dương liễu bên bờ. Đi dạo hơn nửa ngày, như trước tìm không được tên khất cái hôm qua, có lẽ đối phương đã rời đi nơi này rồi… Hắn nghĩ.
Miêu Tuyết Khanh trở lại An phủ, vừa vặn chứng kiến xe ngựa của khách nhân lục tục đi ra, xem ra thọ tiệc mới vừa chấm dứt không lâu. Hắn lôi kéo sa mạo, cúi đầu đi vào bên trong cánh cửa, chỉ cầu không nên cùng “người nọ” gặp nhau.
Song trời không chiều lòng người, Miêu Tuyết Khanh trên đường trở về phòng, nhân tiện gặp gỡ một đám tân khách, mà Hạ Hầu Huân nhân tiện ở trong nhóm đó. Đối phương trong một đám thô dã vũ phu trông như hạc giữa bầy gà, Miêu Tuyết Khanh xa xa nhìn thấy y, nhất thời trái tim như sấm cổ, thật muốn lập tức né ra, nhưng lúc này đi ngược lại càng làm người khác chú ý.
Chính mình mang sa mạo, hẳn là sẽ không bị phát hiện đi, chỉ cần biểu hiện tự nhiên một chút, hẳn là không sợ… Miêu Tuyết Khanh suy nghĩ, hắn cắn răng một cái, quyết định đi qua trước mặt đối phương.
Hạ Hầu Huân không để ý lắm mà liếc mắt một cái nam tử bên cạnh mình đi qua, ngay lúc hai người chạm vai qua trong nháy mắt, gió nhẹ đem sa khăn trên mặt thiếu niên thổi bay, lộ ra đường nét quai hàm duyên dáng…. Hạ Hầu Huân như bị sét đánh, y dừng lại cước bộ, chặt chẽ dõi theo bóng lưng vội vàng rời đi.
“Này vị huynh đài, xin dừng bước.” – Hạ Hầu Huân bỗng dưng mở miệng, Miêu Tuyết Khanh thân hình run rẩy, đứng khựng tại chỗ. Hắn cảm giác được Hạ Hầu Huân đang hướng mình đi tới, nhất thời toàn thân kinh hách.
“Huynh đài, có thể mời ngươi tháo xuống sa mạo hay không?” – Hạ Hầu Huân càng nhìn bóng lưng đối phương càng cảm giác được quen thuộc, y vươn tay, ngay lúc tay Hạ Hầu Huân sắp chạm vào vai Miêu Tuyết Khanh, hắn đột nhiên phía trước phóng đi.
Hành động này của hắn không thể nghi ngờ chính là minh chứng cho phán đoán vừa rồi của Hạ Hầu Huân, y lập tức nhấc chân đuổi theo. Mọi người thấy Hạ Hầu Huân đuổi theo một nam tử xa lạ, tất cả đều choáng váng.
Miêu Tuyết Khanh cất bước chạy đi, thế nhưng trong viện đường mòn khúc chiết, trốn tránh cũng khó khăn. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng nhỏ, Hạ Hầu Huân phía sau phi thân nhảy lên, rơi ở trước mặt hắn.
Miêu Tuyết Khanh đang muốn chuyển hướng trốn, Hạ Hầu Huân nhanh chóng vươn tay bắt bờ vai của hắn, Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà đem tay y huy khai, Hạ Hầu Huân lại sử xuất tay kia. Hai người một người tróc một người ngăn cản, ở trong sân đánh lên.
Hạ Hầu Huân quyết tâm thầm nghĩ mở ra sa mạo, một cước hướng mặt đối phương mà đá, Miêu Tuyết Khanh nghiêng người né tránh, Hạ Hầu Huân thừa dịp hắn phân tâm, một tay kia đột nhiên kéo khăn che mặt, dùng sức chiết khởi!
“Hả…” – Miêu Tuyết Khanh thấp hô, che mặt nhảy lùi lại.
“Tuyết Khanh!” – Hạ Hầu Huân tiến lên trước một bước, một thân ảnh phút chốc ngăn cản ở trước mặt y.
Miêu Tuyết Khanh nhìn nam tử bảo hộ trước mặt, kinh hỉ mà hô: “Sư phụ”
Sư phụ? Hạ Hầu Huân mị mắt nhìn tuấn tú nam tử trước mặt.
Thân Đồ Bách Nho nhìn ánh mắt đối phương mang theo địch ý rõ ràng, hắn ôm quyền, không mang theo cảm tình nói: “Xin hỏi Hạ Hầu chưởng môn tìm đến tiểu đồ, là có việc gì phải làm sao?”
Hạ Hầu Huân ngẩn ra, ánh mắt y trong lúc đó lướt qua Miêu Tuyết Khanh, rất nhanh liền nắm giữ trạng huống, khóe miệng y câu dẫn ra cười lạnh, trêu ghẹo hỏi: “Tuyết Khanh, ngươi khi nào thì biến thành đồ đệ người khác rồi?”
Miêu Tuyết Khanh đứng sau Thân Đồ Bách Nho, không lên tiếng, Thân Đồ Bách Nho thay mặt đáp: “Hạ Hầu chưởng môn, các hạ cùng tiểu đồ trong lúc đó đã không còn quan hệ, ta nghĩ chuyện thầy trò chúng ta, không cần ngài tán thành đi?”
Hạ Hầu Huân nguy hiểm mà nheo mắt suy nghĩ, trong mắt lộ ra hàn quang nhè nhẹ.
“Thân Đồ công tử, ta cùng với Tuyết Khanh có qua lại hay không, không đến phiên ngài bình luận đi?” – Y dùng kiểu phản bác đồng dạng nói.
“Tuyết Khanh theo ngài đã không có quan hệ rồi.” – Thân Đồ Bách Nho trầm giọng nói.
Hạ Hầu Huân lạnh lùng, phiêu mắt nhìn Miêu Tuyết Khanh trốn phía sau. “Tất nhiên đã không còn vấn đề gì rồi, vì sao thấy ta còn muốn trốn?”
Miêu Tuyết Khanh không cách nào tiếp tục trầm mặc, hắn siết nắm tay, thấp giọng mở miệng: “Hạ Hầu chưởng môn… Ta đã không phải người Độc Phiến Môn, mời ngươi buông tha ta…”
Nghe được hắn tự mình nói như vậy, Hạ Hầu Huân khẩu khí đột nhiên lạnh, bá đạo nói: “Ngươi có phải người Độc Phiến Môn hay không, không phải ngươi định đoạt, mà là do ta quyết định!”
Miêu Tuyết Khanh từ phía sau Thân Đồ Bách Nho bước ra, thanh âm nghẹn ngào nói: “Hạ Hầu chưởng môn, ta đối với ngài đã không có bất cứ giá trị lợi dụng gì nữa, tánh mạng mà ngài cứu ta cũng đã trả lại cho ngài, xin mời ngài thả ta đi!”
Hạ Hầu Huân mở ra cây quạt, chậm rãi mỉm cười, nói nhỏ: “Là ta không tha... “
Y vừa nói, rồi đột nhiên lấy cây quạt bổ về phía Thân Đồ Bách Nho. Thân Đồ Bách Nho dùng tay áo ngăn cản, liệt một tiếng, chỉ thấy cây quạt cư nhiên như lợi khí (vũ khí sắc bén) đem cổ tay áo hắn cắt đứt.
“Sư phụ!” – Miêu Tuyết Khanh kinh hô, Thân Đồ Bách Nho đem tay áo bị cắt ném xuống, thấp giọng nói: “Đừng lo “
Hạ Hầu Huân động tác rất mạnh, một tay kia nắm một tiểu đao hướng hắn đâm tới, Thân Đồ Bách Nho cũng không phải đèn cạn dầu, chợt rút kiếm phản kích.
Trong lúc tương giao, hai người đang muốn vận nội lực chống cự, một người bất ngờ mà rơi vào bên cạnh bọn họ, một tay đem hai người tách ra.
Hai người lui ra phía sau, bình tĩnh nhìn rõ, đúng là Hạ Cảnh Tề.
“Hạ Hầu chưởng môn, xin dừng tay.” – Hạ Cảnh Tề thanh âm hữu lễ mà uy nghiêm. Lúc này, An Trường Quân cũng từ sau chạy tới, hắn cau mày nói: “Hảo hảo như thế nào mà đánh nhau?”
Thân Đồ Bách Nho thấy sư phụ tới, đầu tiên thu hồi kiếm, cung kính mà vái chào.”Sư phụ.”
Hạ Hầu Huân lãnh đạm, cũng đem tiểu đao thu hồi trong tay áo.
An Trường Quân nhìn một chút vài người ở đây, đầu tiên là hướng Hạ Hầu Huân nói: “Xin hỏi Hạ Hầu chưởng môn cùng tiểu đồ có hiểu lầm gì? Nếu như tiểu đồ có gì mạo phạm, An mỗ ở đây hướng Hạ Hầu chưởng môn thất lễ, xin Hạ Hầu chưởng môn thứ lỗi.”
Hạ Hầu Huân biết rõ trong địa bàn của bọn họ không cách nào dễ dàng đem Miêu Tuyết Khanh đoạt lại, y tâm tư vừa chuyển, quyết định trước mắt nên án binh bất động.
“Không có việc gì không có việc gì, một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi, An minh chủ quá lời.”
Hạ Hầu Huân liếc Miêu Tuyết Khanh một cái, phe phẩy cây quạt tiêu sái rời đi. Y đi rồi, An Trường Quân mới hỏi Thân Đồ Bách Nho: “Phát sinh chuyện gì?”
Thân Đồ Bách Nho nhìn Miêu Tuyết Khanh mặt mang thẹn sắc một chút, biết việc này không thể tiếp tục dấu diếm rồi, liền đem thân thế nguyên bản của Miêu Tuyết Khanh nói cho bọn họ ——
“Lúc đệ tử cứu Tuyết Khanh, thấy hắn cơ khổ vô y, vì vậy chưa được sư phụ đồng ý liền nhận hắn làm đồ đệ, mà nay rước lấy phiền toái, thật sự là đệ tử sơ sẩy…” – Thân Đồ Bách Nho tự trách mà nói, Miêu Tuyết Khanh không muốn nhìn hắn đem trách nhiệm dán trên người, áy náy mà xen miệng:
“Không phải, là ta cấp sư phụ cùng sư công thêm phiền toái, sư công ngài muốn trách xin trách cứ ta đi.”
Hắn nói xong, nhân tiện quỳ gối trước mặt An Trường Quân, người sau lập tức đem hắn nâng dậy, nói: “Ngươi đã vào nhà chúng ta, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi, đừng nói cái gì phiền toái.”
“Cám ơn sư công...” – Miêu Tuyết Khanh vô hạn cảm kích.
An Trường Quân chuyển hướng Hạ Cảnh Tề nói: “Cảnh Tề, Tuyết Khanh bây giờ cảnh ngộ cùng ngươi năm đó thật sự là không có sai biệt.”
“Đúng vậy...” – Hạ Cảnh Tề lãnh đạm cười.
Miêu Tuyết Khanh tò mò mà nhìn Hạ Cảnh Tề, y cùng mình cảnh ngộ giống nhau? Đây là cái gì ý tứ... Bất quá An Trường Quân không có nói thêm gì nữa, hắn kiên định mà nói: “Tuyết Khanh, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào chúng ta cũng không bỏ mặc ngươi.”
Thân Đồ Bách Nho xen miệng: “Sư phụ, đệ tử hội hảo hảo theo Hạ Hầu chưởng môn giải quyết việc này, xin sư phụ không nên bận tâm.”
“Giải quyết nhất định phải giải quyết, nhưng ta không hy vọng các ngươi lấy đao kiếm nắm trong tay mà giải quyết.” – An Trường Quân tuy là người trong võ lâm, nhưng lại luôn luôn không thích lấy bạo chế bạo.
“Đệ tử rõ ràng, nhưng là Hạ Hầu Huân nọ tính tình cổ quái, sợ rằng không dễ dàng thuyết phục.”
“Trước xem hành động tiếp theo của y đi, nếu như y thật khinh người quá đáng, chúng ta cũng không thể để mặc người ngoài khi dễ.”
An Trường Quân đối với Hạ Cảnh Tề nói: “Cảnh Tề, vi sư còn chưa dỡ xuống vị trí minh chủ, việc này không tiện nhúng tay. Ngươi cùng Hạ Hầu chưởng môn có chút giao tình địa? Có thể nói, việc này phải làm phiền ngươi trợ giúp sư đệ rồi.”
“Sư phụ đừng nói cái gì làm phiền, đây là phận sự của đệ tử.” – Hạ Cảnh Tề ôm quyền nói.
An Trường Quân vui mừng gật đầu.”Có hai người các ngươi, vi sư an tâm... Không nên quên, hai ngươi sẽ đại diện bổn phái tham gia đại thi đấu dành chức võ lâm minh chủ lần này, đoạt quan hay không cũng không trọng yếu, chuyện trọng yếu chính là muốn sư huynh đệ các ngươi đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ nhau, phát huy thực lực.”
“Đệ tử rõ ràng.” – Hạ Cảnh Tề cùng Thân Đồ Bách Nho đồng thời trả lời.
An Trường Quân chuyển hướng Miêu Tuyết Khanh nói: “Tuyết Khanh, ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ không tái cho ngươi trở về Độc Phiến Môn.”
“Cám ơn sư công.” – Miêu Tuyết Khanh cảm kích mà khom người ôm quyền.
Thọ tiệc của An Trường Quân kết thúc, võ lâm nhân sĩ dự tiệc từ từ rời đi Phạm Châu, đều tự trở về vì trận đấu minh chủ ba tháng sau đó tu luyện chuẩn bị. Nhưng Hạ Hầu Huân không có vội vã, ngày thứ hai sau thọ tiệc, Thân Đồ Bách Nho nhận được thiệp mời của đối phương, yêu cầu hắn đến địa phương nổi danh là tửu lâu “Đằng Hương Các” gặp mặt.
Miêu Tuyết Khanh biết tính tình Hạ Hầu Huân, tiệc rượu lần này nhất định có âm mưu, đối phương nhất định đã thiết bẫy rồi, hắn khẩn cầu Thân Đồ Bách Nho không nên đi, đối phương lại nói: “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Chúng ta nhân cơ hội này, nói cho y minh bạch, làm cho y sau này không bao giờ có thể dây dưa ngươi nữa.”
Sau khi An Trường Quân nhìn thiệp mời, nói: “Tuyết Khanh, ngươi theo sư phụ cùng dự tiệc đi, dù sao việc này nguyên nhân ngươi dựng lên, ngươi hẳn là nên trình diện. Về phần Cảnh Tề, ở lại bên ngoài Đằng Hương Các chờ, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Ba người nghe theo hắn an bài, vào đêm hôm sau đi tới Đằng Hương Các. Hạ Cảnh Tề cùng Thân Đồ Bách Nho ước định, khi muốn tăng viện lấy khẩu địch làm ám hiệu. Sau khi Thân Đồ Bách Nho cùng Miêu Tuyết Khanh tiến vào tửu lâu, Hạ Cảnh Tề cùng xa phu liền thủ ở ngoài cửa.
Hạ Hầu Huân bao cả Đằng Hương Các, bởi vậy khách nhân đêm nay chỉ có bọn họ.
Miêu Tuyết Khanh cùng Thân Đồ Bách Nho tiến vào trong đại sảnh, một gã sai vặt dẫn bọn họ lên lầu. Hạ Hầu Huân ngồi trong một phòng trang nhã ở lầu hai, ca kỹ xinh đẹp ngồi ở một bên đánh tỳ bà, khóe miệng nàng hơi mỉm cười làm tăng thêm vài phần quyến rũ.
Hạ Hầu Huân thấy hai người cùng nhau dự tiệc, cũng không có vẻ bất ngờ. Hắn cười khách khí, nhẹ nhàng khoát tay: “Nhị vị, mời ngồi.”
Thân Đồ Bách Nho không khỏi trong lòng bội phục khả năng nhẫn nại của Hạ Hầu Huân, rõ ràng lần trước một bộ dáng mất hết kiềm chế, mà nay lại có thể tươi cười nghênh người, nam nhân so với mình còn muốn nhỏ hơn một tuổi này tuyệt đối không thể khinh thường.
Thân Đồ Bách Nho ngồi đối diện Hạ Hầu Huân, Miêu Tuyết Khanh chỉ là đứng ở phía sau hắn, vẫn chưa ngồi xuống. Hạ Hầu Huân cười khanh khách nói: “Tuyết Khanh, đừng đứng, ngồi xuống đi.”
“Không nên.” – Miêu Tuyết Khanh lãnh đạm mà nói, hắn cũng không thể bị bộ dáng khách sáo của đối phương lừa gạt. Người này trên mặt đối với ngươi cười, sau lưng kỳ thật đã đâm ngươi mấy ngàn đao, hắn đã nếm qua nhiều lần rồi.
Hắn không cảm kích, Hạ Hầu Huân ra vẻ không sao cả mà cười cười: “Như vậy tùy ý của ngươi đi.”
Thân Đồ Bách Nho không có ý định cùng hắn vòng vo, thẳng thắn nói: “Hạ Hầu chưởng môn lần này mời tại hạ đến, muốn nói chính là chuyện tiểu đồ? Như vậy xin không nên chậm trễ, có chuyện không ngại nói thẳng.”
“Thân Đồ công tử cần gì cứ như vậy cấp bách? Trước uống một chén rượu đi.” – Hạ Hâu Huân rót rượu cho hắn, Thân Đồ Bách Nho phòng bị mà nhìn chằm chằm chén rượu nhỏ, Hạ Hầu Huân thấy hắn chậm chạp không cầm lấy, biết hắn cố kỵ cái gì. Y cười khẽ, tự uống xong một chén.
“Thân Đồ công tử, Tuyết Khanh không có nói cho ngươi, ta cho tới bây giờ không thích hạ độc?” – Hạ Hầu Huân chế nhạo mà nói.
Thân Đồ Bách Nho nhìn Miêu Tuyết Khanh một chút, đối phương nhẹ nhàng gật đầu. Miêu Tuyết Khanh đi theo Hạ Hầu Huân năm năm, đích xác cho tới bây giờ không thấy qua y dùng độc, bởi vì thủ đoạn của y còn hơn cả độc dược.
Thân Đồ Bách Nho nói “Thất lễ rồi “, cầm lấy chén rượu phạm hạ.
Ngoài cửa Đằng Hương Các, một gã nam phó thần sắc kinh hoảng mà đi tới. Ngoài cửa dừng vài cỗ xe ngựa, nam phó nhìn một chút, hướng một chiếc trong đó chạy đi. Xa phu nhận ra hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta đến tìm Hạ lão gia, phu nhân nàng dường như có điểm không thoải mái…” – Nam phó mới vừa nói xong, màn xe bị ấn khai, Hạ Cảnh Tề dò xét đi ra, vắt mi nói: “Phu nhân làm sao vậy?”
“Phu nhân ăn xong cơm tối không lâu đã nói không thoải mái, đã sai người đi gọi đại phu rồi.”
“Ta với ngươi quay về đi xem một chút.” – Hạ Cảnh Tề khẩn trương mà nhảy xuống xe ngựa, xa phu kinh ngạc mà hô: “Hạ lão gia, chúng ta không phải phải đợi Thân Đồ công tử sao?”
“Ta rất mau trở lại.” – Hạ Cảnh Tề giải thích xong, bước nhanh theo nam phó rời đi.
Xa phu bất an mà ngẩng đầu nhìn cửa sổ Đằng Hương Các, chỉ có thể trong lòng khẩn cầu Thân Đồ Bách Nho bọn họ ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện...
Nô phó đưa tới tinh xảo tiểu điểm tâm, ca kỹ đánh một khúc “Trời chiều Tiêu cổ” dịu dàng lưu loát, Hạ Hầu Huân một tay nhẹ nhàng cầm lấy vò rượu, lại vì Thân Đồ Bách Nho rót đầy một chén.
Đối mặt Hạ Hầu Huân như vậy, Thân Đồ Bach Nho luôn luôn tỉnh táo cũng sắp thiếu kiên nhẫn rồi, hắn lạnh giọng nói: “Hạ Hầu chưởng môn không nên đa lễ, chúng ta hay là nói chuyện chính sự đi.”
Hạ Hầu Huân buông bình rượu, cười nói: “Thân Đồ công tử thật sự là không có hứng thú.”
“Tại hạ hôm nay đến đây cũng không phải là vì hứng thú.”
“A...” – Hạ hậu huân cười khẽ, ánh mắt dần dần lạnh.”Nếu Thân Đồ công tử kiên trì, vậy tại hạ nhân tiện nói ngắn gọn đi...”
Hắn hỏi: “Ta rất hiếu kỳ, các ngươi là lúc nào trở thành thầy trò?”
“Khi ta đem hắn hấp hối từ trong tuyết mà cứu trở về.” – Thân Đồ Bách Nho nói rõ ràng vốn là ám chỉ Hạ Hầu Huân lãnh khốc, Miêu Tuyết Khanh rũ mắt xuống, trên mặt không có một tia ba động. Hạ Hầu Huân khinh miệt cười.
“Vô luận hắn vốn là hấp hối, hoặc là đã chết, không có ta đáp ứng, Miêu Tuyết Khanh như trước là đệ tử Độc Phiến Môn, như trước là người của Hạ Hầu Huân ta.”
Miêu Tuyết Khanh cả người run lên, phía trước Thân Đồ Bách Nho bỗng dưng đứng lên, ngăn trở Hạ Hầu Huân trên người hắn phóng ra ánh mắt hung hãn.
“Hắn không phải. Bắt đầu từ lúc ngươi quyết định ném hắn xuống, hắn sẽ không tái là người của ngươi.” – Thân Đồ Bách Nho cao giọng nói.
Hạ Hầu Huân nhìn về phía hắn trong ánh mắt không có một tia cảm tình, y lộ ra vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.”Hắn là người của ta hay không, không đến lượt ngươi chỏ mõm vào.”
“Tuyết Khanh bây giờ là đồ đệ của ta, là đệ tử môn phái ta.” – Thân Đồ Bách Nho phản bác.
“Chỉ là dùng miệng nói có thể đại biểu cái gì?” – Hạ Hầu Huân cũng đứng lên, y mở ra cây quạt, cười lạnh nói: “Không ai có thể đoạt đồ vật từ tay ta.”
“Tuyết Khanh không phải “đồ vật” của ngươi!” – Thân Đồ Bách Nho nghiến răng nghiến lợi mà nói, Hạ Hầu Huân không để ý tới hắn, thẳng nhìn đến Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt trầm tĩnh.
“Tuyết Khanh, ta cho ngươi một cơ hội...” – Miêu Tuyết Khanh nhìn y, Hạ Hầu Huân chữ chữ rõ ràng mà nói: “Trở về bên người ta.”
Miêu Tuyết Khanh siết nắm tay, kiên định mà trả lời: “Ta sẽ không.”
Hạ Hầu Huân hai mắt nhất thời đóng băng, y không hề cảm tình mà cười.”Có dũng khí ở trước mặt ta nói “sẽ không”?”
Vài tên nam nhân bên cạnh phút chốc vây quanh Miêu Tuyết Khanh cùng Thân Đồ Bách Nho, Miêu Tuyết Khanh biết muốn khai chiến rồi, hắn rút kiếm, nói: “Cho dù ngươi giết ta, ta cũng không trở về!”
“Ha ha ha...” Hạ Hầu Huân không hề dự kinh mà cười ha hả, hắn quan sát, ung dung nói: “Ta như thế nào nỡ giết ngươi? Muốn giết, cũng chỉ giết kẻ cản đường mà thôi...”
Vừa dứt lời, Hạ Hầu Huân đột nhiên hướng Thân Đồ Bách Nho bắn ra ám khí —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...