“A Lê, ngươi thật sự không muốn đi cùng chúng ta sao?” – Đại Ngưu chưa từ bỏ ý định hỏi.
A Lê nằm trên chiếu, lắc đầu một cách suy yếu.
“Bất quá ngươi hiện tại bị thương nặng như vậy, cho dù đi người khác cũng sẽ không mướn ngươi......” – Đại Ngưu không khỏi có chút áy náy nói: “Thực xin lỗi, A Lê, các huynh đệ kiên trì phải đi, ta không có biện pháp lưu lại chiếu cố ngươi......”
“Đại Ngưu ca...... Ngươi không cần lo lắng cho ta......” – A Lê hơi thở mong manh nói: “Ngươi yên tâm đi...... Thương thế của ta...... Tốt lên không ít...... Ta không sao......”
A Lê lần trước bị đánh cho mình đầy thương tích, may mắn được mấy bằng hữu của Đại Ngưu phát hiện, đem hắn về, chăm sóc hơn một tháng, rốt cục cứu hắn một mạng. Bất quá lúc trước nhón khất cái ước hẹn muốn tới trấn bên cạnh tìm việc, bởi vì chuyện của A Lê mà kéo dài một đoạn thời gian, hôm nay vô luận như thế nào đều phải ly khai, A Lê không có biện pháp theo chân bọn họ, chỉ có thể cô đơn một mình lưu lại.
Đại Ngưu ngồi xổm bên cạnh hắn, đem mấy đồng tiền dặt dưới chiếu, nói: “Ngươi nếu thật sự chịu không được, hay dùng chỗ tiễn này đi mua một ít dược đi.”
“Cám ơn ngươi...... Đại Ngưu ca......”
“Nếu ta không tìm được việc làm, ta nhất định trở về.” – Đại Ngưu hướng hắn cam đoan.
A Lê đau khổ cười, nói nhỏ: “Đại Ngưu ca...... Ngươi không cần để ý ta...... Ngươi nhất định phải hảo hảo làm việc...... Như vậy sẽ không một lần nữa trở thành khất cái......”
Người ngoài cửa đã muốn thúc dục: “Đại Ngưu, ngươi xong rồi chứ? Phải đi!”
Đại Ngưu đáp: “Đến đây!”
Hắn cầm tay A Lê, nói: “Bảo trọng.”
A Lê gật gật đầu, nhìn thấy hắn dần dần đi xa.
Chính mình lại trở nên lẻ loi, không có người nào quan tâm hắn...... A Lê vô thần mà nhìn lên nóc nhà rách nát, khóe mắt âm thầm rơi lệ......
Lời nói lần trước của hộ vệ vẫn còn đọng lại trong đầu hắn, không tài nào xóa đi được. Hắn không biết chính mình có phải nghe lầm hay không, quả nhiên là Hạ Tam Lang hạ lệnh bọn họ đánh đuổi mình sao? Hay là chình mình nhận sai người? Hạ công tử trong An phủ căn bản không phải người hắn muốn tìm sao? Lúc ấy chính mình đối người nọ cũng chỉ là nhìn thoáng qua, cho dù thật sự nhìn lầm rồi cũng không kỳ quái......
Nếu Hạ công tử chính là Tam Lang, vì cái gì y lại đối xử với hắn như vậy?
A Lê ở trong lòng một lần lại một lần nhớ lại tình cảnh khi mình và Hạ Tam Lang còn ở chung—— Tam Lang mỉm cười với hắn, Tam Lang rúc vào trong lòng hắn, Tam Lang vì hắn mà đánh nhau, còn có...... Tam Lang bá đạo mà giữ lấy hắn đoạt lấy hắn......
Hắn không tin, hắn không tin Tam Lang, người đã từng nói “Ta phải vĩnh viễn sống cùng A Lê”, lại đối đãi hắn như vậy, Tam Lang không phải loại người như vậy, A Lê lần nữa cố gắng thuyết phục bản thân.
Trừ phi hắn tận mắt chứng kiến, trừ phi hắn chính tai nghe được.
Hắn nhất định phải gặp vị Hạ công tử kia, hắn nhất định phải làm rõ hết thảy! A Lê ngoan cố nghĩ.
Trải qua nửa tháng tìm hiểu, hắn đã biết không ít chuyện về đối phương. Sáu năm trước, An Trường Quân định cư nơi đây đích, An phủ nguyên bản là đại trạch của một phú thương họ Dương, sau khi hắn chết đi đem toàn bộ tài sản cùng con gái của mình phó thác An Trường Quân.
An Trường Quân thu ba đồ đệ: đại đệ tử là người thân cận nhất với hắn, An Trường Quân trước khi lên làm minh chủ đã thu hắn làm đồ đệ, đại đệ tử năm năm trước ra ngoài làm việc, từ đó bặt vô âm tín; tam đệ tử nguyên là một thế gia công tử, trong một lần tình cơ bái An Trường Quân làm vi sư, hắn thích dạo chơi tứ hải, bởi vậy hành tung vô định —— đáng nhắc tới chính là, thanh niên ngày đó A Lê thấy trước cửa, thanh niên đội mũ ô sa ngăn cản hộ vệ đánh A Lê, nghe nói là đồ đệ của hắn; vị Hạ công tử kia tên đầy đủ là “Hạ Cảnh Tề”, là nhị đệ tử, lai lịch của y có điều thần bí, không ai biết y trở thành đệ tử của An Trường Quân trong hoàn cảnh nào, y vẫn ở bên người An Trường Quân, cùng nhi nữ mồ côi của Dương phú thương là thanh mai trúc mã, mấy tháng trước hai người đã thành thân.
Sau khi biết tin vị Hạ công tử kia đã cưới vợ, A Lê cảm thấy mất mác kh6ong thôi, đáy lòng không khỏi kỳ vọng “Hạ Cảnh Tề” không phải Hạ Tam Lang.
Hắn bắt đầu do dự, chính mình có nên đi tìm Hạ Cảnh Tề hay không. Nếu Hạ Cảnh Tề chính là Hạ Tam Lang, đối phương hiện tại đã thành gia lập thất, lấy thân phận hiện tại của mình, thật sự không nên đi quấy rầy y; nếu y không phải, như vậy mình càng không nên gặp.
Nhưng mà, không chính mắt đi gặp một lần, hắn không thể hết hy vọng. Hơn nữa, có một chút sự tình, hắn phải nói với “Tam Lang”. Bản thân vì tìm y, lưu lạc giang hồ, nhiều lần trải qua gian khổ, mà nay thật vất vả tìm được một chút manh mối, há có thể dễ dàng lùi bước?
Nghĩ thông suốt rồi, A Lê càng thêm kiên định, quyết tâm.
Nhưng là...... Phải làm như thế nào, hắn mới có thể thuận lợi nhìn thấy đối phương? Đang lúc A Lê vô kế khả thi thì tin tức đại hội võ lâm truyền đến tai hắn ——
“Nghe nói mười đại phái năm đại bang đều phái đại biểu tham dự, hai đệ tử của An minh chủ cũng sẽ dự thi, ngay cả tam đại kiếm trang đến lúc đó cũng sẽ dự thính, lúc này nhất định có một hồi long tranh hổ đấu.”
Trong quán trà nhỏ, vài hán tử tụ thành một đám, đàm luận đề tài hấp dẫn nhất trong thành. A Lê toàn thân bẩn hề hề ngồi xổm một bên, vểnh lỗ tai lắng nghe.
“Phải không? Bất quá ta nghe nói tam đệ tử của An minh chủ sắp rời khỏi đây rồi.”
“Phải không? Ngươi nghe từ nơi nào?”
“Ta đã quên...... Bất quá ta nghe quan binh thủ thành nói, tam đệ tử của An minh chủ vài ngày trước ra khỏi thành, nói là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, đại khái là tự động rời khỏi......”
“Vậy là mất đi một trò hay rồi...... Ta còn chờ mong có thể nhìn thấy hai vị đồ đệ của An minh chủ, bất quá tất cả mọi người nói trong mấy đệ tử của An minh chủ, đại đệ tử là người có võ công cao nhất, nếu hắn trở về dự thi, danh hiệu minh chủ này tuyệt đối thuộc về hắn.”
“Này chính là nghe đồn đi? Theo ta chứng kiến, nhị đồ đệ “Hạ công tử” mới là lợi hại nhất, hơn nữa Hạ công tử rất khéo léo đối nhân xử thế, cùng các môn phái khác thật sự hòa hảo, y hẳn là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí minh chủ......”
“Ngươi vì sao lại xem trọng y như vậy?”
“Hắc hắc...... Ta đặt cược năm mươi hai cho y a!”
“Đồ tham lam, ngay cả việc này cũng đem ra đặt cược?”
“Không phải a, thiệt nhiều sòng bạc đều đang tổ chức đặt cược, tất cả người dự thi đều được đề.”
“Nga nga...... Kia bồi dẫn (tỉ lệ cược) là nhiều ít?”
“Người khác ta không biết, Hạ công tử là một bồi hai...... Bất quá trước đó y là một bồi năm, ta xem mấy ngày nay hẳn là còn có thể có biến hóa.”
“Ngươi nói tam đồ đệ rời khỏi, có thể hay không là tin đồn sòng bạc tung ra......”
“Không thể nào......”
Những lời tiếp theo A Lê không cơ hội nghe xong, bởi vì lão bản trà quán sinh khí, vội vàng đuổi hắn đi: “Đi đi! Khất cái thối mau tránh ra! Đừng cản trở việc buôn báncủa ta!”
A Lê sợ hãi chạy đi, hắn lui ở ven đường, nhìn ngã tư đường tấp nập người đến kẻ đi.
Luận võ đại hội...... Đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người xem náo nhiệt, nói không chừng đây là cơ hội tốt để nhìn thấy Hạ Cảnh Tề. A Lê tràn ngập hy vọng nghĩ.
Bởi vì không biết thời gian cùng địa điểm chuẩn xác của trận đấu, A Lê e sợ cho bỏ qua, vì thế liên tiếp vài ngày đều ở trên đường.
Bốn ngày sau, ngoài thành vang lên tiếng chiêng trống kích động lòng người, cờ xí của các môn phái tung bay trên võ đài. Võ lâm minh chủ đại hội chính thức bắt đầu rồi! Dân chúng trong thành như ong vỡ tổ, lũ lượt kéo đến võ đài, A Lê mặc quần áo rách nát, xen lẫn trong dòng người.
Chính là thường dân không thể đi vào xem đại hội, chỉ có vài vị võ lâm nhân sĩ cùng quan t,o quý nhân mới có thể đi vào. A Lê chỉ có thể cùng với người khác vây quanh bên ngoài võ đài, nghe bên trong truyền đến từng trận âm thanh ủng hộ.
Trận đấu bắt đầu vào giờ Thìn, giằng co gần bốn canh giờ, có thể thấy được trận đấu rất kịch liệt. Tin tức về trận đấu thỉnh thoảng truyền ra, người bên ngoài chỉ có thể nghe không thể nhìn, không ít người bắt đầu mất kiên nhẫn, lục tục tản ra. Nguyên bản có mấy trăm người đến xem náo nhiệt, cuối cùng chỉ còn không đến hai mươi người, A Lê chính là một trong số đó.
Rất nhanh qua đến giờ Thân, đại môn đấu trường rốt cục mở ra,tiếng hoan hô cùng vỗ tay đinh tai nhức óc truyền đến, A Lê biết võ lâm minh chủ đã được tuyển ra! Hắn luống cuống tay chân mà đứng lên, nghĩ muốn người là người đầu tiên tiến lên.
Nhưng đám người đông nghịt như thủy triều từ đấu trường dũng mãnh tiến ra, hắn căn bản nửa bước cũng không thể tới gần. A Lê bị xô đẩy, ngã sấp xuống vài lần, suýt nữa bị dẫm đạp thành thịt nát, hắn gian nan mà đi quanh đám người, rốt cuộc không thể tiếp cận. Lúc này, trong đấu trường có người cao giọng hô: “Mọi người tránh ra! Tránh ra! Tân minh chủ phải đi ra!”
Đám người bắt đầu tách ra hai bên, chừa lại một con đường trống ở giữa.
A Lê xa xa nhìn thấy, hai nam nhân mặc đồ trắng dẫn đầu kỵ mã đi ra, đi theo sau đó chính là một kì đội, cờ xí in dấu hiệu võ lâm minh chủ —— một con phi ưng hàm đao trong miệng.
Tiếp theo là một trận khua chiêng gõ trống, tiếng hoan hô bắt đầu trào dâng, mọi người hô lớn:
“Minh chủ đi ra!”
“Minh chủ vạn tuế!”
A Lê nín thở nhìn, một nam tử tuấn soái cưỡi tuấn mã màu đen cao lớn chậm rãi đi ra giữa tiếng hò reo của mọi người. A Lê nhìn chằm chằm gương mặt cương nghị của đối phương, tâm phế kích động cơ hồ muốn nổ tung ——
“Tam Lang —— Tam Lang ——” – A Lê lên tiếng thét chói tai, tiếng thét mỏng manh của hắn bị tiếng gầm rống của đoàn người che dấu, thân mình nhỏ gầy cũng bị bao phủ ở trong đám người.
Hạ Cảnh Tề ngồi trên lưng ngựa mỉm cười hướng mọi người ôm quyền tạ lễ, hoàn toàn không chú ý tới mạt thân ảnh nhỏ bé bên đường. A Lê dọc theo nhân tường liều mạng chạy, vừa chạy vừa hò hét: “Tam Lang! Tam Lang!”
Hạ Cảnh Tề được hộ tống vào thành, hai bên đường chật ních dân chúng, tất cả mọi người tranh nhau nhìn tư thế oai hùng của tân nhiệm võ lâm minh chủ.
A Lê chạy phía trước đội hộ tống, hao hết khí lực ——
Hạ Cảnh Tề ngồi trên lưng ngựa cao cao tại thượng, nghe bên tai truyền đến thanh âm hoan hô, cảm thụ ánh mắt sùng kính và ái mộ của mọi người, chỉ cảm thấy bản thân phiêu phiêu dục tiên như bay trên mây.
Đội ngũ giữa đường trống trải, cửa thành chẳng mấy chốc hiện ra trước mắt. Bỗng nhiên, một tên khất cái đầu bồng tóc rối từ giữa đám người chạy ra, lảo đảo tiến đến.
Chỉ nghe tên khất cái vừa chạy vừa đưa hai tay lên mồm hô to: “Tam Lang! Là ta a! Tam Lang! Tam Lang!”
Tất cả mọi người bị dọa cho ngây người, Hạ Cảnh Tề trong nhấy mắt sắc mặt hóa trắng hóa xanh.
Hai gã hộ vệ đi đau nhanh chóng phản ứng —— một người nhảy khỏi lưng ngựa, đá văng tên khất cái kia.
“Ô oa ——” – A Lê bị đá văng ra hơn hai trượng, nặng nề mà té trên đất, lăn hết mấy vòng mới dừng lại.
Dàn nhạc ngừng diễn tấu, mọi người ngừng chỉ hoan hô, toàn cảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung trên người tên khất cái đáng thương.
A Lê chống thân mình đứng lên, hắn hướng về phía tân minh chủ uy phong lẫm lẫm ở đằng xa, suy yếu vươn tay, cố gắng phát ra hai tiếng: “Tam Lang......”
Hộ vệ đá trúng A Lê vốn tưởng rằng hắn là thích khách, không thể tưởng được đối phương nửa điểm võ công cũng không có, mà nay bị chính mình đá thành nghiêm trọng như thế, hắn không khỏi do dự lui về phía sau. A Lê lại đi lên trước vài bước, hắn đột nhiên khụ ra một búng máu, tiếp theo cả người run rẩy kịch liệt, dần dần ngất đi. Nhưng vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, An Trường Quân cưỡi tuấn mã chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” – Hắn xoay người xuống ngựa, nhíu mày nhìn tên khất cái té trên mặt đất.
“Là hắn bỗng nhiên chạy đến......” – Hộ vệ thấy hắn sắc mặt không tốt, vội giải thích: “Tiểu nhân nghĩ hắn muốn gây bất lợi cho minh chủ, cho nên mới ra tay......”
Dân chúng hai bên bắt đầu nghị luận, An Trường Quân ôm A Lê lên, A Lê bên miệng dính tơ máu, đôi môi khô khốc trắng bệt bị che đậy bên dưới mái tóc rối vẫn cố gắng gọi “Tam...... Lang......”
An Trường Quân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hạ Cảnh Tề sắc mặt âm trầm trên lưng ngựa.
Hạ Cảnh Tề tận lực che dấu kích động nơi đáy mắt, vừa rồi, trong lúc rối loạn, y đã nghĩ ra một đối sách hoàn hảo. Hạ Cảnh Tề giả vờ vô thố hỏi: “Sư phụ...... Hắn là......?”
“Đem hắn mang về rồi nói sau.” – An Trường Quân bình tĩnh mà đem A Lê phóng tới trên lưng ngựa, tiếp theo xoay người lên ngựa.
Đại phu bỏ cánh tay gầy yếu của A Lê trở vào chăn, thở dài lắc đầu, Hạ Cảnh Tề ở bên giường khẩn trương thăm hỏi: “Đại phu, hắn bị thương như thế nào?”
Đại phu trầm giọng nói: “Mạch tượng mỏng manh, huyết khí không ổn định, hàn khí công tâm, hơn nữa tâm phế bị đả thương, chỉ sợ trị liệu không tốt.”
Tuy rằng hắn nói kh6ong chút lạc quan như thế, nhưng cũng không có nói không thể cứu chữa, có vẻ là vẫn có hi vọng. Hạ Cảnh Tề khẩn thiết nói: “Đại phu, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho hắn.”
“Lão phu nhất định làm hết sức.”
An Trường Quân cho người hầu cùng thầy thuốc đi lấy dược, hắn vỗ vỗ Hạ Cảnh Tề thần tình ưu thương, nói: “Đừng lo lắng, hắn sẽ không có việc gì.”
“Cám ơn sư phụ......” Hạ Cảnh Tề dùng ngữ khí áy náy nói: “Đều do ta nhất thời không có nhận ra hắn, mới làm cho hắn gặp tai vạ......”
“Các ngươi đã nhiều năm không thấy, ngươi không ra cũng là nhân chi thường tình.” – An Trường Quân an ủi.
Hạ Cảnh Tề nhìn A Lê nằm trên giường, huyết ô trên mặt đối phươngđã được tẩy trừ sạch sẽ, lộ ra gương mặt xấu xí đầy bụi ban. Chín năm trôi qua, A Lê trừ bỏ so với trước đầy càng gầy yếu càng tiều tụy, diện mạo cũng không biến hóa nhiều.
Hạ Cảnh Tề thật cẩn thận che dấu tâm tư bản thân, thấp giọng nói ra lí do thoái thác mà mình đã dày công chuẩn bị: “Ta nghĩ hắn ở nông thôn hảo hảo sinh hoạt, cho nên vẫn không nghĩ đi tìm hắn...... Không thể tưởng được hắn thiên tân vạn khổ chạy đến đây...... Ta thật sự có lỗi với hắn......”
An Trường Quân cho tới bây giờ cũng không hoài nghi y, hắn rất tin tưởng nói: “Sự tình đã xảy ra rồi, ngươi tự trách cũng vô dụng...... Ngươi ngày sau bồi thường cho hắn là được rồi.”
“Là, sư phụ.”
“Ngươi hôm nay vừa mới trở thành minh chủ, hẳn là nên phấn chấn lên mới phải.”
“Ân.”
“Các tân khách còn đợi bên ngoài, ta đi trước nhìn xem, ngươi lưu lại chiếu cố hắn đi.” – An Trường Quân nói.
“Hảo, sư phụ, ta sẽ đợi.” – Hạ Cảnh Tề mỉm cười, nhìn theo An Trường Quân rời đi.
Hắn đi rồi, Hạ Cảnh Tề cũng lập tức thu hồi thần sắc ưu thương trên mặt, trở thành thần tình âm trầm lạnh lẽo. Y quay đầu nhìn chằm chằm A Lê đang nằm trên giường, trong mắt cuồn cuộn sóng dữ.
Hạ Cảnh Tề thong thả đến bên giường, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cổ họng A Lê.
“Ngươi chắc là chán sống rồi...... Vì cái gì lại tới quấy rầy ta......” – Y thì thầm nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội...... Là ngươi không có mắt...... Đừng trách ta vô tình vô nghĩa......”
Trong mắt Hạ Cảnh Tề lóe lên sát ý, lẩm bẩm nói: “Ta sẽ không để ngươi phá hoại tiền đồ của ta...... Ta thật vất vả mới đi đến vị trí này...... Ngươi đừng mơ tưởng ngán chân ta......”
Y đang muốn vận khí ở đầu ngón tay, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Hạ Cảnh Tề lập tức thu hồi tay lại, thay vào một biểu tình nghiêm trọng.
“Tướng công......” – Dương Duyệt Tâm một thân tử y cùng nha hoàn nhẹ nhàng bước vào phòng.
Hạ Cảnh Tề đối nàng mỉm cười. “Ngươi tới sao?”
“Ân...... Ta nghe sư phụ nói, ngươi gặp gỡ bằng hữu thất lạc nhiều năm, cho nên lại đây nhìn xem......” – Dương Duyệt Tâm thăm dò nhìn về phía giường, nhất thời bị diện mạo xấu xí của A Lê dọa tới mức hoa dung thất sắc (biến sắc): “Nha...... Hắn...... mặt của hắn......”
Hạ Cảnh Tề lấy thân hình cao lớn che đi tầm mắt của nàng, ôn nhu nói: “Không có việc gì, trên mặt hắn chính là bớt.”
“Như vậy a......” – Dương Duyệt Tâm vuốt ngực.
“Ta sẽ chiếu cố hắn, ngươi nghỉ ngơi đi.” – Hạ Cảnh Tề đuổi khéo nàng. Dương Duyệt Tâm lại không nắm bắt được ý tứ của y, hãy còn lắc đầu.
“Không cần, ta ở chỗ này cùng ngươi đi......”
“Ngươi không sợ gương mặt của hắn sao?” – Hạ Cảnh Tề cười hỏi.
“Không...... Đừng lo......” – Dương Duyệt Tâm cứng rắn nói: “Xem quen mắt thì không sao nữa......”
Hạ Cảnh Tề không thể đuổi nàng một cách quá lộ liễu, đành phải cho nàng lưu lại. Có thêm một người gây vướng bận, Hạ Cảnh Tề không thể động thủ, ngồi trong chốc lát, y cũng hiểu được không có ý nghĩa, liền gọi một đầy tớ đến cố chiếu A Lê, chính mình dẫn Dương Duyệt Tâm ly khai.
A Lê hôn mê hai ngày, rốt cục tỉnh lại. Hắn mở mắt, liền nhìn thấy Hạ Cảnh Tề ngồi bên giường.
“Ngươi tỉnh?” – Hạ Cảnh Tề đối với hắn mỉm cười âm sâu không lường được, hỏi: “Đói bụng chưa?”
A Lê không thể tin được điều mình nghe thấy, nhìn thấy, hắn ngốc lăng mà nhìn gương mặt tuấn mỷ luôn luôn hiện lên trong giấc mộng của mình, trong lòng kích động dữ dội. Hạ Cảnh Tề cho người hầu chử một chén cháo thịt, tự mình cầm bát uy A Lê ăn.
A Lê rươm rướm nước mắt, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Sau hai ngày cân nhắc, Hạ Cảnh Tề cuối cùng vẫn quyết định buông tha cho ý đồ giết A Lê diệt khẩu. May mắn đáy lòng y vẫn còn tồn tại một tia lý trí cuối cùng, A Lê dù sao cũng là ân nhân của y, y không thể đuổi tận giết tuyệt, trước đó nghĩ muốn hạ sát thủ cũng là xuất phát từ xúc động.
Kỳ thật, dựa vào tính tình yếu đuối của đối phương mà nói, cho dù chính mình không giết hắn, cũng có thể thuyết phục hắn thay mình che dấu quá khứ.
Một chén cháo rất nhanh đã bị ăn sạch, Hạ Cảnh Tề lấy tay khăn lau khóe miệng cho A Lê, hỏi: “Còn muốn ăn nữa không?”
A Lê lắc đầu, si ngốc mà nhìn y. Hạ Cảnh Tề buông chén, ung dung khoanh hai tay trước ngực. Y ánh mắt âm trầm mà đánh giá A Lê từ trên xuống dưới, A Lê bị nhìn thành ra ngượng ngùng liền cúi đầu xuống tránh né.
Hạ Cảnh Tề dừng một chút, hỏi: “Ngươi không phải ở lại Khánh Châu sao? Vì sao tìm đến nơi này?”
Trong mắt A Lê ẩn chứa đau thương, nhỏ giọng nhuyễn khí nói: “Ngươi đi rồi...... Chung đà chủ thực sinh khí, liền đem ta đuổi ra ngoài...... Ta không biết ngươi ở địa phương nào, cho nên nơi nơi hỏi thăm, đi tìm người họ Hạ...... Đi đến đây, có người nói cho ta biết, đồ đệ của võ lâm minh chủ An Trường Quân họ Hạ...... Ta mới đến nhìn......”
Hắn không có nói với đối phương, chính mình là bị Chung quyền sai người đánh rồi ném ra ngoài cửa, may mắn lúc ấy bên trong phủ có vài đại thúc đại nương cùng hắn giao tình sâu đậm, bọn họ trộm đem hắn đi trị liệu, còn giúp hắn lấy những vật còn lại trong phòng, sau khi vết thương lành lặn, A Lê liền mang theo tiền lưu lạc khắp nơi.
Hạ Cảnh Tề không nhanh không chậm hỏi: “Tên khất cái vài ngày trước luôn chạy đến ngoài cửa lớn chính là ngươi?”
A Lê nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Cảnh Tề bỗng dưng phát ra một tiếng cười lạnh, y đứng lên, mở ra hai tay.
“A Lê, ngươi nhìn ta.”
A Lê hoang mang ngẩng đầu, Hạ Cảnh Tề một thân lăng la tơ lụa, đầu đội bạch ngọc phát quang, khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô cùng.
“Ngươi nhìn lại chính ngươi.” – Hạ Cảnh Tề lạnh lùng nói, A Lê kinh ngạc mà cúi đầu, nhìn thân thể suy nhược của bản thân. Tiếng nói chua ngoa của Hạ Cảnh Tề vang lên bên tai:
“Ngươi cảm thấy, lấy bộ dáng hiện tại của ngươi, đủ tư cách ở chung với ta sao?”
Đôi môi A Lê run rẩy, rốt cục hiểu được ý tứ của y.
Hạ Cảnh Tề tiếp tục nói những lời làm tổn thương kẻ khác: “Ta lúc trước vì cái gì rời đi mà không nói một tiếng, ngươi còn không hiểu? Nếu ta thật sự muốn ngươi tìm đến ta, vì cái gì ta không lưu lại một điểm manh mối cho ngươi? Vì cái gì này chín năm nay ta đối với ngươi chẳng quan tâm? Ta chính là không muốn tái kiến ngươi! Ta hoàn toàn không nghĩ một lần nữa nhấc lên quan hệ giữa hai chúng ta! Ngươi ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu được? Ta biết ngươi ngốc, nhưng không biết ngươi lại ngu dốt đến như thế.”
Hốc mắt A Lê dần nóng lên, hắn che miệng, nghẹn ngào nói: “Chính là ngươi đã nói...... Ngươi sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ với ta......”
“Cáp!”- Hạ Cảnh Tề cười lạnh. “Cho nên ta mới nói ngươi ngốc a, cư nhiên đem lời nói của tiểu hài tử xem là thật. Bản thân ngươi chẳng có gì tốt, chỉ biết liên lụy ta, có ngươi ở bên người, ta cả đời cũng không thể tiến thân! Ta trước kia không biết, mới có thể nói ra những lời hứa hẹn buồn cười như vậy, hiện tại ta trở nên nổi bật, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn xứng ở cùng một nơi sao?”
“Tam Lang......”
“Đừng gọi ta bằng cái tên này!” – Hạ Ta Lang nổi giận quát.”Ta gọi là Hạ Cảnh Tề! Không phải cái gì Tam Lang!”
Hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt, A Lê khóc hỏi: “Vì cái gì......”
“Vì cái gì?” – Hạ Cảnh Tề hỏi lại. “Hạ Tam Lang, là một kẻ bị người khi dễ, vĩnh viễn không thể tiến thân; Hạ Cảnh Tề, là tân nhiệm võ lâm minh chủ, trên giang hồ mọi người kính trọng. Ngươi nghĩ rằng ta thích làm người nào?”
“Nhưng ngươi vốn là Tam Lang a!”
Hạ Tam Lang sắc bén liếc nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không phải.”
Thấy A Lê lại sắp mở miệng, Hạ Cảnh Tề nói tiếp: “Từ ngày ta rời đi Độc Phiến Môn, ta đã không còn là Hạ Tam Lang nữa! Ta là võ lâm minh chủ, ta sẽ không để người ta biết được quá khứ của mình! Cho nên, ngươi đừng nghĩ muốn ta khôi phục thân phận “Tam Lang”!”
A Lê khóc thút thít nói: “Ta chỉ là muốn...... Tái với ngươi cùng một chỗ......”
“Thật có lỗi, không có khả năng.” – Hạ Cảnh Tề quyết đoán nói: “Theo ta cùng một chỗ? Ngươi lấy thân phận gì? Ân nhân của ta? Ca ca của ta? Hay là thê tử của ta?”
A Lê trong lòng chấn động, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Hạ Cảnh Tề mỉa mài cười nói: “Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ngươi cho là bị ta ngủ vài lần, chính mình trở thành người của ta? Ta nhất định phải chịu trách nhiệm? Ta khuyên ngươi nên tỉnh ra đi, nếu ngươi là nữ nhân, có lẽ ta còn vì “trinh tiết” của ngươi mà nhận trách nhiệm. Nhưng thực đáng tiếc, ngươi chính là một cái nam nhân dung mạo xấu xí, chớ có đem mấy chữ bội tình bạc nghĩa đặt trên người ta.”
Lời nói tàn khốc tựa như những lưỡi dao sắc bén, vô tình đâm vào trái tim, khiến A Lê đau đến muốn ngất đi. Loại thống khổ trong tâm khảm này, so với thống khổ mà thân thể hắn từng chịu đựng còn kịch liệt hơn bội phần. Hắn che mặt, lí nhí nói:
“Vì cái gì...... Ngươi chán ghét ta như vậy......”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ thích ngươi?” – Hạ Cảnh Tề giễu cợt, vì hung hăng đả kích đối phương, y tiếp tục dốc sức châm chọc: “Ngươi làm ơn nhìn vào gương đi, ngươi có điểm nào xứng với ta? Ta bất quá là đem ngươi trở thành công cụ tiết dục mà thôi, dù sao ngươi cũng sẽ không mang thai, ta cũng không cần chịu trách nhiệm, bằng không, ai lại thượng một tên quái dị như ngươi?”
Hạ Cảnh Tề không muốn thừa nhận chuyện bản thân cho tới nay chỉ ôm mỗi mình A Lê, từ sau khi rời A Lê, y cũng không có nảy sinh dục niệm với bất cứ ai. Phương diện này tựa hồ cất dấu một ít ý tứ hàm xúc, nhưng y tuyệt đối không muốn theo đuổi cảm giác đích thực trong nội tâm chính mình.
A Lê nghe y nói đến cuối cùng, trái tim đã đau đến rã rời. Hắn ôm lấy lồng ngực đau đớn, nằm trên giường, nước mắt tích dọc theo cánh mũi.
Hạ Cảnh Tề đạt được mục đích, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng yếu ớt của A Lê.
“Bất quá, niệm tình ngươi trong quá khứ đối ta chiếu cố chu đáo, ta cũng không muốn tuyệt tình, ta hiện tại công thành danh toại, ngươi đã đã tìm tới cửa, muốn ta cho ngươi một chút ưu đãi cũng không phải việc khó. Sư phụ ta cùng thê tử thực quan tâm ngươi, ngươi tạm thời cứ ở tại chỗ này dưỡng thương đi.” – Y không quên cảnh cáo nói: “Bất quá, ngươi tốt nhất nên biết giữ mồm giữ miệng, nếu ngươi dám nói bất cứ gì gây bất lợi cho ta, thì đừng trách ta vô tình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...