Theo giấy báo, lớp của Băng Thanh nằm chễm chệ ở tầng 5, cho nên vừa oanh oanh liệt liệt bước xuống xe chưa kịp ngắm nghía cảnh vật, tự nhiên nhìn tòa nhà cao chọc trời cô thầm than khổ, chân tay cũng bủn rủn theo, khí thế bừng bừng trước đó đã tiêu tan từ lâu. Băng Thanh hít một hơi lầm lũi bước đi tránh ánh nhìn dị nghị của mọi người, có lẽ ai cũng biết cô là lính mới chăng. Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy bạn học cũng ngơ ngơ ngác ngác giống mình bỗng dưng cảm thấy rất buồn cười, nhìn những động thái khép nép của mấy bạn nữ Băng Thanh cong môi cười , nhìn dáng vẻ của họ chẳng khác về nhà chồng là bao nhiêu!...
Khi đã ngắm nhìn vạn vật mỏi mắt, Băng Thanh nhận ra cũng không còn sớm nữa, cô trút một hơi dài bỏ sau lưng bao con mắt dò xét, hiên ngang bước vào giảng đường...
Lúc Băng Thanh vào lớp cũng là lúc mọi người đã đến đông đủ,ai nấy đều đã ổn định chỗ ngồi,cảnh tượng này khiến cô nhất thời kinh hãi. Những tưởng cô là người đến sớm nhất nhưng không ngờ còn bao bạn đến sớm hơn cả cô..
Dường như sự xuất hiện đường đột của thành viên mới luôn gây chú ý ọi người, bằng chứng là có bao cặp mắt đổ dồn theo dõi từng động tác của cô, điều này làm Băng Thanh cực kỳ khó chịu không nhịn được mà nở nụ cười nhạt với cô bạn gái tóc vàng, từ lúc Băng Thanh vào lớp đến giờ cô bạn kia nhìn Băng Thanh như muốn soi thủng một lỗ. Được khuyến mãi một nụ cười, cô gái nọ hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi, trước lúc quay không quên tặng cô một cái liếc mắt đầy kiêu ngạo.
"Xin lỗi, mình có thể ngồi đây được không?"
Băng Thanh cất tiếng nhẹ nhàng,chất giọng trầm bổng mà du dương, Uyển Linh - bạn thân lúc còn đi học của cô thường trầm trồ khen ngợi giọng nói của cô,nó thường tâng bốc rằng chất giọng của Băng Thanh cơ hồ mỏng manh như giọt sương nhưng lại chứa đầy nội lực khiến người nghe bất giác phải làm theo. Lúc ấy cô cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu nhưng về sau mới biết giọng nói của mình thật sự rất thuyết phục người nghe...
Người khiến Băng Thanh mở miệng đầu tiên kể từ khi bước vào lớp cũng như khi đi xuống cuối lớp lướt qua bao con mắt soi mói là một anh chàng cao lớn có gương mặt tuấn tú, từng đường nét chứa đầy sự kiêu ngạo, khí thế cao cao tại thượng khiến người nhìn phải ngừng thở. Hắn ta không trả lời nhưng lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cong môi đánh giá:
" 85- 60- 85, khá lắm!"
Lời vừa dứt, lớp học chấn động, một số người không tự chủ được quên cả việc khép miệng. 85-60-85, đó chẳng phải là chỉ số BMI sao? Người này làm họ đau tim mà chết mất! Riêng Băng Thanh cô thật sự muốn cho con người hạ lưu này một cái tát, tất nhiên điều ấy chỉ nằm trong tưởng tượng của cô thôi, nở nụ cười nửa miệng cô không nói gì thêm. Đối với những kẻ đạo đức sáo rỗng này tốt nhất nên im lặng mà tránh xa. Nhưng sự việc nào có được như mong muốn,thời khắc Băng Thanh dời bước đi cũng là lúc cánh tay của tên vô sỉ ấy nắm lấy tay cô. Lần này Băng Thanh thật sự tức giận, cố gắng để không xảy ra ẩu đả, cô buông lời hờ hững nở nụ cười nhàn nhạt như có như không: " Xin cậu hãy tự trọng"
" Haha..." tiếng cười thích thú vang lên, hắn nheo mắt nhìn cô như thể vừa bắt được con mồi quý hiếm," Xem cô sợ chưa kìa, cô chính là đang có ý nghĩ xấu xa gì đó với tôi ư?"
" Phì" lần này là cả lớp cười rộ thành tiếng, có vài đôi mắt được dịp dán chặt lên cô và hắn tựa hồ đang xem phim tình cảm miễn phí.
Móng tay Băng Thanh cơ hồ muốn xuyên thấu vào lòng bàn tay, là cô đang bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ sao? Cố nặn ra một nụ cười xã giao, vẫn thái độ bình tĩnh toát lên dáng vẻ tao nhã xuất thần Băng Thanh khẽ mở miệng: " Cậu thích đùa? Cô giáo sắp vào lớp rồi, đừng lãng phí thời gian nữa"
Người nào đó chờ cô nói xong ngoảnh mặt nhìn quanh,buông lời thương tiếc: " Vậy là cô tình nguyện đứng học rồi!"
Toàn thân Băng Thanh bất giác run rẩy, tên này rõ ràng là cố ý là hắn muốn kéo thời gian của cô khiến cô mất chỗ ngồi,còn vô sỉ tuyên bố vậy sao? Nghĩ đến đây cô chợt cười lạnh những chuyện cô từng đối mặt còn kinh khủng hơn thế này so với những điều ấy hiện tại có là gì?
Vì thế buổi học đầu tiên ấy trăm con mắt được chứng kiến một sự kiện vĩ đại thiếu điều được ghi danh vào lịch sử Thanh Du đó là cô gái có tên Băng Thanh hành xử với mỹ nam của trường bằng cú đá mang tầm vóc sức mạnh cũng như sự oai phong của một thiếu nữ kiệt xuất! Một cú đá làm dư luận sục sôi,cho nên việc nổi tiếng ngay sau đó là điều không thể tránh khỏi. Điều này phải kể đến nạn nhân- một trong những ứng cử viên sáng giá nhất trong cuộc bầu chọn" Sắc đẹp và Trí tuệ"mà hằng năm Thanh Du thường tổ chức, điều đó ắt hẳn đã được xác định ở thì tương lai, bàn về hiện tại là điều không thể, sau sự việc lần này mỹ nam sẽ vắng bóng trên giảng đường ít nhất 3 tuần. Lại nói đến nữ chính của chúng ta, sau khi giải quyết " yêu râu xanh" suốt ngày luôn nhận được thăm hỏi từ nhiều phía, khắp Thanh Du ai ai cũng nhớ mặt ai ai cũng thuộc tên. Băng Thanh thật sự hối hận, cực kỳ hối hận nhưng đến lúc ngẫm lại thì đã muộn rồi!
***
Quay trở lại ngày được xem là đẹp trời hôm ấy, sau một lúc đàm phán thấy đối phương vẫn không thỏa hiệp mà cất cánh tay kinh tởm ấy ra khỏi cô, Băng Thanh hít một hơi quay lại tấn công đối phương bằng một cước vào hạ bộ của mỹ nam. Sự việc kinh thiên động địa ấy chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng tiếng hét của nạn nhân thì vẫn vang vọng đến tầng 12 của tòa nhà. Người nào đó đau đớn ôm lấy thân dưới không ngừng giãy dụa hẳn đây là cảnh tượng nhục nhã nhất đối với hắn trong suốt 20 năm qua, cho nên trước khi rời khỏi hiện trường hắn không ngừng bắn từng tia hận thù về phía Băng Thanh. Nhưng cô chẳng thừa sức mà quan tâm,bởi từ trước đến nay cô sống theo lập trường, theo sở thích phóng túng của bản thân không có chuyện sống theo sắc mặt của người khác. Tại sao cứ phải cố gồng mình để phù hợp với hoàn cảnh để làm gì? Cô là con người thuộc về tự do không cho phép mình phải sống trong khuôn khổ, phép tắc. Băng Thanh là vậy chói chang như ánh nắng ngày hè, rực rỡ như ánh tịch dương tháng 6!
Nghe đâu anh chàng mỹ nam sâu bọ ấy là Đình Luân giàu có, đẹp trai ngang ngửa với hai chữ " hoàn hảo". Nghe đâu anh chàng lại mọc rễ ở nhà thêm một tuần nữa. Điều này làm các bạn nữ sinh ấm ức, đau lòng thay chính chủ không ngừng lườm nguýt người bị hại là Băng Thanh. Thực tế Băng Thanh cũng không muốn lưu tâm nhưng bạn học suốt ngày thủ thỉ với nhau nghe lâu cũng thành lệ. Cô vốn cho rằng mỹ nam chỉ là bình hoa di động không bám váy mẹ thì cũng đu theo giày bố, có khác gì nhau đâu? Một khi đã không quan tâm thì cần gì phải suy nghĩ, những tưởng cuộc sống về sau của Băng Thanh sẽ yên ổn như Nguyễn Du đã từng viết: " Êm đềm trướng rủ màn che".Thì hôm nay đây cô nàng nào đó lại đón nhận một vụ bê bối ở căng-tin.
Nữ sinh A thút thít: " Ôi anh Đình Luân của tớ sao giờ vẫn chưa chịu rời giường đi học nhỉ? Mấy ngày không gặp mà tớ lại không muốn sống nữa rồi!" động tác lấy khăn giấy lau nước mắt trông càng khoa trương hơn,người không biết còn nhầm tưởng rằng chỉ cần một ngọn gió cô ta sẽ đổ ập ngay tức khắc.
Băng Thanh không lạnh mà run, diễn xuất của cô ta không học Điện ảnh thì phí!
Nữ sinh B yếu ớt cất giọng: " Cậu biết không? Tim tớ đau lắm như bị ai xé nát thành trăm mảnh ý, mỗi ngày không được nhìn thấy anh ấy thế giới tớ thật sự sụp đổ"
Nữ sinh C nhìn khay thức ăn,nước mắt lưng tròng lên tiếng: " Nhìn đồ ăn mà không được nhìn thấy mỹ nam trông nó vô vị làm sao!"
Gió lạnh vù vù thổi qua Băng Thanh lảo đảo cơ hồ đứng không vững, khay thức ăn trên tay như muốn đổ ập làm bạn với đất mẹ thân yêu. Mấy người này là thánh xuyên tạc trong truyền thuyết đây ư? Rốt cuộc mỹ nam sâu bọ ấy có gì mà được mọi người đặc biệt quan tâm như thế? Quả nhiên,vài ngày sau đó Băng Thanh thật sự mới thấm thía những câu nói này, nhưng việc đó là ở tương lai còn hiện tại Băng Thanh cười thầm vẻ mặt cực kỳ hả hê, không ngừng khích lệ đám nữ sinh cứ tiếp tục đau lòng, nhìn điệu bộ của đám nữ sinh chỉ có hai từ " khủng khiếp" mới đủ để diễn tả hết ý nghĩa của nó,đúng là đứng trong môi trường giả tạo cho dù là cháo cũng nuốt không trôi huống gì lại là món cơm chán ngắt cùng với thực đơn nhạt nhẽo này làm sao mà nuốt nổi đây? Nghĩ vậy Băng Thanh liền quay người tìm chỗ yên tĩnh an tâm dưỡng thần.
" Bộp"
" A xin lỗi nhé, mình lỡ tay"
Cô bạn có mái tóc vàng cuống quýt tìm khăn giấy lau cho Băng Thanh,nếu để ý sẽ thấy nụ cười trên môi kia hiện lên tia đắc ý.
Vừa nhìn Băng Thanh đã nhận ra đây là người chuyên gia gây khó dễ cho cô khi ở trong lớp, đột nhiên cô giật mạnh chiếc khăn khiến cô ta lảo đảo suýt ngã , xem cô là gì chứ, trò đùa của cô ta làm sao qua được mắt cô.
Cũng may va chạm không đủ mạnh nên phần thức ăn dính lên người cô cũng không đáng là bao,chỉ cần rửa sạch là hết. Liếc mắt nhìn người kia đầy hàm ý, cảnh cáo nhiều hơn thân thiện Băng Thanh nâng gót đi tìm nhà vệ sinh.
" Nhã Thy là cậu cố ý phải không?" một nữ sinh bên cạnh nhìn màn kịch trước mắt, chạy đến nở nụ cười đầy thích thú.
" Nhiều chuyện" cô gái có tên Nhã Thy siết mạnh gót giày xuống sàn nhà,quay người bỏ đi, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh,vẻ mặt cực kỳ tức giận tựa như dung nham chuẩn bị phun trào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...