(19)
“Tôi muốn theo đuổi Ái Nhĩ, không biết Trịnh tổng cảm thấy như thế nào?”
“Ái Nhĩ không phải là người cậu nói muốn theo đuổi là theo đuổi được.
”
Thuần Khanh lại khẽ cười, khuôn mặt dưới nắng chiều mang theo ý tứ thách thức lộ liễu, tựa như mọi chuyện từ trước đến nay đều được hắn đặt sẵn trong lòng bàn tay, và hắn chưa bao giờ cảm thấy lo sợ hay e ngại trước những quyết định tưởng như điên cuồng của mình.
Với Thuần Khanh mà nói, nếu tình cảm mà không chịu đấu tranh, sớm muộn gì cũng sẽ bị kẻ khác nhòm ngó rồi cướp lấy!
“Vậy sao? Thế thì tôi phải ra thêm một chút công sức nữa mới được, đúng không, anh hai tương lai?”
Triệu Minh Hạo nghe được những câu nói hoang đường kia, tức giận đến bật cười, anh buông thõng nắm tay đang cuộn chặt.
“Nếu như vậy thì Hoắc tổng cũng nên nhớ cho rõ, người sống cùng Ái Nhĩ trong một căn nhà ngay lúc này, là tôi, không phải anh, anh có quyền làm mọi thứ mà anh muốn, còn Ái Nhĩ có thể nhìn thấy hay không, đây là điều do tôi định đoạt!”
Nụ cười trên mặt Thuần Khanh hơi cứng lại, hắn nheo mắt, con ngươi màu tối tỏa ra một cỗ khí tức áp bức, lời nói bên môi ý vị thâm trường.
“Tôi sẽ thành thật ngồi đây chờ, chờ xem anh có thể kiểm soát Ái Nhĩ đến lúc nào, ở bên cạnh cô ấy 24/24 sao? Tôi e việc này rất khó đấy!”
Thuần Khanh liếc mắt về phía màn hình di động đang phát sáng trên tay Trịnh Minh Hạo, môi giãn ra một đường cung nhỏ.
Trịnh Minh Hạo nhìn tin nhắn được gửi đến, liền có cảm giác ngọn núi lửa trong lòng cơ hồ đang cuồn cuộn phun ra, từng đợt nham thạch đặc nóng như muốn thiêu hủy toàn bộ mọi thứ trong lòng ngực này.
Môi Trịnh Minh Hạo run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
“Hoắc Thuần Khanh, anh thật hèn hạ!”
Dùng Tinh Hải phá giá, một mình nuốt trọn toàn bộ các dự án lớn nhất của Thiểm Diệu, ngoài ra còn dám liên hệ với đối tác của Thiểm Diệu, trả một khoản tiền lớn để thu mua luôn cả công ty họ, sau đó liền ra lệnh ngừng tất cả các hoạt động hợp tác chung với Thiểm Diệu.
Thiểm Diệu bỗng dưng không có tài nguyên, cũng không có dự án, chỉ còn cách oằn mình chống đỡ mọi thứ!
Thuần Khanh điên rồi, hắn ta đốt hơn hai triệu tệ vô nghĩa kia chỉ vì để muốn ép chết Thiểm Diệu, đây chân chính là tận cùng giết tuyệt công ty của anh, còn lại lựa chọn cách tấn công nhanh trong đêm khuya, hành động nhanh đến mức cả cơ hội phản kháng lại Thiểm Diệu cũng không đủ thời gian mà thực hiện.
Có ai mà lại ngờ được, ngay trong đêm, Hoắc Thuần Khanh lại dùng Tinh Hải cắn ngược một công ty không hề có xích mích hay ân oán gì với hắn như Thiểm Diệu chứ!
Tinh Hải đây chân chính là muốn bức chết Thiểm Diệu! Còn Thuần Khanh chính là muốn Trịnh Minh Hạo bị công việc dồn ép đến chết!
Trịnh Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên hắn trong lòng, vô cùng khinh bỉ mà nhìn hắn.
Chỉ vì muốn đánh bay anh ra để khỏi vướng víu tay chân của mình, mà Thuần Khanh lại dám bỏ tiền ra như vậy, từ lúc hắn dọn nhà đến dây anh liền mang theo nghi ngờ, chỉ là chưa kịp chuẩn bị liền để hắn ra đánh trước, Trịnh Minh Hạo chỉ cần nghĩ đến liền thấy căm phẫn.
Hắn ta là những việc này, đều là do có mưu tính từ trước…
Nếu bây giờ Trịnh Minh Hạo anh còn tiếp tục ở lì trong nhà trông coi Ái Nhĩ, công ty sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian, Thiểm Diệu lại là công ty con mà anh thành lập đầu tiên nhất, hơn nữa nếu như không có gì thay đổi, đây chắc chắn là phần tài sản sẽ được đứng tên của Ái Nhĩ, đây là thành quả của anh, cũng là một trong những món quà cưới mà anh chuẩn bị cho tương lai, nên điều này không thể nào có sơ suất xảy ra được.
Cho dù là vì nguyên do gì, anh cũng nhất định phải vực dậy Thiểm Diệu.
“Hoắc Thuần Khanh, anh nghĩ bỏ một vài tờ tiền kia là có thể đánh ngã được tôi sao? Anh xem thường năng lực của Trịnh Minh Hạo này, hay là do anh quá tự phụ về chính mình rồi.
”
Thuần Khanh lắc đầu, không hề vừa ý với câu nói kia, vẻ mặt vô hại như thể hắn chẳng hề làm những việc không sạch sẽ này.
“Tôi làm sao có thể hại chết Thiểm Diệu được, dù sao đó cũng là công ty đầu tiên của anh hai mà, đúng không?”
Trịnh Minh Hạo lần này tức giận thực sự, anh lao nhanh đến nắm lấy cổ áo của Thuần Khanh kéo lên, hung ác mà lườm hắn.
“Tôi cảnh cáo cậu, đừng có gọi hai từ kia trước mặt tôi thêm lần nào nữa, nghe rõ không?”
Thuần Khanh bị nhấc bổng lên cao, vừa muốn nói thêm vài câu khiêu khích, muốn làm cho Trịnh Minh Hạo đấm hắn vài phát, như thế hắn có thể nói với Ái Nhĩ là Trịnh Minh Hạo là kẻ bạo lực, khuyên cô nên tránh xa anh ta ra một chút rồi.
Nhưng cái ý tưởng điên rồ này của Hoắc Thuần Khanh hiển nhiên là tính toán không thành, ngay khi nắm đấm của Trịnh Minh Hạo đến rất gần cằm của Thuần Khanh, một giọng nói nhẹ nhàng từ sau cổng nhà liền được thoát ra.
“Anh.
”
Trịnh Minh Hạo sửng sốt một lúc, nắm tay ngay đơ giữa khoảng không.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Ái Nhĩ tỉnh lại gọi anh bằng một tiếng “Anh” chân thành như vậy, thanh âm nhẹ nhàng, ngọt ngào kia như thể một viên kẹo độc, ngấm vào từng mạch máu, thấm sâu đến tận xương tủy, đến lúc độc tính phát tác, anh liền biết mình sẽ không tài nào tránh nổi.
“Ái…”
Thuần Khanh vừa nhìn thấy Ái Nhĩ đứng lấp ló ở phía sau cánh cửa, vội hất tay Trịnh Minh hạo ra, khuôn mặt vừa nãy còn mang dáng vẻ nghiêm trọng, thoắt cái lại trở nên ôn hòa như cũ.
“Ái Nhĩ.
”
“Thuần Khanh, anh với…anh của em lúc nãy vừa làm gì thế?”
Ái Nhĩ có thái độ tốt hơn đối với Trịnh Minh Hạo vốn xuất phát từ việc muốn bù đắp mất mát của anh ta, dù gì trong một thời gian nữa Trịnh Ái Nhĩ cũng thể trở lại thân xác của chính cô ấy, nhưng lời nói thoát qua mỗi cơ thể của cô lại mang theo cảm giác quen thuộc khó tả.
“Không có gì đâu, anh với anh em chỉ bàn một chút công việc thôi.
”
Thuần Khanh xoa xoa mái tóc của Ái Nhĩ, hỏi cô.
“Ái Nhĩ, hay là tối nay qua nhà anh nhé, chúng ta cùng nhau mừng tiệc tân gia, anh sẽ cho dì Lễ nấu mấy món mà em thích, canh gà, cải thảo xào, sườn kho nữa, có được không?”
P/s: Chương sau gặp lại chị Thẩm Dạ xênh đẹp nhé, Ái Nhĩ sau lần chạm mặt này sẽ nhớ ra mọi thứ đó bà connnn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...