“Thiên Cẩm! Cô hành sự bộp chộp như vậy, rồi Man tộc của chúng ta phải làm sao?”“Phải đó! Cô không thấy thái độ của tên Hưng Vũ Vương đó với Man tộc của chúng ta ư? Không cố gắng lấy lòng hắn từ bên trong thì thôi...!lại còn chạy về đây thế này...”Mấy ông già bâu quanh chỉ trích có, thở dài có nhưng tâm trạng chung vẫn là thất vọng.
Thiên Cẩm đã thay bộ quần áo của tộc nhân mình, cảm thấy khoan khoái hơn vạn phần so với xiêm y váy yếm lòe loẹt rườm rà kia ở An Sinh Phủ.“Bản thân bọn chúng đâu có để mối hôn sự này vào mắt! Ông đừng quên người Man chúng ta cả đời chỉ có thể gả một người.
Giờ hắn còn làm ra chuyện như vậy ngay trước mắt, ông muốn ta nhẫn nhịn làm sao?!”Lấy uy danh của con gái tộc trưởng mà phản pháo lại mấy lão già kia, trong lòng Thiên Cẩm cũng cực kỳ khoái trí.
Những vị trưởng lão kia định nói thêm gì, lại nghe thấy từ bên ngoài có tiếng vọng vào trong lều trại.“Kẻ nào dám khinh bạc con gái của ta?”“A Pa!”Cha nàng đã về, không giấu nổi sự kích động, Thiên Cẩm chạy ra cửa lán, ôm lấy cánh tay của cha mình.“A Pa, người nói xem sự việc như vậy, lại bắt con chịu đựng.
Mấy cô gái tiểu thư Kinh thành gì đó yếu đuối nhu nhược thì thôi đi, sao có thể đánh đồng phụ nữ Man tộc chúng ta như thế!”Trưởng tộc vỗ vỗ vào bàn tay của Thiên Cẩm.“Ta cũng không muốn con tiếp tục chịu khổ thêm.” – Ông quay về phía các vị trưởng lão đang cúi đầu ngao ngán.
Họ đợi chờ tích lũy thế lực, lương thảo bao lâu nay, cuối cùng vẫn không hội quân được với quân đội Yên Sinh.
Thân cô thế cô đấu lại với Triều đình kết cục cũng chỉ có bi thảm mà thôi.“Các vị, xin mọi người chớ quên nguyên do người Man phải đi đến bước này.”“Chúng ta bị những vị quan, bị Triều đình coi rẻ khinh bạc, không cho người Man tộc chúng ta cũng là người.
Vậy giờ đổi lấy tự tôn để cúi đầu nhận lợi ích trước mặt thì người Man chúng ta là gì đây?”Các vị trưởng lão cũng không biết nên nói thêm gì, cục diện như ngày hôm nay đã chệch hướng quá nhiều.
Có người muốn quay lại cống nạp cho Triều đình hằng năm để đổi lấy yên bình, dù những thứ trang sức ngọc ngà châu báu đó Man tộc quả thực không cách nào đáp ứng cho nổi lòng tham vô đáy của lũ quan trấn biên giới và mấy trại Vĩnh Thành, Vĩnh Bình.“Báo cáo trưởng tộc!” - Giọng của tộc nhân vọng vào bên trong.“Hưng Vũ Vương Trịnh Thiên Vũ đã đích thân đến đây, nói muốn gặp trưởng tộc và các vị trưởng lão để đón công nương về!”Nghe được câu này gương mặt các trưởng lão ông nào ông nấy đều sáng cả lên, cũng xì xào bàn tán, có người còn nói nhỏ trước với tộc trưởng nếu như thấy Hưng Vũ Vương có lòng chân thành với công nương thì cũng nên dĩ hòa vi quý cho qua chuyện này.Hưng Vũ Vương bước vào trong lán trại, cũng không còn phải chống gậy hay bịt mắt nữa, ánh mắt đã linh động hơn rất nhiều.
Chính vì thế mà trên đường bước vào lán của trưởng tộc không tên người Man nào dám đến dần hắn, bọn họ vẫn còn nhớ hắn một kiếm chém chết tên vật hổ rừng tốt nhất của Man tộc.
Mà lúc đấy hắn còn mù, giờ mắt hắn sáng rồi thì sẽ đáng sợ cỡ nào!Lán trại trưởng tộc được trang hoàng kỹ càng, nhìn từ bên ngoài vào cũng nguy nga quý phái hơn rất nhiều.
Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là bên trong lại trang hoàng giống như một gia đình ấm cúng với bếp lửa ở chính giữa, xung quanh trải đệm bằng da thú.
Dù trưởng tộc, trưởng lão hay tộc nhân cũng đều ngồi cùng nhau quây quần ấm cúng như vậy.
Khác hẳn với phong cách của doanh trại Đại Việt xếp thứ bậc tôn ti, vai vế đôi khi rõ ràng đến mức lạnh lùng.“Tộc trưởng.” – Hắn chắp tay, người hơi cúi, tỏ rõ sự tôn trọng với ông.
Tộc trưởng cũng lễ độ cúi người, lấy lễ nghi của người đồng bằng mà đối đáp lại với hắn.“Kính chào Vương gia.”“Từ khi trở về Yên Sinh bận rộn sự vụ, giờ mới có cơ hội đến trực tiếp bàn bạc với tộc trưởng chuyện gia sự, chuyện chính sự.” – Ngữ điệu hắn vẫn cẩn trọng từ tốn.“Xin Vương gia bàn chuyện gia sự trước.” – Thiên Cẩm bước lên một bước.
Nàng muốn hủy mối hôn sự này đến cùng, tuyệt không thể để lâu lại sinh thêm trì hoãn, do dự.“Ta muốn xin tộc trưởng hủy hôn sự giữa ta và muội muội.”“Cái gì?!” – Một vị trưởng lão thốt lên, những người còn lại cũng đã xôn xao.
Nhưng hắn không để tâm đến họ, vẫn nhìn thẳng vào tộc trưởng, ngữ khí cực kỳ kiên định.“Lo lắng của Man tộc Thiên Vũ hiểu rõ.
Nay Thiên Cẩm là Quận chúa, đã là muội muội ta.
Ta coi nàng ấy như người thân, gia quyến trong nhà.
Phiền não của tộc trưởng, của Thiên Cẩm cũng là của ta.
Thiên Vũ xin chia sẻ phân ưu với ngài.”“Vương gia định chia sẻ phân ưu thế nào đây?” – Tộc trưởng cười khổ, quả thực ở Yên Sinh này thì hắn có quyền.
Nhưng đối diện với Triều đình thì ra sao.
Không phải Hoàng đế cũng phải cắn hắn một cái rồi mới dám thả về rừng hay sao.
Để nói hắn là trọng thần, thì chưa phải, mà nói là phản thần thì cũng chưa đúng.Hắn cầm lấy tay của Thiên Cẩm.
Nàng vẫn đang bối rối vì những lời vừa rồi, chưa phản ứng kịp.“Chỉ cần Man tộc tin tưởng nhờ cậy.
Thiên Vũ nguyện ý làm sứ thần đứng giữa hòa giải cho Man tộc và Triều đình.
Dù sao cả tộc trưởng và Bệ hạ cũng chỉ mong cầu một Đại Việt thái bình thịnh thế.
Đã có lý tưởng chung, cuối cùng tự khắc sẽ hóa giải được nút thắt này.”Tộc trưởng trầm ngâm rất lâu, ông vuốt nhẹ cằm, ánh mắt có chút đăm chiêu.“Được.”oOoTrăng đã tỏ, vẫn chỉ có mình Ngọc Thanh đi đi lại lại trong căn phòng trống này.
Nàng cởi xiêm y xuống, vết thương do roi của tên cướp Án Nguyệt Trại in lên lưng nàng giờ đã lành sẹo, dự đoán hai, ba ngày nữa là không cần phải bôi thuốc nữa.
Đây là lần đầu tiên nàng tự chữa thương mà không dám nói cho ai.
Bao nhiêu năm trong cung được người hầu hạ đến từng chân tơ kẽ tóc, vết thương lần này lại ở sau lưng, nàng không biết rõ có để lại sẹo xấu gì không, nên ngày nào cũng bôi thuốc rất cẩn thận.
Giờ xem ra có thể tạm yên tâm hơn rồi.Xong xuôi mọi việc, Ngọc Thanh tiếp tục lên giường, đắp chăn nhưng lại không thể đi vào giấc ngủ được.
Mắt nàng chớp chớp, vậy là đây không phải phòng riêng của Thiên Vũ ư, hắn lại tiếp tục biến mất khỏi phủ rồi sao? Hắn định giam lỏng nàng ở đây đến khi nào đây...Đêm đã muộn, lòng nàng lại buồn bực không sao giải tỏa.
Ngọc Thanh đẩy nhẹ cửa ngó ra bên ngoài, tiếng cửa kêu “kẹt” một tiếng đánh thức A Hồng đang canh ngoài cửa.“Cô nương.” – A Hồng vội vàng đứng dậy, mắt nàng hơi ướt do vừa ngáp dài, ánh mắt lơ đãng do buồn ngủ.“A Hồng? Sao cô phải canh ở đây? Mau về ngủ đi!”“Cô nương, quản gia đã dặn ta phải canh chừng ở đây.
Hôm qua Vương gia phát hỏa gì đó mà giết bao nhiêu người ngay trong sân viện phủ này.
Ông ấy rất sợ cô chạy đi đâu thì hạ nhân chúng ta lại gặp chuyện.” – A Hồng vì buồn ngủ mà nói chuyện có chút rối rắm.“Ta hiểu...!xin lỗi cô, A Hồng.
Nhưng Vương gia giờ đâu có ở đây.
Cô có thể cho ta ra ngoài một chút được không?” – Ánh mắt Ngọc Thanh long lanh cầu xin khiến A Hồng có chút không biết làm sao cho phải.
Cô bối rối.“A Đào, không được đâu.
Vì cô mà sáng sớm nay Quận chúa làm loạn đòi hủy hôn ước.” – A Hồng nhìn quanh, không thấy ai mới yên tâm đến gần Ngọc Thanh hơn chút, nói nhỏ vào tai nàng.
– “Tính khí khó chịu của Quận chúa cô cũng biết mà, nàng ta bỏ về doanh trại của Man tộc ở ngoài thành Yên Sinh rồi.
Vương gia phải đi theo dỗ dành đón nàng ấy về, giờ ngài cũng chưa hồi phủ được.
Chứng tỏ vẫn đang phải dỗ cô ta.”Vừa nghe chuyện, vừa nhìn A Hồng đang bĩu môi.
Tâm tình đang rối bời của nàng lại điểm thêm vài phần chua xót.
Mười lăm năm ở cùng hắn, những việc mà hắn cố chấp như vậy cũng chỉ có học hành, luyện võ, rồi cả việc quay về Yên Sinh.
Nàng từ đầu tới cuối giống một người quan sát ở bên rìa cuộc sống của hắn, chỉ biết vài câu trò chuyện, vài câu nhắc nhở.
Hắn có lúc gật đầu vài câu với nàng, cười với nàng, rồi hắn lại hừng hực ý chí với những việc “lớn lao” ấy.Vậy mà cuối cùng hắn cũng gặp được người khiến hắn chấp niệm lớn như vậy, khiến hắn phải đi theo sau nàng ta, giống như nàng đi theo sau hắn mười lăm năm nay vậy.
Thực ra, như vậy cũng tốt.
Nàng tự biết chấp niệm, và cả sự cao ngạo trong lòng nàng lớn như vậy, nếu không có vài thứ triệt để đánh cho nàng tỉnh ngộ, thì nàng sẽ cứ mãi u mê.“Bất kinh nhất phiên tâm triệt cốt, chẩm tri hướng hà xứ”(Nếu không trải qua vài lần đau thấu tâm can, sao hiểu được lòng mình hướng về đâu.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...