Tiếng gà gáy từ phía xa xa khiến hắn choàng tỉnh, ngồi thẳng dậy, vươn vai, không ngờ trên chiếc ghế đẩu con con ở phía đối diện lại có một cô nương.Chiếc ghế nàng đang ngồi còn không có lưng dựa, tay chống lấy cằm, khuỷu tay đặt lên đùi, cả người lệch hẳn sang một bên.
Tư thế ngủ gật này không đẹp chút nào.Nhưng hắn lại động lòng.Cho dù hình bóng hắn nhìn thấy được chỉ mờ mờ ảo ảo, nhưng trong tim lại tự động vẽ nên bức tranh chân thực nhất về nàng.Ở bên nàng lâu như vậy, từng nụ cười, từng cái nhíu mày của nàng dường như đều tỏa nắng, đều rõ ràng đến độ chỉ cần hắn nhắm mắt lại là hiện lên.Đứng dậy bước hai bước là đã có thể chạm đến nàng vậy mà nàng lại là hạnh phúc mà cả đời này hắn không thể chạm tới.Ngón tay hắn chậm rãi chạm lên đường cong gương mặt nàng, từ từ khắc ghi.Đặt nàng xuống giường hắn mới buộc dải lụa đó lên.Hắn thà chấp nhận mình đã hoàn toàn mù còn hơn tự lừa dối bản thân rằng quan gia vẫn còn vì hắn mà thủ hạ lưu tình.Lòng vua sâu như biển, dù có vì Đại Việt bán mạng cũng chưa chắc có được sự tin tưởng của ngài.Triều đình không tin hắn, đến nàng cũng không.Nếu như Thiên Cẩm không gây sức ép, chỉ sợ nàng đã sớm rời đi cùng đoàn dân nữ đó, vĩnh viễn không cho hắn biết tung tích của nàng.Sự tổn thương này còn đau đớn hơn độc của quan gia trăm lần.Thế nhưng hắn vẫn tham luyến từng giây phút ở bên cạnh nàng.Cho dù chẳng còn nhiều thời gian nữa...Lần này sử sách sẽ ghi danh An Sinh Vương chứ không phải Hưng Vũ Vương tử thủ Yên Sinh nữa.Lần này sẽ không chỉ Yên Sinh, mà cả Đại Việt đều bình an.-------------------------------------------------------------------------------------------------------------Từ lúc nàng tỉnh dậy trong phòng Thiên Vũ cho đến đêm đó đều không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.Thiên Cẩm biết chuyện, đeo bám nàng suốt cả buổi chiều.
Trên mặt nàng ta không có một chút tức giận nào mà hoàn toàn tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra giữa hai người.Ngọc Thanh nhíu mày, hoặc là cô ta diễn xuất rất giỏi, hoặc là cô ta không chút nào quan tâm tới hắn.Nếu là nàng, chắc chắn đã sớm lôi cả hai kẻ đó về nhà mà ba mặt một lời cho ra nhẽ.Nghĩ đến đây chính Ngọc Thanh cũng tự thấy thất trách, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Thiên Cẩm, cho dù tối qua nói hắn và nàng luôn duy trì khoảng cách một thước thì cũng vẫn có vấn đề.
Lần sau nàng phải chú ý hơn.- Cô đừng hiểu nhầm, thực ra Thiên Vũ và ta giống như huynh muội vậy.
Chuyện như vậy tuyệt đối không có lần sau.
Ta cũng sắp rời khỏi đây, không quay lại nữa.Ngọc Thanh giơ tay lên giống như đang thề.
Tuy trong lòng nàng hoàn toàn không muốn như vậy nhưng chắc ông trời không phạt nàng chỉ vì thế đâu nhỉ.- Huynh muội? Không quay lại? - Thiên Cẩm lúc đầu ngạc nhiên, lúc sau lại tựa hồ như tức giận, còn có chút thất vọng.Nàng ta cắn cắn môi, ngập ngừng một lúc lâu rồi mới mở lời:- Ta không thấy như vậy, hắn ta thực sự rất thích ngươi, tuy không bằng "Thanh Thanh Công chúa" nhưng vị đó chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện đâu.
Ngươi yên tâm ở lại đây đi.Ánh mắt Thiên Cẩm chân thành, long lanh cố gắng thuyết phục nàng.- "Thanh Thanh Công chúa"? - Ngọc Thanh tuy lờ mờ đoán được ý tứ nhưng vẫn còn mơ hồ với thông tin này.Thiên Cẩm thở dài, mắt nhìn xuống đôi hài đỏ thêu tay nàng ta đang đi, lại nhìn nàng ánh mắt đầy thương cảm:- Khi độc mới phát tác, ngày đầu Thiên Vũ ca rất đau đớn, sau đó nằm bất động luôn, gần như không còn thở, mạch đập rất yếu, danh y của Yên Sinh và cả cha ta...!ông cũng là một y sĩ của Man tộc đã nghĩ không thể sống qua đêm ấy.Trái tim của nàng như co thắt lại, hô hấp khó khăn đến độ phải khẽ đặt tay lên ngực để lấy lại bình tĩnh cho chính mình.- Thế nhưng chúng ta lại nghe được tiếng hắn gọi "Thanh Thanh", rồi một lúc lại gọi "Công chúa", rồi lại tiếp tục gọi như thế cả đêm.
Dường như hắn dựa vào cái tên ấy để quay trở lại trần thế vậy.Thì ra nàng quan trọng đến thế, khóe mắt nàng đã đỏ hoe, sống mũi cay cay khiến nàng không thốt nổi ra lời nào.Thiên Cẩm thở dài.- Tuy vậy, từ lúc tỉnh lại mắt đã mờ dần đi.Hắn khổ sở như vậy, nàng không biết giúp đỡ thế nào, cũng không biết ai là kẻ đã làm ra chuyện này, lại còn không tin tưởng hắn, cuối cùng lại làm hắn tổn thương rồi...!Ngọc Thanh ôm mặt gục xuống, cuối cùng không kìm nổi nước mắt mình.Lần này nàng sai thật rồi.- Ta biết cô cũng thương hắn mà.
- Thiên Cẩm nhẹ nhàng vỗ vai nàng.Ngọc Thanh ngưng rơi lệ, bỗng dưng hỏi:- Có tin tức gì về kẻ đã hạ độc Thiên Vũ Không?Thiên Cẩm nghi hoặc nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.- Ta và cha đều không biết, nhưng bản thân ta chắc chắn....!- nàng ta ngừng lại một lúc- Hưng Vũ Vương và An Sinh Vương đều biết.
Ông đã rất tức giận.Ngọc Thanh suy tính, không biết nên làm thế nào để Thiên Vũ nói cho nàng, bởi nàng vốn không quen biết An Sinh Vương.- An Sinh Vương cả ngày không ra khỏi viện phủ? Từ khi ta đến đều không thấy qua.Thiên Cẩm cười nàng ngốc:- Gia nô và nha hoàn nghĩ vậy nhưng thực tế từ ngày Hưng Vũ Vương tỉnh lại ông ta đã không trở về.
- nàng ta thở dài - Ở bên ngoài tập hợp quan binh tạo phản chăng?Ngọc Thanh lạnh sống lưng, Đại Việt không thoát khỏi kiếp nạn chiến tranh sao...- An Sinh Vương làm phản là thật?!Thiên Cẩm nhún vai:- Không thì mượn tất cả trai tráng và thợ săn của tộc ta làm gì chứ? Ông ta gấp đến độ muốn ta cưới vị trưởng nam Hưng Vũ Vương đó càng sớm càng tốt đấy thôi.Ánh mắt nàng ta trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng nàng.- Chính vì như vậy.
Ta không muốn kết hôn, chiến tranh không hề có lợi cho Man tộc, ta chỉ cần danh phận con gái nuôi này là được rồi, có thể vào Kinh tự mình tấu xin Triều đình.
Ngày trước những vị quan phủ Triều đình phái tới tộc ta đều coi thường nữ nhân, mà đàn ông con trai có thể nói được bao nhiêu chứ?!- Ta cảm thấy kỳ lạ, nếu ông ấy đã muốn ngươi làm Hưng Vũ Vương Phi, vậy cần gì phải nhận ngươi làm nghĩa nữ chứ?! - Ngọc Thanh vẫn luôn không hiểu điều này.- Làm Quận chúa là lời hứa với cha ta, làm Hưng Vũ Vương Phi là đề nghị hợp tác với những vị trưởng lão Man tộc.
Đã có quá nhiều mâu thuẫn giữa Man tộc và quan phủ ở các trấn Vĩnh Thành, Vĩnh Bình.Thiên Cẩm càng nói càng tức giận, nàng ta nắm chặt chén trà sứ trong tay.- Lũ quan lại đó tự ý tăng tô thuế, mỗi năm một nặng, lại không biết cư xử, coi thường chúng ta như lũ trâu ngựa của Triều đình vậy! Chèn ép quá đáng kết cục ắt dẫn đến những người muốn đứng lên như Nguyễn Nộn năm xưa.
Hiện giờ Man tộc đã rất nhiều người ủng hộ An Sinh Vương tạo phản, muốn ta nhanh chóng hòa thân.Nguyễn Nộn - thống lĩnh phiến quân phía Bắc Đại Việt hai mươi năm trước, thời điểm vương triều khai quốc...cũng chính là chồng của Ngoạn Thiềm Công chúa năm xưa, người em gái mà Thụy bà bà yêu thương nhất.
Ngày ấy Nguyễn Nộn nổi loạn, chiếm cứ một vùng rộng lớn, Man tộc trở thành nỗi khiếp sợ của Triều đình, Thái Sư hiến kế gả Công chúa hòa hoãn thêm thời gian, cả Hoàng tộc đau đớn như mất đi khúc ruột.Thụy Bà Công chúa ngày ấy được Nhân Đạo Vương bảo vệ, ngay trước Triều cầu thân, tránh được một kiếp phải gả đến Man tộc xa xôi nguy hiểm trùng trùng.Nhưng rồi sao chứ, cuối cùng bà cũng không dứt bỏ được nỗi day dứt trong lòng, sống cô độc cả đời.Thái Sư dẫn quân dẹp Nguyễn Nộn, có ai còn hỏi đến Ngoạn Thiềm Công chúa ngày ấy còn ở nơi đâu?Chiến tranh loạn lạc, kẻ còn người mất...!Công chúa cũng đi theo trượng phu của người rồi.Thực ra Man tộc, Triều đình, các vị vương gia và thần dân Đại Việt đều không có ai muốn chiến tranh, muốn đổ máu, muốn đau khổ bi ai bao trùm lên mảnh đất tươi đẹp này.
Nhưng mâu thuẫn lại cứ ngày một gia tăng.Mà nút thắt đầu tiên, chính là An Sinh Vương.Nhất định phải làm rõ chuyện năm xưa, cũng là chuyện khiến ông tạo phản chống lại Triều đình mười lăm năm trước và lí do nỗi đau này lại một lần nữa bị đào lên.Ngọc Thanh tự hỏi, nếu như ông trời cho nàng quay lại kiếp này chỉ để làm một Công chúa vô dụng ngày trước thì nàng đã chết ngay dưới lưỡi kiếm trước cổng thành Yên Sinh rồi.Nhất định sẽ có cách hóa giải.Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngắm nhìn họa tiết trên chiếc chén sứ đến mê mẩn, Thiên Cẩm sẽ là chìa khóa hóa giải nút thắt thứ hai - Man tộc và Triều đình.Nhưng nàng biết đi tìm câu chuyện của An Sinh Vương ở đâu đây? Làm sao để Thiên Vũ chịu nói cho nàng nghe chuyện về kẻ hạ độc hắn đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...