Lần đó gặp Mộng Hi, nhìn thấy nước mắt tuyệt vọng, những lời giải thích yếu đuối, ta đã mềm lòng, ta nghĩ vẫn yêu hắn, cho hắn cơ hội.
Mà như vậy, ta càng đem lại bao nhiêu tổn thương đến nam nhân nhu nhược kia.
Ta không nghĩ hắn vẫn sẽ cam chịu, ta có nhục mạ, có xua đuổi, vẫn luôn là hắn tìm đến ta.
Một thời gian chú tâm vào học tập, ngay sau đó phát hiện Mộng Hi lại một lần phản bội ta, nhưng là, không có tâm trạng dò xét, không lời biện minh, chúng ta chia tay, mà hắn, Thụy Đường, cầu xin ta ở bên hắn.
Thật phiền, nhưng cũng tốt, có hắn, xem như là công cụ phát tiết.
Suốt hai năm, sự hiện diện của hắn chỉ làm ta chán ghét, ngay cả người bạn thân nhất cũng tới tìm ta mắng nhiếc.Trịnh Phi, hắn cư nhiên quan tâm lo lắng cho một tên nam nhân hèn hạ vô dụng, hơn nữa còn nhược trí.
Chúng ta cãi vã một phen, không gặp mặt, ta chỉ có thể trút giận lên con người kia.
Hắn mang thai, ta đã kinh ngạc, cảm giác ghê tởm, không nghĩ một nam nhân lại mang thai, thật sự kì quái.
Ý định muốn đuổi hắn đã sớm ở trong đầu, nhưng khi đi ngang qua căn phòng kia, những sinh linh bé nhỏ nằm trong nôi, hồng hào thuần khiết, qua khung cửa kính, lòng ta chợt ấm áp, ta không nghĩ ta sẽ yêu trẻ con, khoảnh khắc đó, chợt nhận ra, ta muốn được ôm hài tử của ta, muốn được nghe thấy một tiếng "cha".
Niềm vui chỉ trong chớp nhoáng, bất chợt nghĩ đến bộ dạng yếu đuối của hắn, chán ghét tột cùng, miễn cưỡng lưu lại hắn.
Ta đã bỏ học một tuần, tìm được công việc, có áp lực, nhiều khi hai ngày không lúc nào chớp mắt, gần như suy sụp.
Mỗi lần về nhà nhìn thấy hắn, bộ dạng nhút nhát tự ti, nhu thuần một cách chướng mắt, việc gì không thể trút giận.
Ta đã hành hắn cả đêm.
Bên ngoài làm việc, không tránh khỏi việc bị ánh mắt nam nhân để ý.
Tốt rồi, không cần nghĩ đến hắn, có thể lên giường với những nam nhân khác.
Vấn đề ở chỗ, nửa đêm hoan ái, trong vô thức nghĩ đến thân ảnh nhu nhược luôn khóc lóc, thật muốn giết chết hắn, tên đần độn phá hủy cuộc sống của ta.
Ta nghĩ, sau khi hài tử sinh ra, hắn liền phải rời khỏi ta, chỉ một cách duy nhất, khiến hắn thống khổ, khiến hắn tuyệt vọng.
Ta cố ý mang tình nhân về nhà.
Nhi tử của ta, Tiểu Khương, chưa bao giờ rời hắn nửa bước, hai người bọn hắn, vô tư hồn nhiên cười đùa, ta đã từng ngây ngốc, ngay cả ý định kia cũng không tự giác bay đi.
Ta nằm trên giường, bên cạnh là một nam tử, không thể đi vào giấc ngủ, nhớ đến khoảnh khắc nam nhân kia ôm vào phòng, nhẹ nhàng săn sóc, nửa đêm bừng bừng tỉnh dậy thay nước lau mặt cho ta.
Đã bao lâu rồi, mẹ ta chưa bao giờ tận tình như vậy, là buổi sớm hôm đó ta cố ý phủ nhận, còn châm thuốc vào tay hắn, dùng mưu gián tiếp đuổi hắn đi.
Đều là do ta sai, ta đã phạm lỗi thật lớn.
Tiểu Khương ở nhà nội, cả ngày tự nhốt trong phòng, thức ăn nước uống đều không đụng qua, ta đều có mắng nhiếc, có khuyên bảo, đáp lại vẫn chỉ một câu lạnh lùng.
"Ta muốn ba ba."
Tiểu tử thối, chỉ sợ sau này sẽ giống như ta, có chút không cam lòng, một ngày, ta quyết định cho nó gặp hắn.
Chính là, ta đã vô ý, là ta vô trách nhiệm, nhi tử từ khi nào ở trước mặt ta, bất tỉnh trên đường, hai mắt hoàn toàn nhắm nghiền, xung quanh đều là huyết đẫm.
"Mất trí nhớ" , là ba chữ bác sĩ thốt ra.
Đều tại ta, vận mệnh đã trừng phạt ta.
Hai năm, ít nhiều Tiểu Khương có thể quen mặt mọi người, ta, ông bà nội, người giúp việc, duy nhất một người, nó mãi mãi không thể nhớ rõ.
Thụy Đường gặp ta, nói nhớ Tiểu Khương, cầu ta được gặp nó một lần.
Tiểu Khương trước mặt hắn, lạnh lùng thờ ơ, không còn là Tiểu Khương của hai năm trước, luôn ôm lấy cánh tay hắn, miệng gọi ba ba.
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, lại bi thương, rồi thống khổ, chỉ miễn cưỡng mỉm cười.
Không biết như thế nào, Mộng Hi như vậy đột nhiên xuất hiện, thực thực ảo ảo, khiến ta không sao phản ứng, hắn cùng Tiểu Khương thân mật trò chuyện, nhìn thấy ta, Mộng Hi không ngại ngùng hôn lên mặt ta.
Nhưng thật kì quái, trái tim đã không còn đập rộn ràng vì hắn, đôi môi mềm mại kia chỉ còn cảm giác hư vô.
Ta đã không còn yêu hắn, trong thâm tâm, hình ảnh nhu nhược kia xuất hiện, Thụy Đường, nam nhân thủy chung yêu ta suốt 7 năm, vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn, luôn tự ti đau khổ mà rơi lệ, hắn từ khi nào đã hiện diện trong tim ta.
Ta như vậy yêu hắn.
Phải, ta yêu hắn, yêu một nam nhân xấu xí, một nam nhân nhu nhược đần độn.
Phát hiện ra sự thật này, khoái hoạt vô cùng, ta phải tìm hắn, ôm lấy cơ thể thấp bé kia, bao nhiêu lỗi lầm, ta sẽ hoàn trả lại cho hắn.
Nhưng là, đã 1 năm, 2 năm, lại 3 năm, Thụy Đường của ta, không còn xuất hiện nữa.
Đã thử tìm ở các nơi, từ bệnh viện, đến nhà trọ, không một ai biết đến danh phận của nam nhân kia, hắn không bạn bè, không người thân thích, nên đi đâu.
Trịnh Phi tới gặp ta, kết quả vẫn không như mong đợi, cho dù như vậy, ta vẫn không thể từ bỏ, hắn có chết, cho dù có tìm dưới đáy đại dương, dưới lòng đất cũng phải tìm ra cho bằng được.
Với một nam nhân không bằng cấp, không tiền tài, nhất định không thể rời khỏi thành phố, ta phải tìm hắn, trên trời góc bể ta phải tìm được hắn.
Thụy Đường, nam nhân bé bỏng của ta, ngươi đang ở đâu, có biết ta nhớ ngươi đến mức nào không, ngươi có biết, ba năm này, vì tìm ngươi ta đã đánh bỏ việc học, ta gần như đã hủy đi chính mình.
Về đi, Thụy Đường, trở về với ta, ta hứa sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, sẽ chăm sóc cho ngươi, có làm đầy tớ cho ngươi ta cũng sẵn sàng cam lòng.
Rốt cuộc, ta cũng nhận được một tin kinh hỉ.
Cận vệ của Trịnh Phi đã tìm thấy hắn.
Đó là một nhà trọ vừa được mua lại, ta đứng từ xa, thân ảnh kia vì cái gì lại gầy guộc như vậy, mái tóc dài che gần nửa tai, y phục trên người cũng thô sơ bạc màu, lòng ta quặn đau, hô hấp khó khăn.
Ta như vậy đi tới, khoảng cách thật gần, lặng lẽ đứng trước cửa, nhìn bộ dáng tiều tụy đi vào bếp, bắc nước sôi, xé một gói mì.
Nhịn không được kêu lên.
"Thụy Đường."
Hắn dừng lại, giương mắt nhìn ta, khuôn mặt có chút bẩn lộ ra kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, sau đó là sợ hãi, rồi đau thương, hắn thối lui, lại lui một bước, biểu tình của hắn làm ta thống khổ, tim như bị đâm một nhát dao.
Bước chân ngày càng nhanh, đem cơ thể đơn bạc ôm vào lòng, lạnh như vậy, ta muốn sưởi ấm cho hắn, lại không ngăn được một dòng lệ chảy xuống.
Thân thể trong lòng có chút cứng, nhưng không kháng cự, cơ hồ đã lâu rồi mới tìm được một chỗ tựa vững chắc, gắt gao ôm lấy ta, bờ vai gầy run lên, cất tiếng khóc nức nở.
"Thụy Đường, cùng ta trở về.
Ta, ngươi và Tiểu Khương, ba người chúng ta sẽ đoàn tụ, có được không?"
"Ân." Thanh âm nhỏ nhẹ nhu mị, không lời oán trách nào cho ta sao, không đánh ta sao, Thụy Đường, nam nhân ngu ngốc này, vẫn luôn khờ khạo như vậy, thật tình càng cảm thấy đau lòng.
"Thụy Đường, ngươi có hận ta không?"
Nam nhân không chút do dự lắc đầu.
Nhẹ vén lên mái tóc màu đen xơ rối, đặt xuống một nụ hôn trên trán, ta nói.
"Vô luận như thế nào, ta vẫn sẽ tìm mọi cách bù đắp cho ngươi, hảo hảo yêu thương ngươi, không để ngươi chịu tổn thương nào nữa, hãy tin tưởng ta, Thụy Đường."
Ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được, thanh âm của hắn run rẩy.
"Chính Kỳ, là ta đang nằm mơ có phải không?"
Thật đau.
Ngay cả khi ta đối tốt với hắn, nam nhân này vẫn cho rằng chính mình đang ở trong mộng, nghĩ xem, thời gian này hắn lưu lạc bên ngoài, có khi nào luôn nhớ đến ta, luôn mơ thấy ta yêu thương hắn, mà tỉnh lại chỉ là một sự thật tàn khốc lạnh lẽo.
Lòng ta vô cùng đau đớn, đau đến tê tâm phế liệt, lại dùng sức ôm hắn.
"Không.
Ngươi hiện tại không có nằm mơ, và sau này cũng sẽ không.
Thụy Đường, ta yêu ngươi."
"Ta cũng yêu ngươi."
Chúng ta trở về nhà, thân ảnh nhỏ gầy sợ hãi, khép nép ngồi trên sô pha, hai đầu ngón tay cáu chặt vào nhau, tựa như một con mồi nhỏ đang ở trong hang mồi của thú dữ.
Nơi đây rốt cuộc đáng sợ như vậy sao?
"Thụy Đường, ngươi uống chút sữa cho ấm bụng, một lát chúng ta sẽ ăn cơm, hôm nay ta sẽ vào bếp."
"Cảm ơn ngươi." Nhẹ nhàng nhận lấy, đôi môi khô nứt hé mở, đem từng giọt chất lỏng nuốt xuống, ba năm ở bên ngoài, cơ thể tiều tụy đến mức gần như biến dạng, ta càng hận chính mình, hận đến muốn đánh bản thân.
"Thụy Đường, ngươi đừng như vậy, ta sẽ không giống như trước vô tình lãnh đạm với ngươi, sẽ không dùng vũ lực đánh ngươi.
Hãy tin tưởng ta, quãng thời gian hiện tại đến sau này ta sẽ bảo bọc yêu thương ngươi, không để cho ngươi bất kì tổn thương nào nữa."
Không biết nói nhiều như vậy hắn có cảm động không.
Quả nhiên còn vượt xa trí tưởng tượng của ta, nam nhân khờ khạo kia còn cảm động đến phát khóc.
"Ta tin tưởng ngươi."
Thụy Đường, Thụy Đường của ta.
Ôm lấy cơ thể nhỏ gầy, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô nứt, nam nhân dường như có điểm khẩn trương, đúng rồi, trong suốt bảy năm, chính là nụ hôn đầu của chúng ta, quả nhiên không tránh khỏi ngượng ngùng, nhưng hắn như vậy, có chút đáng yêu.
"Ta lên phòng chuẩn bị nước ấm cho ngươi tắm, sau đó chúng ta sẽ cùng ăn cơm."
"Hảo."
Một ngày nhẹ nhàng trôi qua.
Sáng hôm sau, chúng ta đi mua sắm, Thụy Đường, hắn cần phải có quần áo mới, còn có cắt tóc, điều dưỡng lại làn da, tuy rằng vẫn là gương mặt xấu xí như xưa, nhưng là, ta yêu cái vẻ xấu xí đó, một cái xấu xí thật đẹp.
Ta nghĩ vậy, aizz, nếu Trịnh Phi ngồi bên cạnh nghe được câu này, nhiều khi ôm bụng cười đến cả ngày không kết thúc.
Thời gian này, ta phải hảo hảo quý trọng, cho dù có chịu mọi dư luận từ bên ngoài, ta sẽ dành hết quãng đời còn lại yêu thương hắn, Thụy Đường của ta.
"Chính Kỳ, ta muốn rời khỏi ngươi."
"Tên khốn như ngươi, ta căm hận đến chết."
Thụy Đường, nam nhân nhỏ gầy hung hăng nhìn ta, ánh mắt vô tình, tấm lưng không chút lưu tình xoay đi.
Không muốn, Thụy Đường, đừng đi, vì cái gì ta không thể nói ra lời kia, vì cái gì ta không thể cử động.
Mở mắt, phía trước là một mảnh đen kịt, sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, không biết ngủ bao lâu, đầu có chút nhói.
Thụy Đường, ta phải tìm hắn, ta nằm mơ thấy ác mộng, hắn rời bỏ ta, không lời từ biệt, đau quá, tim đau vô cùng.
Tứ chi tê liệt, cơ hồ đứng không nổi.
Chợt cửa phòng mở ra, bên ngoài bạch quang chói mắt, có người đi vào.
Thật may quá, kia chính là Thụy Đường của ta mà.
"Ngủ ngon không? Ta còn nghĩ ngươi chết rồi."
Kéo chiếc ghế gỗ trước mặt ta, thân ảnh gầy gò nhẹ nhàng ngồi xuống, hai chân bắt chéo, ánh mắt không tiêu cự nhìn ta.
"Thụy...!Thụy Đường, ta ngủ bao lâu rồi, vì cái gì đầu lại đau như vậy, chúng ta đang ở đâu đây." Hôm nay hắn thật lạ, ta nghĩ, hắn có lẽ muốn tạo bất ngờ gì cho ta.
Đúng vậy, quả nhiên là như thế rồi, Thụy Đường của ta cũng thật tinh tế, nghĩ như vậy khiến ta vô thức mỉm cười.
"Ba viên thuốc ngủ, một cú sau ót.
Ngươi thông minh như vậy, hẳn là đoán ra được ngủ được bao nhiêu ngày rồi đi."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Ánh mắt của Thụy Đường, từ khi nào trở nên xa lạ như vậy.
Hắn đứng dậy, quỳ xuống bên người ta, quai hàm lập tức bị bóp chặt, ngón tay nhỏ gầy, thô ráp mà lạnh như băng, ánh mắt vô hồn.
Lòng ta chợt lạnh.
"Chính Kỳ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Hoàn chương 31
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...