Trình Thủy Nam nuốt xuống ngụm bánh mì cuối cùng, bàn tay anh vẫn duy trì động tác ôm lấy đầu, bên trong lòng bàn tay rơi ra vài vụn bánh mì.
Anh có chút khó xử bèn vụng trộm liếc mắt nhìn Trương Tĩnh Xu, phát hiện tầm mắt cô đang nhìn chằm chằm tai vây cá của anh, chậm rãi thở phào, cúi đầu xuống, cẩn thận từng li từng tí xích lại gần trong lòng bàn tay còn vài mảnh vụn nhỏ.
Trình Thủy Nam gục đầu xuống, tầm mắt đối diện với đuôi cá dữ tợn dính lấm lem vết bẩn trộn cùng máu tươi, một phần bám vào vảy cá một phần chảy dọc theo đuôi nhỏ giọt trên nền đất.
Trương Tĩnh Xu ngồi xổm trước mặt anh, giày thể thao màu trắng dưới chân chỉ cách đuôi cá một bàn tay, chiếc giày dính đầy nước bùn cùng máu.
Ánh mắt của anh toát lên cảm xúc tự trách.
Chậm rãi đem đuôi cá cuộn vào trong người, đuôi cá uốn lượn làm vết thương vốn dữ tợn bị rách sâu hơn.
Anh chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó giương mắt lên, hàm chứa ý vị cầu xin chờ đợi thái độ của Trương Tĩnh Xu.
Trương Tĩnh Xu nhìn sang.
Trình Thủy Nam muốn thỉnh cầu Trương Tĩnh Xu giết chết anh.
Mặc dù anh biết loại thỉnh cầu này quá vô lý, thế nhưng mỗi ngày bị tra tấn khiến anh không thể chịu đưng thêm phút giây nào nữa, anh không nguyện ý tiếp nhận thêm cực hình này.
Khi cô thỏa mãn nguyện vọng của anh, anh phải nói lời cảm ơn với cô. Trước khi chết, anh có thể cảm nhận được thiện ý đến từ nhân loại. Cũng là sinh mệnh duy nhất có thiện ý đối với anh
Trình Thủy Nam cổ họng rất lâu chưa từng phát ra thanh âm, khi đứng trước cực hình tàn nhẫn anh đều cắn thật chặt hàm răng làm âm thanh không thể lọt ra ngoài.
“Tôi.
.
.” Âm thanh anh phát ra khàn khàn thô ráp.
Chợt ánh mắt anh dừng ở cửa nhà kho, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, tai vây cá hơi hơi mở ra nghiên nghiêng lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Trương Tĩnh Xu khó nén khỏi tò mò cùng kinh ngạc. Anh quả nhiên có thể nói chuyện. Chỉ là đọc từng chữ không rõ ràng.
Trình Thủy Nam thân thể bỗng nhiên run rẩy lên, anh bất lực gục đầu xuống, cuộn người thành vòng tròn núp ở góc tường, máu chảy nhỏ giọt quanh thân anh thấm ra vũng nước đọng bên cạnh.
Trương Tĩnh Xu phát hiện trên người anh không khí trở nên nồng đậm.
Vừa muốn nói gì đó giúp anh hòa hoãn tâm tình. Anh bỗng nhiên mở miệng.
Dùng giọng nói mới lạ có chút khó nghe nói: “Nhanh.
.
.
Đi, bọn họ.
.
.
Tới.”
Trương Tĩnh Xu nhịp tim dần đập nhanh. Cổ tay nhân ngư bị xích sắt chế tạo đặc biệt đâm qua, đầu còn lại buộc tại mặt đất. Cô hôm nay không thể mang anh đi.
Trương Tĩnh Xu đem đồ vật mang tới nhét một mạch vào ba lô: “Tôi ngày mai lại đến.
Tôi sẽ nghĩ biện pháp đem xích sắt cắt ra.”
Trình Thủy Nam đang buông đầu xuống bỗng hơi nâng lên, ánh mắt khẩn trương lại bất an nhìn bóng lưng cuống quít của Trương Tĩnh Xu, khi cô sắp rời đi nhà kho, anh rốt cục lấy lại tinh thần, giọng nói vừa cảm kích vừa nhớ nhung: “Không cần, trở lại.
.
.
Nơi này, rất nguy hiểm.
.
.”
Anh không biết Trương Tĩnh Xu có nghe hay không lời anh nói sau cùng.
Cô không chút nào dừng lại và rời đi trong ánh mắt anh.
Ánh sáng yếu ớt trong nhà kho phảng phất tiêu tán trong nháy mắt, mùi tanh hôi nồng đậm bao vây lấy anh.
Bóng cây lắc lư bên ngoài cửa sổ nhỏ mơ hồ có thể thấy được màn trời lấp lóe ánh sao.
Trương Tĩnh Xu đến với anh tốt đẹp như một giấc mơ.
Một hội sau lúc anh cũng không dám tưởng tượng thêm về giấc mộng này.
Tiếng xe ô tô bỗng nhiên vang lên phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Người đàn ông say rượu nói năng lộn xộn xen lẫn lời nhục mạ bẩn thỉu truyền vào nhà kho.
Trình Thủy Nam nhắm mắt lại. Giấc mộng của anh nên tỉnh rồi.
Trương Tĩnh Xu ngồi vào trong xe, lồng ngực hơi phập phồng do chạy kịch liệt.
Không gian yên tĩnh trong thùng xe kín mít rất nhanh giúp cô làm dịu sự khẩn trương, cảm giác ảo não cùng tự trách dâng lên khi đã đến đây mà không thể mang nhân ngư đi.
Cô suy đoán qua nhân ngư có thể nói chuyện.
Nhưng chính tai nghe được so với tưởng tượng càng thêm chấn động.
Cô rất lâu không thể trì hoãn được tâm tình, hốc mắt bị nước mắt làm ướt nhẹp.
Cô không cách nào tưởng tượng, đến tột cùng là tên biến thái nào có thể làm ra chuyện tàn ác như vậy.
Anh lên tiếng giúp cô ý thức được rằng anh cùng cô không có gì khác nhau, ngoại trừ đôi chân được thay thế bởi đuôi cá.
Cô nghĩ ngoài từ đơn thuần, mạnh mẽ không có ngôn từ nào khác có thể miêu chính xác con người của anh, làm thế nào mà anh vượt qua được đêm tối buốt giá lạnh lẽo đó? Trong đầu cô không ngừng chiếu lại cái nhìn của anh khi cô rời nhà kho.
Khi nãy anh tựa hồ nói chút gì đó. Có thể rất lâu anh không có phát ra thanh âm, tiếng nói tràn vào tai cô giống giai điệu trầm ấm pha chút âm thanh thô thô của những người mới tập chơi đàn.
Rõ ràng tia sáng trong nhà kho cực kì u ám, nhưng tầm mắt cô lại thấy rõ gương mặt của anh chảy ra những giọt lệ ướt át, nước mắt óng ánh sáng long lanh men hốc mắt lăn xuống gò má.
Đọng lại trong mắt cô giống như lưỡi dao cứa chậm vào trái tim.
Trương Tĩnh Xu quyết định. Cô nhất định phải dẫn anh rời đi.
Trương Tĩnh Xu trở lại trung tâm thành phố.
Đầu tiên đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng chó dại, bác sĩ nhìn vết thương trên tay liền chất vấn, thoạt nhìn dấu răng không hề giống hàm răng thường thấy của động vật.
Bác sĩ nói hình dạng vết thương giống như bị cắn bởi răng nanh của một loạt loài chó. Trương Tĩnh Xu hàm hồ nói là bị mấy con chó ở một địa phương cắn bị thương. Bác sĩ tỏ vẻ chấn kinh, bán tín bán nghi.
Trương Tĩnh Xu sau khi về đến nhà liền dọn dẹp một chút, thân thể mỏi mệt cũng không lập tức nghỉ ngơi, đầu óc của cô cực kì tỉnh táo chiếu lại chuyện phát sinh ở nhà kho.
Về sau cô sẽ bắt đầu kiểm tra xem có thể làm gãy xích sắt đó không
Vào lúc trời còn chưa sáng Trương Tĩnh Xu đi một chuyến đến cửa hàng Ngũ Kim mới mở cửa ở trung tâm thành phố để mua sắm nhiều vật phẩm có khả năng dùng đến.
Đồng thời nghe chủ tiệm giới thiệu cưa sắt bằng tay có thể thoải mái cắt kim loại và sản phẩm bằng kim loại.
Giữa trưa là thời gian nghỉ ngơi Chương Ninh tìm cô nói chuyện phiếm.
“.
.
.
Chị cảm thấy công ty chúng ta muốn đóng cửa.”
Suy nghĩ của Trương Tĩnh Xu bị cô nàng kéo trở về: “Chương tỷ, vì cái gì nói như vậy?”
Chương Ninh hai tay chống mặt nghiêm túc nói: “Em đừng ngạc nhiên như thế, chị chính là thuận miệng nói một chút.
Mặc dù không đến mức đóng cửa, nhưng hiệu quả kinh tế và lợi nhuận khẳng định là sẽ tụt xuống.
Hôm qua sau khi tan việc chị đến nhà máy ngọc trai của công ty chúng ta liếc nhìn 1 chút phát hiện những viên ngọc trai đó không thể nói là khó coi, nhưng lại rất bình thường, đều khai thác từ biển dạ quang nhưng mấy năm trước loại ngọc trai này vào ban đêm lại phát ra ánh sáng màu hồng phấn.
Mà hiện không tìm được viên nào chất lượng tốt như vậy"
Trương Tĩnh Xu: “Em nhớ được năm đó tựa hồ chỉ cho ra hai cái dây chuyền ngọc trai phát ra ánh sáng, xác thực phi thường kinh diễm"
Chương Ninh cười nói: “Lúc ấy còn được mọi người gọi đùa là vòng cổ giá trên trời.”
Trương Tĩnh Xu: “Vật hiếm thì quý.”
Chương Ninh: “Coi như không có ngọc trai phát sáng, dựa vào biển dạ quang sinh ra ngọc trai cũng đủ để nhân viên công ty lãnh lương, đơn giản mà nói chính là nhiều tiền.
Không nói cái đề tài này nữa, em gần đến cùng đang làm cái gì? Thoạt nhìn buồn bã ỉu xìu, quầng thâm mắt đều lan nhanh đến mặt.”
Trương Tĩnh Xu: “Có chút mất ngủ.”
Chương Ninh: “Có cái gì Chương tỷ có thể giúp đỡ được hãy nói cho chị biết.”
Trương Tĩnh Xu chần chờ một lát, khẽ cười nói: “Thật là có việc cần Chương tỷ hỗ trợ, em nghĩ xin mấy ngày.”
Chương Ninh là tiểu tổ trưởng, Trương Tĩnh Xu được công ty xếp vào nhóm Chương Ninh.
Chương Ninh: " Không có vấn đề, em mấy ngày nay xác thực cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Trương Tĩnh Xu được Chương Ninh cho phép, sau khi tan việc lái xe đến thẳng khu Túc Hàn tới phụ cần nhà máy chế biến hải sản.
Cô mua 1 chiếc máy quay phim, hình dạng nhỏ bé, đặt nó ở trong bụi cỏ để không bị người khác phát hiện.
Hướng máy quay về phía cửa nhà kho cùng chiếc xe đen thường xuyên đến đây.
Ngồi chờ hai ngày sau, Trương Tĩnh Xu không kịp chờ đợi suy tính quy luật hành động của bọn họ.
Kỳ thật thời gian ngắn như vậy suy đoán ra hành động không có bất kỳ độ tin cậy nào, thế nhưng cô có chút đợi không kịp, chờ lâu một ngày nhân ngư sẽ bị thống khổ một ngày .
Rốt cuộc vào đêm khuya, nhân lúc bọn họ rời đi Trương Tĩnh Xu khiêng cưa sắt vọt vào nhà kho...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...