“Thiên Dao muội đang ở đâu vậy, mau ra đây?”
“...”
“Thiên Dao, muội không ra thì đừng trách ta ác đấy”
Hạ Văn công chúa từ lúc gọi Thiên Dao mãi không thấy, lúc có người nhìn thì Hạ Văn cười nhẹ, giả vờ tìm mèo của cô, nguyên nhân ư, bởi vì Thiên Dao không có thực thể, chỉ là một u hồn mà thôi tất nhiên không ai nhìn thấy được cô.
Nếu Hạ Văn cứ kêu vậy chẳng khác gì khiến người ngoài nghĩ Hạ Văn đầu óc có vấn đề a~
“Thiên Dao, muội không ra đúng không, Hử”
Hạ Văn mệt mỏi tìm mãi không thấy,buồn bực,bỗng cười ôn nhu, đúng là phi thường ôn nhu, điều này cho thấy tai họa sắp đến rồi.
“Ách... muội ở đây, tỷ không cần dùng bộ mặt đó với muội có được hay không”
Thiên Dao vốn đang ngồi trên cây ngắm khung cảnh mọi người náo nhiệt,ai biết lại có người tìm cô nha, cô im lặng không thèm quan tâm, khi nghe giọng nói trở nên ôn nhu vô cùng làm cô suýt ngã ngửa, cô vội đáp lại như sợ bị Hạ Văn hành hạ cô vậy.
“hừ muội còn nói, không xem là lỗi của ai”
Hạ Văn công chúa sắc mặt không tốt khẽ hừ trừng mắt nhìn linh hồn đang ngồi trên cây trước mặt cô, nhàn nhã vẫy tay với cô,
lại bộ dạng thản nhiên nữa chứ, tức chết cô mà, cô đường đường là công chúa không có thứ nào có thể khiến cô không làm được, khí chất thì khỏi phải biết,
tính cách hào sảng, ôn nhu,dịu dàng,nhưng trước mặt Thiên Dao thì tức chết người không đền mạng, làm cô không còn hình tượng gì luôn a, ô.. ô.. cô hối hận rồi ngay từ đầu không nên nhận thức Thiên Dao.
(tg: tỷ hối hận muộn rồi, đây là duyên phận đó hahaha *cười to*
HV: duyên cái rắm,cút *dùng sức mạnh uy hiếp tg*
Tg: Ách...được rồi ta cút *cười chân chó, xoay người bỏ chạy*)
Thiên Dao cười làm lành,bay xuống trước mặt Hạ Văn công chúa, dùng tay trái bức ra một sợi lông vũ màu trắng đằng sau cô rồi thực thể hóa lông vũ rơi vào tay Hạ Văn công chúa, Hạ Văn công chúa thấy vậy chụp nó, nghi hoặc nhìn cô.
“Tỷ đừng giận nha, giận mau già lắm,không đẹp nha, hì hì, muội tặng tỷ chiếc lông vũ này làm lành nhé tỷ tỷ yêu quí”
“Cái này dùng làm gì, chẳng phải chỉ là lông vũ thôi sao?”
“Tỷ không nên nói vậy, nó không phải là lông vũ bình thường đâu, mỗi lông vũ đều chứa sức mạnh riêng của nó đấy tỷ tỷ à, chị coi thường muội quá rồi đó, tỷ quên mất muội là ai rồi sao”
Thiên Dao không hài lòng câu nói của Hạ Văn công chúa, cô phồng má,buồn bực, chu môi ủy khuất nhìn Hạ Văn.
“được rồi được rồi, muội dừng ngay cái bộ mặt đó đi, tỷ không động lòng đâu, đừng tưởng tỷ không biết tính của muội chứ, được rồi muội nói xem nó làm được gì”
Hạ Văn công chúa đầu ba vạch đen nhìn cô đáng thương hề hề, khóe miệng run rẩy, cô đánh chết không tin con nhóc này,đừng tưởng cô không biết tính tình con bé.
“Haiizz tỷ nói vậy làm muội thương tâm ghê, được rồi nói thật với tỷ, thật ra thì chiếc lông vũ này có thể giúp tỷ tăng cường sức mạnh của tỷ hoặc cũng có thể giúp tỷ chữa lành mọi vết thương nha”
Nhớ lại trước khi cô đến thế giới này thì cô vốn là người đứng đầu tộc phù thủy tối cao mang trong người một nửa dòng máu thiên thần, cô luôn độc hành một mình không thân cận ai, nhiệm vụ của cô là ám sát,
ẩn náu trong dòng loài người độc hành, cô chưa bao giờ để mặc cho những người tham vọng muốn không chế cô, cô luôn cô độc một mình,
không có ai hiểu được trái tim cô, cô luôn khát khao tình thân, bạn bè, người yêu nhưng đáng tiếc bị dập tắt khát khao đó.
bởi cô từng có gia đình ấm áp,nhưng lại bị hủy do có người sát hại cha mẹ của cô, cô trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn, khát máu, luôn truy tìm hung thủ,đáng tiếc hung thủ không tìm ra được,
người đó quá giảo hoạt, âm hiểm,luôn trốn đông trốn tây khiến cô tức giận không thôi, ngay cả mặt hung thủ là ai cô còn không biết,tìm đâu ra hung thủ giữa dòng người đó,
hắn giỏi nhất dung dịch khuôn mặt của mình, đó cũng là một nguyên nhân cô luôn đi ám sát và ẩn náu trong loài người với mục đích tìm ra người đó,
tình cờ cô bị một trưởng lão gọi cô, ông ấy bảo rằng
“ Cháu muốn biết hung thủ là ai sao”
Cô giật đầu kiên định
“Đúng, cháu muốn biết, ngài nói đi trưởng lão”
trưởng lão thở dài, ông biết sớm muộn gì cô bé sẽ phát hiện thôi, không bằng thẳng thắn nói ra
“ người mà cháu tìm luôn ở ngay bên cạnh cháu đấy, chỉ là cháu chưa nhận ra thôi, dù chỉ một manh mối của cháu”
Thiên Dao đầu choáng “Đùng”, khóe miệng cô run rẩy với đôi mắt không thể tin njhin2 chằm chằm trưởng lão với sắc mặt không tốt
“ngài nói gì, người bên cạnh cháu ư”
Ông giật đầu, thở dài cuối cùng cũng nói ra,ông luôn chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, đã đến lúc rồi, vận mệnh của con bé sắp đến nên trước khi xảy ra tốt hơn cho con bé trước thôi.
“Là sự thật đấy cháu, nếu cháu không tin cháu thử điều tra đi rồi cháu sẽ biết”
“Vậy tại sao ông không nói cho tôi biết ngay từ đầu mà phải chờ đến lúc này mới nói ra, ông muốn lừa tôi sao”
Vũ Thiên Dao ánh mắt biến đổi, sắc mặt tức giận chỉ vào ông, hét lên.
“Bởi vì ta không thể nói ra được, nếu nói ra cháu sẽ gặp nguy hiểm, vìthời cơ đã đến nên cũng là lúc nên nói cho cháu biết sự thật này, người cháuluôn tin tưởng,người luôn ở bên cạnh cháu,chính là hung thủ mà cháu đang tìmlà Tâm Nhu”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...