"Ôi..."
Theo tiếng kêu đau đớn, Lam Tử Ngưng cảm giác bản thân nặng nề đè lên một thân thể mềm mại.
Tư thế ngã sấp xuống, hai người vừa lúc chồng lên nhau.
Thế nhưng đầu của nàng được đôi tay kia che chở, không thấy rõ mặt người dưới thân, chỉ cảm thấy bộ ngực bên dưới đang phập phồng cùng tiếng hít thở nặng nề bên tai.
Khi hơi thở có chút quen thuộc kia phả đến mặt, nàng cảm tưởng không khí như ngưng tụ lại.
Đầu óc Lam Tử Ngưng trong nháy mắt trống rỗng.
"Ngưng tỷ!"
"Đi mau!"
Xe tải không có tiếp tục phóng tới, mà sượt qua sát bên rồi chạy mất.
Nhưng từ phía cuối đường lại vọng đến loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là một tiếng rống giận.
Lam Tiêu Quang mang theo mười mấy người, hầm hầm hố hố đi từ cuối đường tới.
"Lam Tử Ngưng! Tao muốn mạng của mày!"
"Tiểu Kha! Mang Ngưng tỷ đi trước!"
Tiếng la hét bên tai làm Lam Tử Ngưng hồi hồn, không có cho nàng suy nghĩ nhiều, người dưới thân đã đẩy nàng ra.
"Mau đứng lên!" Kha Hựu bị Lam Tử Ngưng đè, tánh mạng đang nguy hiểm mà Lam Tử Ngưng vẫn còn thất thần được chứ!
Kha Hựu đẩy mạnh nàng một cái, đứng dậy rồi dùng sức kéo Lam Tử Ngưng xoay người bỏ chạy.
Đã tận mắt nhìn thấy ba sinh mệnh biến mất, mặc kệ Lam Tử Ngưng có phải kẻ ác hay không, trong mắt Kha Hựu, sinh mệnh đều là đáng quý nhất, ai cũng không có quyền cướp đoạt.
Tiếng gấp kia rất quen thuộc, bị cô lôi kéo chui vào hẻm nhỏ, dưới ánh đèn yếu ớt trong hẻm, đã mang máng thấy được khuôn mặt đó.
Là Kha Hựu! Lực trên tay cô rất lớn, có thể cảm giác được mồ hồi trong lòng bàn tay ấy, thậm chí cổ tay đều bị cô nắm đau, và cô vẫn chăm chăm túm bản thân liều mạng chạy đi.
Tay trái của Kha Hựu vẫn túm chặt Lam Tử Ngưng còn đang mất hồn mất vía, tay phải hất mấy giỏ trúc hai bên hẻm xuống, lại túm Lam Tử Ngưng quẹo qua ngõ bên trái.
Vừa nãy chạy tới giữa đường Kha Hựu mới phát hiện, đây là một ngõ cụt.
Nhưng phía sau mang máng nghe thấy tiếng bước chân ồ ạt vọng tới, người của Lam Tiêu Quang đã đuổi tới đầu hẻm, không đường thối lui.
Lam Tử Ngưng lúc này mới triệt để tỉnh hồn.
Khóe mắt nhìn thoáng qua bên đường có một chỗ rửa chén của quán cơm dùng gậy trúc và vải bạt giăng lên, nàng vội vã thúc Kha Hựu đi tới chỗ đó: "Trốn trong kia!"
Kha Hựu hiểu ý, đó là lều bạt di động, cô chen chân đá hai cây gậy trúc ra, vải bạt tức khắc sụp xuống, giúp hai người ẩn thân.
Nhưng chỗ này không lớn, bên chân còn có mầm toàn nước rửa chén đã dơ.
Hai người chỉ có thể mặt đối mặt tận lực lui vào trong góc.
Lúc này phía sau lưng Lam Tử Ngưng áp sát tường xi măng, trước người là Kha Hựu mồ hôi đầm đìa, như là sợ kề sát mình, hai tay cô chống bên cạnh, chừa ra một khoảng giữa hai người.
Trong bóng tối, cảm giác của con người càng nhạy bén, bên tai là tiếng thở gấp hổn hển nóng rực của cô, thậm chí Lam Tử Ngưng có thể cảm giác được máu trong cơ thể cô đang ồ ạt di chuyển.
Cả người cô nóng như muốn bốc cháy, sức lực mạnh mẽ đến không thể bỏ qua, ở trong thời khắc nguy cấp bất giác giao phó bản thân cho cô luôn, sau đó thất thần.
Là tiếng của Lam Tiêu Quang, từ đầu hẻm truyền tới: "Lam Tử Ngưng! Đi ra!"
"Quang ca!"
"Tụi bây qua bên kia tìm! Hai đứa bây theo tao!" Trong đêm, tiếng quát của Lam Tiêu Quang vang cọng cả con hẻm.
Lam Tử Ngưng đột nhiên vươn hai tay kéo sát Kha Hựu đang giữ khoảng cách với mình lại gần, để cô dán chặt lên mình.
Kha Hựu muốn giãy dụa lại bị nàng ôm chặt, Lam Tử Ngưng cau mày khẽ quát một tiếng: "Đừng nhúc nhích!"
Vốn dĩ Lam Tử Ngưng đã cao hơn Kha Hựu hai ba xăng ti, giờ một thì mang cao gót một thì mang giày đế bằng, sự chênh lệch chiều cao liền thành hơn nửa cái đầu.
Kết quả Kha Hựu bị lôi kéo như thế, toàn bộ mặt vừa lúc chôn trong ngực Lam Tử Ngưng, môi nhẹ lướt qua gò bông của nàng...!Mặc dù vào thời điểm này, hành vi không thuần khiết gì đều là may bây, thế nhưng Kha Hựu vẫn đỏ mặt.
Cô chỉ có thể nghiêng đầu, cảm giác chỗ mềm mại kia dàn vào má mình, phập phồng phập phồng.
"Đồ hèn! Đi ra đây!" Lam Tiêu Quang quơ gậy, cào tường chậm rãi bước đi.
Hắn đã vắng mấy gió trúc dưới đường: "Hãm hại tao! Giở trò à, tao chơi không lại mày thì tao muốn mày phải chết chung!"
Tay trong giả đã chết có ích lợi gì, Lam Thừa Thiên hận không thể có thể lập tức diệt Lam Tiêu Quang.
Mà hắn lại chơi ngược, công khai tuyên chiến với Lam Tử Ngưng.
Phố Hưng Thái là địa bàn của Lam Thừa Thiên, nói vậy sớm đã có người thông báo cho mấy người tề tụ ở từ đường Lam gia rồi, càng làm cho Lam Thừa Thiên có một lý do quang minh chính đại xử hắn theo gia quy! Lam Tử Ngưng cười khinh một tiếng, cả người cũng run lên theo.
Không gian nhỏ hẹp thế này, mùi hương khiến người ta say mê quen thuộc kia, cơ thể hấp dẫn kia đang ngọ nguậy trên người, nhất là bộ ngực đầy đặn cứ lơ đãng ập vào mặt.
Kha Hựu cảm giác hô hấp ngày càng nhanh, thân thể giữ mãi một tư thế đến cứng ngắc chết lặng.
Nhất là thắt lưng thẳng tắp duy trì một chút khoảng cách cuối cùng, cô khó khăn nhúc nhích thử, mong có thể giảm bớt sự đau đớn chỗ eo.
Chỉ cần trốn tới khi Lam Thừa Thiên phái người tới sẽ không sao, thế nhưng trước mắt Kha Hựu ra vẻ giả quân tử, còn quản gì ngực với chả không ngực.
Mà Lam Tử Ngưng lại thêm cố sức ôm chặt cô.
Kha Hựu chỉ cảm thấy hít thở không thông, lồng ngực nhoi nhói làm cô cảm thấy choáng váng.
Xong, chỉ sợ sẽ ngộp chết trong hương thơm mềm mại này.
Còn ở trong cái tư thế mập mờ như thế này.
Lam Tiêu Quang cũng không sẽ cho Kha Hựu có cơ hội lm quỷ dưới hoa mẫu đơn.
Hắn đã dần tới gần, quan sát thấy đôi chân mơ hồ cộm lên dưới tấm bạt kia.
Hắn xoay xoay cổ, vung mạnh cây gậy trong tay xuống: "Trốn?"
"A..." Thình lình bị một gậy, chân Kha Hựu nhũn đi, gập nửa người than đau.
Tăng Bằng Vũ không có nhận được mệnh lệnh nên không dám nặng tay với Lam Tiêu Quang, tương tự, không có nhận được lệnh từ trước, nên không ai quản Lam Tử Ngưng chết sống.
Khi Lam Tiêu Quang xuất hiện Tăng Bằng Vũ chỉ sai một tên đàn em mang nàng đi, như vậy cũng đã đủ trách nhiệm rồi.
Hiện tại Lam Tiêu Quang có ba người, đều là mấy tên cao to, mà bản thân cùng Kha Hựu chỉ là hai người, lại không có vũ khí, còn không biết trên tay Lam Tiêu Quang có súng hay không.
Lam Tử Ngưng cau mày, đang muốn đẩy Kha Hựu ra rồi đi ra.
Kha Hựu lại rút trâm cài tóc của Lam Tử Ngưng xuống.
Mái tóc dài đen mượt lập tức xõa xuống vai nàng.
Lam Tử Ngưng lại giật mình, Kha Hựu muốn làm gì?
Chỉ thấy Kha Hựu nhíu chặt mày đột ngột đá cây gậy trúc gần bên bay về phía Lam Tiêu Quang.
Lam Tiêu Quang bị đột kích, lảo đảo lui mấy bước.
Còn chưa kịp nhìn rõ, Kha Hựu đã đánh móc tới, một đấm từ bên trái vung tới trước mặt Lam Tiêu Quang.
Lam Tiêu Quang phản xạ lui về phía sau, nhấc chân hung hăng đá Kha Hựu.
Kha Hựu nghiêng người né, tay phải cầm cây trâm có đầu nhọn đâm vào tay trái của Lam Tiêu Quang làm hắn kêu lên.
Phía sau Lam Tiêu Quang còn hai người, lúc này Kha Hựu cũng bị vây trong đó.
Còn chưa đứng vững, bên tai đã nghe thấy tiếng gậy gỗ xé gió vung tới.
Kha Hựu nhìn lướt qua hai bên trái phải, chợt ngồi thụp xuống né tránh, sau đó nhanh chóng bật dậy vọt qua bên phải.
Người ở bên phải bị buộc lui mấy bước, bên trái lại đập tới.
Lúc này cả người Kha Hựu đã chồm hẳn về bên phải, chỉ có thể giơ tay trái lên đỡ.
Kha Hựu và cả người bên phải đều ngã xuống đất.
Lam Tiêu Quang cắn răng đá vào đầu Kha Hựu.
Kha Hựu xoay người né qua bên phải, ai ngờ mặt vẫn bị đá trúng, lực không lớn nhưng vẫn rách da.
Kha Hựu chỉ thấy khóe miệng đau xót.
Không kịp kêu đau, cô đã giật mạnh khuỷu tay xuống người ở bên dưới đang muốn kiềm chặt mình, sau đó nhanh chóng xoay người bò dậy.
Lam Tiêu Quang không nhanh không chậm quơ gậy trong tay, khình thường liếc nhìn Kha Hựu, "Con gái?"
Kha Hựu cảm thấy khóe miệng đã sưng lên rồi, liếm liếm chất lỏng ngọt tanh chỗ đó, lại lui mấy bước, lạnh lùng nhìn ba người đang dần xúm tới.
Hai người kia không có súng, bên hông Lam Tiêu Quang có.
Lam Tử Ngưng quan sát một lúc, vừa rồi trong hỗn loạn, đã nhấn nút trên đồng hồ cầu cứu Lam Tiêu Tần.
Có lẽ anh ấy sẽ đến nhanh thôi, chỉ cần Kha Hựu kiên trì thêm một chút.
Lam Tiêu Quang hếch hếch vai, nhìn thoáng qua vết cắt trên tay, nhếch miệng: "Giao Lam Tử Ngưng ra đây, mày được đi."
Lam Tử Ngưng trốn ở sau tấm bạt, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của Kha Hựu, nhưng mang máng thấy cô đột nhiên lui ra sau này.
Sau đó mặt Kha Hựu liền xuất hiện ở trước mắt, mặt cô không hề có cảm xúc gì nhìn mình.
Lam Tử Ngưng khẽ nhếch môi, không có chờ Kha Hựu mở miệng, đã chủ động bước ra ngoài.
Kha Hựu giơ tay trái kéo Lam Tử Ngưng tới sát mình, tay phải nắm cây trâm kề trên cổ Lam Tử Ngưng giữ nàng ở trước người mình, từng bước đẩy nàng đi lên trước.
Lam Tiêu Quang thấy Kha Hựu đổi thuyền, nhướng mày cười ta: "Xem đi, đây là độc nhất dạ đàn bà."
Kha Hựu cười nhạt, cất giọng không nghe ra cảm xúc gì, nói: "Quang ca, tôi chỉ cầu một đường sống."
Lam Tiêu Quang phất tay ra hiệu cho hai đàn em lui ra.
Bản thân Lam Tiêu Quang cũng nghiêng người nhường đường cho Kha Hựu, sau đó giơ gậy chỉ vào Lam Tử Ngưng: "Để nó lại, mày đi."
Lam Tử Ngưng bị ép chậm rãi đến chỗ Lam Tiêu Quang, hai tay buông bên người, khóe miệng vẫn cong cong, không chút e ngại nghiêng đầu nhìn Kha Hựu bên cạnh.
Dưới ánh trăng, đôi mi dài của cô tạo thành cái bóng dưới mắt, trong đôi mắt kia cũng để lộ vài phần kiêu ngạo không chịu thua.
"Tôi sợ chết, phiền anh dẹp cây đi." Kha Hựu nhàn nhạt cười, kèm Tử Ngưng đi bước một tới gần Lam Tiêu Quang.
Thẳng đến khi Lam Tiêu Quang khinh thường ném cây qua một bên, Kha Hựu đột nhiên đẩy Lam Tử Ngưng qua.
Cả người Lam Tử Ngưng nhào về phía Lam Tiêu Quang.
Không có ngờ Kha Hựu phản công đột ngột, trong hỗn loạn Lam Tiêu Quang giãy dụa muốn túm bằng được Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng đã sớm thừa dịp hỗn loạn rút con dao nhỏ cột bên hông ra, nắm chặt trong tay phải xẹt qua cần cổ Lam Tiêu Quang.
Kha Hựu nhanh nhẹn đá mạnh tới người Lam Tiêu Quang.
Lam Tiêu Quang ngã lui tới người đứng sau hắn, hai người cùng ngã xuống đất.
Không để ý phía sau mà bị đập một gậy, Kha Hựu thuận thế nhào tới trước mặt Lam Tiêu Quang, chân trái đá cằm hắn, đầu gối phải chặn tay hắn, kiềm chặt hai người Lam Tiêu Quang trên mặt đất, nhanh chóng cướp súng lục giắt bên hông hắn, ấn trên bụng hắn.
Lam Tử Ngưng trở con dao trong tay, phóng mạnh ra ngoài.
Mũi dao chuẩn xác đâm vào người đang định đập Kha Hựu lần nữa.
Cùng với tiếng kêu rên, gậy gỗ rơi xuống đất vang tiếng trầm đục, hắn ôm con mắt chảy máu ròng ròng lùi ra sau mấy bước.
Kha Hựu dùng sức ấn súng trên bụng Lam Tiêu Quang, hét lớn một tiếng: "Đi!"
Lam Tử Ngưng híp mắt liếc nhìn Lam Tiêu Quang té trên mặt đất căm giận không ngớt, hừ lạnh một tiếng, khom lưng nhặt gậy gỗ lên, không để ý đến ánh nhìn như bốc lửa của Kha Hựu bắn thẳng tới người mình, chậm rì rì dùng gậy gõ gõ đầu Lam Tiêu Quang: "Lúc đánh tôi, rất thỏa mãn?" Rồi vung tay đạp một cái thật mạnh xuống đầu Lam Tiêu Quang, sau đó ném gậy đi, vỗ vỗ tay: "Tôi không giết anh, bẩn tay."
"Phi!" Lam Tiêu Quang không thể động đậy, dùng mắt hung hăng trừng Kha Hựu: "Chủ nào nuôi ra cho đó!"
Đầu hẻm lại có tiếng bước chân rầm rập chạy tới, Kha Hựu không kịp ngẫm nghĩ, quay súng bắn một phát xuống đùi Lam Tiêu Quang liền lôi kéo Lam Tử Ngưng đang vênh váo chạy đi.
"Này." Lam Tử Ngưng lại níu tay Kha Hựu ra sức kéo cô chậm lại.
Nhưng Kha Hựu không quan tâm, chỉ biết dùng hết toàn lực chạy, dần dần Lam Tử Ngưng bắt đầu thở không nổi, ra sức thở dốc: "Dừng lại!"
"Muốn chết thì cô ngừng đi!" Kha Hựu tức giận quát lại.
"Tôi không muốn chết..." Lam Tử Ngưng giật tay ra, bỏ lơ Kha Hựu, dựa trên tường vỗ vỗ ngực.
Tuy là hen suyễn dị ứng, thế nhưng vận động kịch liệt một thời gian như vậy cũng khiến Lam Tử Ngưng thở không thông.
"Cô dừng lại đi!" Lam Tử Ngưng vỗ tường xi măng, có chút dở khóc dở cười nhìn Kha Hựu đã dừng bước, lại lo lắng muốn kéo mình đi: "Đó là người của tôi."
Lúc này Kha Hựu mới quay đầu lại, đám người bên kia, đi đầu chính là Lam Tiêu Tần!
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta tự nhiên thấy Kha Hựu bị ép ăn đậu hũ của Lam Tử Ngưng như vậy buồn cười quá! Rõ ràng người ta rất khẩn trương! Xong -.- chẳng ra cái gì cả~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...