Trong thư phòng không hề có tiếng động, chỉ thấy Lam Tiêu Tần một mình dựa trên ghế lớn, anh dường như đang ngủ rất sâu, thậm chí không có sự cảnh giác thường ngày.
Cân nhắc một chút, Minh Huy nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Tần ca...!Cảnh sát tới."
Lam Tiêu Tần cau mày, sau đó vẫn nhắm mắt không nói lời nào, nếu như khóe mắt không nhúc nhích, người ta khó có thể nhận ra anh đã thức dậy.
Minh Huy nhíu mày, anh ta biết rằng sự việc của Kha Hựu đã hoàn toàn khiến Lam Tiêu Tần bị thương.
Bởi vì che chở cho Lam Tử Ngưng, anh không chỉ phải đối phó với sự nghi ngờ của mấy giám đốc bên Lam thị.
mà còn phải đối phó với sự điều tra của cảnh sát.
Minh Huy vẫn là tăng thêm lực gõ cửa: "Tần ca..."
Lam Tiêu Tần rốt cuộc cũng nâng mắt lên, nhàn nhạt nhìn người ở cửa.
Vẻ mặt và thái độ của anh cực kỳ lạnh lùng, và cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Anh lấy hộp thuốc và bật lửa trên bàn, bật lửa phát ra tiếng "đinh".
Châm thuốc xong, anh từ từ gõ bật lửa xuống bàn, ra hiệu cho Minh Huy nói tiếp.
"Lam Tiêu Mạc động tới cớm bên kia, chúng lần theo manh mối để tìm tiểu Hoa, sau đó lại đuổi theo tới chỗ chúng ta."
Thấy Lam Tiêu Tần không lên tiếng, Minh Huy nói tiếp: "Công ty bên kia cũng bị cớm chú ý.
Em sợ rằng hàng của chúng ta sẽ gặp vấn đề."
Giữa ngón trỏ và ngón giữa vẫn kẹp một điếu thuốc, tư thế của Lam Tiêu Tần vẫn bình tĩnh và lười biếng, goc nhịp nhịp trên tay vịn ghế da, anh cụp mắt nhìn điếu thuốc trên tay.
Khi anh lại giương mắt lên, trong mắt chỉ có một vẻ khó lường.
"Công ty bên kia nếu muốn kiểm tra thì để bọn họ kiểm tra đi."
Chậm rãi phun ra vòng khói, Lam Tiêu Tần đẩy ghế dựa ra, chậm rãi đi tới: "Đi gặp quý cảnh sát đường xa tới thăm nào."
Trong phòng khách ngoại trừ một cô hầu gái đang sợ hãi nói chuyện với cảnh sát thi không còn tiếng động nào khác.
Lam Tiêu Tần xuất hiện thậm chí khiến mọi người nín thở, ánh mắt anh nhìn mọi người, từ đầu tới cuối, ngoại trừ sự thờ ơ của bậc bề trên, chỉ còn có châm chọc.
Anh đột nhiên nhếch lên khóe môi cười, vươn tay để cho Minh Huy đến gần, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó thì Minh Huy quay người lại đi lên lầu.
Người cảnh sát trẻ đi theo Lão đầu liếc nhìn khuôn mặt của ông, thấy sắc mặt ông vẫn không thay đổi, thế là anh ta tự động mở miệng trước: "Lam tiên sinh, hôm nay tôi đến để lấy lời khai của cô Kha Hựu.
Cô ấy là nhân chứng và là nạn nhân của một vụ án bắt cóc."
"Vụ án bắt cóc? Kha Hựu?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lúc này Lão đầu không rõ trong mắt Lam Tiêu Tần là nghiêm túc hỏi, hay chỉ là trêu tức.
Lão đầu lạnh lùng ừ một tiếng.
"Chỗ tôi đây không có người này."
Giọng điệu của Lam Tiêu Tần rất không đúng khi nói ra lời này, về phần có chuyện gì, dường như ông đã hiểu được một chút.
Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lão đầu đã gặp tiểu Hoa, người tham gia vào kế hoạch bắt cóc này, thông tin mà nàng ta tiết lộ trong lời nói của mình với cảnh sát khiến cảnh sát rất lo lắng.
Có vẻ như ngay cả nàng ta cũng không thể chắc chắn liệu thân phận nội ứng của Kha Hựu có bị Lam gia biết hay chưa.
"Lam tiên sinh, xin hãy hợp tác với cảnh sát."
Lam Tiêu Tần vẫn bình tĩnh và thờ ơ, đứng đối mặt với Lão đầu trong phòng khách.
Cho đến khi người hầu vừa dọn dẹp xong phòng cho Lam Tử Ngưng và bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, trên tay cô là một bình truyền nước rỗng khiến Lão đầu lại lo lắng gấp bội.
Lúc này dáng vẻ Lão đầu có chút khó coi, khóe mắt không khỏi nhìn chằm chằm Lam Tiêu Tần.
Lam Tiêu Tần cong lên khóe môi, thản nhiên chỉ lên trần nhà, "Còn có một người, hẳn là nhân chứng theo lời của ông."
...!
Đã thành sự thật, hiển nhiên không thể thay đổi.
Lam Tử Ngưng loạng choạng đảo quanh trong phòng ngủ, mặc quần áo chỉnh tề.
Nàng không muốn mình trông quá yếu đuối.
Mỉm cười trước gương, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Từ khi Minh Huy báo tin Lão đầu đến Lam gia, nàng vẫn chưa hết lo lắng.
Nàng tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần buộc chặt Kha Hựu ở bên mình, chỉ cần kết hôn, Kha Hựu sẽ thuộc về nàng.
Nàng biết rằng tiếp theo, phải đánh một trận chiến, mà trận chiến này không có khói thuốc súng, vũ khí duy nhất của nàng là những giọt nước mắt tội nghiệp và những giấc mơ đẹp trong quá khứ.
Kha Hựu hết sốt, nhưng vết thương vẫn còn viêm, mặc dù đã tỉnh nhưng cơ thể trở nên mềm yếu dưới tác dụng của thuốc.
Cô mở mí mắt ra và thấy Lam Tử Ngưng có vẻ đang nhìn mình, nở một nụ cười nhẹ, rồi nghe thấy nàng ghé sát vào tai mình thì thầm: "Em hôm nay trông đỡ hơn rồi."
Lam Tử Ngưng bưng nước ở trên bàn lên, ngậm một ngụm nhỏ đưa lên môi cho Kha Hựu.
Khi rời đi, Lam Tử Ngưng nhìn thấy rõ ràng tình yêu trong mắt Kha Hựu bất giác biểu hiện ra, điều đó ngay lập tức sưởi ấm trái tim nàng.
Lam Tử Ngưng mỉm cười và nắm chặt tay Kha Hựu, niềm mong đợi hiện lên trong đôi mắt nàng.
Tựa bên giường, Lam Tử Ngưng chậm rãi ngồi quỳ xuống, như có điều suy nghĩ, nàng nói ra từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi luôn nghĩ rằng, quá khứ đẹp đẽ, ngọt ngào và đắm say như thế không thể là giả tạo được.
Những kỉ niệm sắc son ấy không thể là giả tạo được.
Tôi đã cười, đã khóc, đã đau ở đây là thật, không thể giả."
Kha Hựu không nhìn Lam Tử Ngưng, cô quay đầu đi, chỉ có thể để cho sự im lặng thay thế cho tất cả câu trả lời.
Cô ấy không nói lời nào, bởi vì cô ấy không biết phải nói gì hoặc phải đáp lại điều gì.
Thấy cô trốn tránh, Lam Tử Ngưng ngồi ở mép giường, ôm lấy thân thể của cô, ý bảo cô dựa vào mình rồi ngồi dậy, nắm tay cô, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu vào ngón áp út của cô.
Khi cảm thấy đầu ngón tay bị chiếc nhẫn lạnh giá buộc lấy, Kha Hựu thút thít như một con mèo nhỏ tuyệt vọng, nước mắt chảy dài.
Cô rất muốn Lam Tử Ngưng hận mình, cô quyết ý nói những lời dối trá thật sự, nói rằng cô không yêu, nói rằng cô chưa bao giờ yêu nàng.
Cô chỉ muốn kết thúc tất cả những giãy dụa này, nhưng trong mọi thời khắc, khi mà cô đau khổ nhất, Lam Tử Ngưng luôn có mặt, hôn lên nước mắt của cô, thủ thỉ bên tai cô những lời dịu dàng nhất.
"Em yêu tôi, không phải giả dối.
Tôi nhớ hết, nhớ từng hình ảnh ở bên em.
Lần đầu tiên gặp em, em mặc một chiếc váy trắng in hoa với mái tóc ngắn ngang vai.
Đêm đó, em đã giật chiếc trâm cài tóc của tôi, em yếu ớt đẩy tôi ra, bảo tôi buông ra, nhưng cơ thể của em đang nói rằng, em cần tôi.
Vì vậy em đáp lại nụ hôn của tôi, nói với tôi rằng em cần tôi.
"
Lam Tử Ngưng hôn lên đôi mi đẫm lệ của cô, khẽ thì thầm và nói rất nhiều điều với cô bằng một giọng điệu vỗ về dịu dàng vô hạn, giống như muốn đưa cô trải qua quãng thời gian tươi đẹp họ đã có với nhau một lần nữa.
Nhiều chuyện vụn vặt đã bị quên lãng, nhưng lúc này, Lam Tử Ngưng lại nhớ rất rõ.
Hóa ra những hình ảnh đó, chúng được bảo quản tốt như vậy.
Cảm giác tội lỗi sâu sắc giống như một con rắn độc, bị nó cuốn vào và cắn xé.
Nước mắt từ khóe mắt của Kha Hựu chảy ra không kiểm soát được.
Cô không đành lòng cự tuyệt, nhưng không thể không cự tuyệt.
Người trong lòng vẫn khóc không thành tiếng, Lam Tử Ngưng bẻ ra bàn tay đang co chặt của cô, một lần nữa cưỡng ép đeo vào chiếc nhẫn bị cự tuyệt.
Bất kể cô ấy đang rơi nước mắt, bất kể sự giãy dụa đột ngột của cô ấy, Lam Tử Ngưng chỉ có thể ôm chặt người cô, từ từ nhắm mắt lại, kéo Kha Hựu về phía vai mình, khẽ thì thầm:
"Kha Hựu, em là của tôi."
Kha Hựucố gắng vùng vẫy, nhưng thân thể lại bị trói chặt, chỉ nghe thấy Lam Tử Ngưng lặp đi lặp lại câu ấy vô số lần, vang lên bên tai như một lời nguyền.
Nàng nói: "Kha Hựu, em là của tôi."
Nàng nói: "Kha Hựu, ta yêu em."
Kha Hựu chỉ cảm thấy mọi sức lực trong người như bị rút hết, không còn sức để phản kháng hay phản bác bất cứ điều gì.
Cô đột nhiên hết sức lực, dựa vào vòng tay của Lam Tử Ngưng, từ mặt dây chuyền pha lê chói lọi băng giá trên đỉnh đầu, cô nhìn thấy Lam Tử Ngưng đang hoảng hốt lẩm bẩm.
Cô chợt bật cười.
Kha Hựu tình nguyện xem mình như một kẻ hành động thất bại rồi bị bắt.
Cô thậm chí còn suy nghĩ ích kỷ, coi tất cả những điều này đều là Lam Tử Ngưng áp đặt lên mình.
Bằng cách này, cô có thể ở lại như một con rối mà không cần suy nghĩ.
Sẽ không có ràng buộc về bổn phận, không có áy náy lôi kéo, chỉ cần không nói, không cho Lam Tử Ngưng bất kỳ hứa hẹn nào, bất kỳ hứa hẹn không thể làm được nào.
Mím đôi môi khô khốc, giọng nói của Kha Hựu có chút đứt quãng và run rẩy: "Lam Tử Ngưng."
Đang đắm chìm trong lớp vỏ phòng thủ tự mình tạo ra, chợt nghe Kha Hựu rốt cuộc mở miệng gọi tên của mình, Lam Tử Ngưng sững sờ, sợ rằng cô sẽ nói điều gì đó sẽ khiến giấc mơ của mình một lần nữa tan vỡ.
Lan Zining cúi đầu và liên tục hôn cô:
"Kết hôn rồi thì em là của tôi, kết hôn rồi thì em sẽ không thể đi, kết hôn rồi thì em sẽ yêu tôi.
Ngày 17, còn 2 ngày, còn 2 ngày nữa em sẽ là của tôi."
Minh Huy đang gõ cửa, Lam Tử Ngưng hốt hoảng nói đủ thứ: "Tôi có thể cho em tất cả những gì có thể.
Tôi sẽ không làm em khóc nữa, tôi sẽ không để em mệt mỏi, tôi sẽ không để em sống một cuộc sống lo lắng và sợ hãi.
Em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi tới đó.
Tôi không muốn bất cứ điều gì, ngoại trừ em.
"
"Ngưng tỷ." Minh Huy gõ cửa: "Ngưng tỷ, cảnh sát đến ghi chép lời khai."
Nàng nói, nàng không muốn bất cứ điều gì.
Kha Hựu không muốn thừa nhận mình đã bị lời hứa trong lúc hoảng loạn này đánh trúng điểm yếu, cho nên nơi nào đó trên ngực chợt co thắt lại.
Kha Hựu thậm chí còn không để ý đến Minh Huy nói gì.
Kha Hựu nghĩ, có lẽ cô đã không thể chạy trốn, cũng không thể quay trở lại.
Minh Huy mở cửa, chỉ mở ra một kẽ hở, nói với Lão đầu rằng: "Kha Hựu bây giờ rất yếu, bác sĩ nói cô ấy cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
"Để tôi đi vào."
Lão đầu vung tay lên, để thuộc hạ canh ở bên ngoài.
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, nhìn thấy hai người đang âu yếm trên giường, ông ta hơi sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhíu mày.
Tuy nhiên, chỉ một biểu lộ nhỏ như vậy cũng khiến không khí trong phòng đông cứng lại.
Khẽ há miệng, cổ họng Kha Hựu dường như bị thứ gì đó chặn lại, chỉ còn lại động tác khô khốc.
Lam Tử Ngưng dán chặt mắt trên mặt Kha Hựu, không muốn buông tha mọi biến hóa của cô.
Nàng sợ người đàn ông vừa xuất hiện sẽ mang Kha Hựu đi, và sợ Kha Hựu bỏ đi.
Thậm chí, nàng còn quên rằng Kha Hựu có thể đứng về phía cảnh sát bất cứ lúc nào, chỉ ra tội trạng của mình.
Nàng cố gắng chịu đựng, đôi môi run rẩy, cổ họng đau đớn.
Nàng không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ thù, chứ đừng nói là khóc trước mặt kẻ thù, nhưng nàng lại thì thầm vào tai Kha Hựu cầu xin: "Không quan trọng là em có yêu tôi hay không, hãy ở lại, hãy ở bên tôi đi mà."
"Kha Hựu phải không?"
Sắc mặt Lão đầu đột nhiên thay đổi, nhìn thấy khuôn mặt không còn giọt máu của Kha Hựu, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt và trống rỗng của cô, ông đột nhiên nghiêm nghị:
"Xin chào, tôi là Lý Bân, đội trưởng đội cảnh sát chống ma túy.
Tôi chỉ muốn biết hỏi sơ về mấy vấn đề.
Xét thấy với tình hình sức khỏe của cô, đối với những câu hỏi tôi đưa ra, cô có thể chỉ cần gật đầu ra hiệu."
Lão đầu nói với giọng điệu không cho thương lượng, Kha Hựu bị sốc ở đó.
Lam Tử Ngưng chợt nắm chặt tay Kha Hựu, cố gắng kìm nén cơn đau nhói trong lòng, nhưng vẫn không thể kiềm chế được cơn run nhẹ.
Kha Hựu choáng váng trước nhịp thở ngày càng gấp gáp của Lam Tử Ngưng và những chấn động nhẹ không thể ngăn cản sau lưng.
Lam Tử Ngưng là một người luôn bình tĩnh khi đối mặt với sinh tử, là một người rất kiêu ngạo khi đối mặt với mọi thứ.
Nhưng lại vì mình mà trở bên nhạy cảm mà bất lực.
Không thể không thừa nhận, Kha Hựu biết rằng tâm trạng của mình luôn gắn liền với bất kỳ cử chỉ nào của nàng ấy, dù là nhỏ nhất.
Cũng giống như bây giờ, trái tim dường như bị móc rỗng, nhưng không phải vì Lão đầu đang ở đây.
Một cảm giác trống trải chưa từng có, chỉ vì lúc này không thể ôm chặt lấy nàng, để nàng cảm thấy yên tâm.
"Cô có biết mục đích Lam Tiêu Mạc bắt cóc mình không?"
Chiếc nhẫn kim cương chướng mắt trên tay Kha Hựu khiến Lão đầu trầm giọng hơn.
Sau câu hỏi với giọng lạnh lùng, khuôn mặt Lão đầu một lần nữa hiện ra trước mắt Kha Hựu một cách rõ ràng, những gì Kha Hựu nhìn thấy lại là khuôn mặt thờ ơ.
Nhẹ nhàng hít một hơi, Kha Hựu ngập ngừng gật đầu.
Lòng Lão đầu vô cùng hoảng loạn, ông không muốn tin rằng Kha Hựu đã phản bội.
Nhưng hình ảnh trước mặt quá bất ngờ đối với ông, những lời nói ra mang theo hàn khí bức người:
"Mục đích của anh ta là trả thù Lam Tiêu Tần và Lam Tử Ngưng, và mục đích trả thù là vì xung đột lợi ích trong kinh doanh.
Phải không? Đó là kinh doanh gì? Buôn lậu? Buôn ma tuý? Phải không?"
Bàn tay bị Lam Tử Ngưng nắm giữ, bị móng tay của nàng hằn sâu vào da, cả chiếc nhẫn kim cương quanh buộc chặt trái tim kia, đều khiến đầu Kha Hựu ong ong đau đớn.
Nâng tầm mắt lên nhìn Lõa đầu, Kha Hựu cứng họng, đôi mắt đỏ hoe phủ một lớp hơi nước mỏng.
Lam Tử Ngưng mỉm cười, cô nhìn xuống người phụ nữ đã dành cho mình sự chăm sóc vô hạn và sự giày vò không dứt này, áp vào tai Kha Hựu, giọng nói của nàng mềm yếu và có chút run rẩy: "Tôi sẽ không để ông ta mang em đi, bất luận thế nào cũng không."
"Làm thế nào mà cô trốn thoát được? Lam Tiêu Mạc có súng trong tay, cuối cùng thì được tìm thấy đã chết vì vết thương do đạn bắn.
Cô có biết ai đã bắn anh ta không?"
Lão đầu đang ép buộc cô, ông ấy không muốn cô lại ở trong vũng lầy bẩn thỉu này.
Lam Tử Ngưng cũng đang ép buộc cô, nàng không muốn cô rời đi, cho dù phải phá hủy mọi thứ, nàng cũng sẽ không để cô rời đi.
Nước mắt liền trào ra đáy mắt, Kha Hựu quay đầu đi, không nhìn Lão đầu cũng không đáp lại Lam Tử Ngưng, cố chấp không để cho nước mắt rơi xuống.
Trả lời câu hỏi của Lão đầu thì thế nào, chỉ bằng một lời khai thì có thể làm gì được họ? Kha Hựu không biết, nhưng cô hiểu rõ rằng nếu cô trả lời câu hỏi của Lão đầu, cô và Lam Tử Ngưng sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.
Lông mày của Lão đầu nhíu chặt hơn, ánh mắt thâm thúy lướt qua Lam Tử Ngưng đang thì thầm bên tai Kha Hựu, và ông tiếp tục ép hỏi: "Là Lam Tiêu Tần? Hay là Lam Tử Ngưng?"
Lam Tử Ngưng đột nhiên ngẩng đầu trừng Lão đầu, ánh mắt sắc bén hung tợn.
"Rõ ràng là ông đang cố gắng khiến em ấy phải trả lời theo ý muốn của ông! Tôi có thể kiện ông vì tội phỉ báng mà không cần bằng chứng! Còn nữa! Thật xin lỗi, em ấy giờ rất yếu và không có sức lực để trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ông! "
Lam Tử Ngưng đột nhiên cầm lấy cốc nước trên bàn đập về phía cánh cửa đang đóng chặt: "Huy, tiễn khách!"
"Cô Kha Hựu bị thương nặng như vậy, sao không đưa đi bệnh viện chữa trị?"
Lão đầu biết rằng mọi câu hỏi mà ông hỏi ngày hôm nay đều không chuyên nghiệp.
Nhưng ông nhìn thẳng nàng, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu lòng người.
"Lời khai của cô Kha Hựu rất quan trọng đối với vụ án này, vì vậy tôi đề nghị để cô Kha chuyển đến bệnh viện chuyên nghiệp hơn.
Cảnh sát sẽ sắp xếp việc điều trị thích hợp cho cô ấy và đảm bảo an toàn cá nhân cho cô ấy."
Không khí ngột ngạt kinh khủng, Lão đầu đang cứu cô và muốn mang cô đi.
Tuy nhiên, Kha Hựu chỉ sửng sốt trong giây lát, sau đó cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình.
Cô không biết mình đang đợi cái gì, chỉ là cảm giác này thật khó chịu.
Cô đột nhiên muốn trở thành một kẻ hèn nhát, cô không muốn đưa ra bất kỳ quyết định nào hết, cũng không muốn làm gì hết.
Sự im lặng của Kha Hựu thật sự như một liều thuốc trợ tim cho Lam Tử Ngưng, nàng âm trầm cười lạnh một tiếng:
"Cảm ơn ngài cảnh sát đã quan tâm.
Em ấy là người Lam gia, tôi tự biết hoàn cảnh nào là tốt nhất cho em ấy."
Sau khi tiễn Lão đầu đi, Kha Hựu mềm mềm mặc cho Lan Zining ôm mình, phờ phạc và mệt mỏi.
"Ngươi có biết hay không ta vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi...!Cám ơn ngươi, cám ơn!" Vừa rồi xuất hiện ở
"Em có biết vừa rồi tôi đã sợ hãi như thế nào không...!Cảm ơn, cảm ơn em!"
Hình ảnh vừa rồi cứ hiện lên trong đầu Lam Tử Ngưng, giống như một loại sợ hãi kéo dài.
Lam Tử Ngưng không thể tưởng tượng được, nếu người phụ nữ trong lòng mình thực sự làm điều gì đó phản bội mình, nếu em ấy thực sự khai ra mình, nàng thậm chí còn nghi ngờ rằng liệu mình có ôm em ấy rồi cùng tự hủy luôn không.
...!
Ngoài cửa phòng lúc này, Lam Tiêu Tần đang dựa vào khung cửa khép hờ, trong phòng vang lên âm thanh nhỏ, chính là giọng em gái anh đang nghẹn ngào nói ra sự hèn nhát của nàng.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn hai người trong phòng, anh đưa những ngón tay luôn lạnh lẽo lên miệng, phun ra một vòng khói.
"Tần ca."
Minh Huy từ xa tiến lại gần cười khúc khích, trong tay đưa điện thoại di động cho Lam Tiêu Tần, anh ta chỉ về phía đàn em đi theo sau mình: "Đây là Tiểu Hắc, đã ở đi theo em rất lâu, đáng tin cậy."
Anh bóp chặt điện thoại trong tay, Lam Tiêu Tần liếc mắt một cái, có vẻ lo lắng hiếm khi lộ ra trước mặt đàn em.
"Lão Lý Bân kia có phát hiện không?"
"Tạm thời không có."
Minh Huy nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, lại thu hồi ánh mắt.
"Bị sai đi lấy trộm điện thoại là một đứa trẻ, và có lẽ ông ta sẽ không nghĩ đến chỗ chúng ta.
Ngay cả khi phát hiện ra, ông ta cũng không thể liên lạc với Kha Hựu, chỉ cần chúng ta chuyển cô ấy đi càng sớm càng tốt."
Sau khi nắm tay dừng một chút, đôi môi mỏng của Lam Tiêu Tần cũng nở một nụ cười nhẹ.
Anh di chuyển ngón tay của mình soạn một tin ngắn, rồi đưa điện thoại của Lão đầu vào tay Tiểu Hắc.
Ở chỗ gõ vào số của người nhận, và ra hiệu cho Xiao Hei điền số của mình vào, anh tiếp tục nói: "Gửi đi trong tối nay."
Sau khi Tiểu Hắc gửi tin nhắn vào di động của mình, cậu ta liếc nhìn vào trong phòng và bình tĩnh nói: "Em biết rồi."
"Đi xuống đi."
Lam Tiêu Tần vỗ đầu hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại, giọng điệu trầm xuống: "Chỉ khi đau đến tột cùng, mới có thể tỉnh táo.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...