Kha Hựu trở lại cái hẻm nhỏ kia nhặt chiếc trâm cài nọ.
Tìm tới mấy tiệm đồ trang sức, mới biết được, chiếc trâm kia là hàng chế tác thủ công của một người thợ già nổi tiếng.
Hơn nữa, người thợ kia chỉ làm mỗi kiểu một cái mà thôi.
Dưỡng thương mấy ngày, mỗi ngày Kha Hựu đều lượn tới nhà người thợ già ấy quấn quít cầu xin.
Cuối cùng cũng có thể xin ông ấy đồng ý làm lại một cái trâm giống y hệt.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc trâm cánh bướm ấy, Kha Hựu đứng trước quán ăn vặt, xuyên qua hơi nóng bốc lên, ngơ ngác nhìn ánh trăng treo giữa màn đêm mông lung.
Trong đôi mắt cô có chút mê ly.
Tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ khóe môi, tựa như phiền muộn, càng như là bất đắc dĩ.
Ánh đèn sáng rỡ trong thành thị phồn hoa cũng không át được bóng đêm nồng đậm.
Mọi thứ trong bóng tối đều khó có thể nhìn thấu.
Tất cả quy phạm bên ngoài ánh sáng đều bị che đậy bởi hỗn loạn ở nơi đây.
Đối diện hướng về phía trước, cô sẽ như một chiến sĩ khai hoang mở đường, tìm kiếm vết rách trong màn đêm ấy, dùng những ánh sao sáng chói trên kia, thắp sáng cả bầu trời đen.
Lại là một tiếng thắng gấp chói tai.
Kha Hựu thu hồi tâm tư, nhét trâm cài vào túi, xoay người lại vừa qua.
Lam Tử Ngưng từ trong xe bước xuống.
Chiếc váy dài ôm màu xanh nhạt tôn lên khí chất thoát tục của nàng.
Vải voan mong tung bay theo gió.
Mắt hàm cao ngạo nhưng thoáng hiện vài tia nhu tình.
Con ngươi màu hổ phách sáng trong nhìn thẳng tới Kha Hựu.
Quần jean bạc màu, áo thun trắng ôm người, tóc ngắn giản đơn cột sau đầu, vài sợi tóc rũ bên tai, cười đến...!trong sáng.
Ngày hôm nay, Lam Tử Ngưng dường như khác hẳn với trước kia.
Thiếu vài phần chế nhạo, hơn vài phần nghiêm túc.
Kha Hựu mỉm cười nhận xiên thịt nướng từ người bán hàng, xoay người đến gần Lam Tử Ngưng.
"Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng cũng bước tới, hai mắt mang vẻ mê say nhìn cô chằm chằm, gật đầu cười hỏi: "Có rảnh không?"
"Không phải chị đã kêu Bằng ca cho tôi nghỉ à? Tôi nghĩ, chị phải nắm rõ hơn tôi chứ." Kha Hựu nhướng mày nhìn thoáng qua con Ferrari phía sau nàng.
"Chờ một chút." Kha Hựu lại để xiên thịt nướng lên trên thùng rác bên đường, cầm trong tay khảo xuyến qua tay phóng tới bên đường thùng rác thượng, rồi lấy khăn ra lau tay, lúc này mới quay về trước mặt Lam Tử Ngưng.
Xiên thịt, người vô gia cư ở đây sẽ tới lấy.
Lam Tử Ngưng cười nhạt mở cửa xe.
Trên ghế lái phụ đã đặt sẵn một bó hồng trắng.
Giấy bọc màu lam nhạt tinh xảo cùng giọt sương đọng trên cánh hoa, làm cho cả bó hoa thoạt nhìn trông tinh khiết và sạch sẽ.
Lam Tử Ngưng cầm lấy bó hoa: "Tặng cho em."
Xe xịn, mỹ nữ, hoa tươi, hành động như vậy đã thu hút được sự chú ý của mọi người trên con đường nhộn nhịp này.
Kha Hựu khá là kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua rồi lại bĩu môi cười cười.
Cúi đầu nhìn bộ đồ đơn giản đến có chút mạt của mình, không có nhận lấy: "Nhìn tôi giống kiểu thích hoa tươi lắm hở?"
Lam Tử Ngưng sửng sốt, hơi nhíu mày.
Phản ứng của Lam Tử Ngưng như trong dự liệu.
Người nhiều vây xem như vậy, phải phũ nàng một chút, áp chế nhuệ khí của nàng.
Kha Hựu cười khẽ, khóe miệng mang nụ cười xinh xắn, lúc này mới nhận lấy hoa ôm vào trong lòng: "Tôi thích, cảm ơn."
Hai tròng mắt thâm thúy của Lam Tử Ngưng thấm đẫm ý cười, híp mắt nhìn người trước mặt.
Nàng khẽ gật đầu: "Hôm nay em...!Lại khác nữa rồi."
"Vẫn luôn là chị giở trò trêu chọc, dù sao cũng phải nghĩ chút đối sách." Kha Hựu như không có việc gì nhún nhún vai, cười cười lưu manh, hờ hững nói: "Bằng không thì, cứ luôn bị khi dễ, tôi cũng rất khó chịu."
Nhìn gương mặt trầm tĩnh ấy mang theo vài nét vô lại, Lam Tử Ngưng cảm thấy dường như gió cũng ngừng thổi, tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất không thấy.
Yên tĩnh đến mức hầu như có thể nge thấy tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Tiếp xúc với nhiều đàn oanh oanh yến yến, nịnh hót cùng lấy lòng đã làm cho Lam Tử Ngưng ngán tận cổ.
Nàng sở dĩ sẽ cảm thấy hứng thú với mình, sợ rằng chỉ là mong muốn có cảm giác mới mẻ.
Sự yêu thích này, nói không chừng ngày nào đó Lam tiểu thư không còn cảm thấy mới mẻ nữa thì cũng sẽ phẫn nộ rời đi thôi.
Kha Hựu nhìn dang vẻ Lam Tử Ngưng từ khoa trương kiêu ngạo trở thành có chút si mê, không khỏi mừng thầm, thấp giọng nhắc nhở: "Không phải muốn mời tôi đi ăn hở?"
Tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên, Lam Tử Ngưng ngạc nhiên hoàn hồn, ngữ điệu chợt thay đổi, mang theo tia vui sướng bất ngờ: "Mỗi một lần gặp em, đều có kinh hỉ."
Kha Hựu cười cười, cười đến mắt tít lại.
Ngoài cổng một nhà hàng Nhật Bản, một chiếc xe chạy nhanh như bay tới rồi dừng trước mặt người đàn ông ăn mặc như bảo vệ.
Cửa xe mở ra, người đàn ông tới đón.
Bước xuống đúng là Kha Hựu ăn mặc đơn giản.
Lam Tử Ngưng từ phía bên kia đi xuống, ném chìa khóa cho người đàn ông kia, đi thẳng tới bên cạnh Kha Hựu, như là giải thích, nói: "Lúc đi đón em, không muốn em nghĩ là tôi khoe khoang."
Đi vào nhà hàng tao nhã yên tĩnh ấy, Kha Hựu hoảng hốt cho rằng, người phụ nữ toát lên khi chất thành nhã trước mắt, không phải là Lam Tử Ngưng.
Chỉ có điều, ngạo khí trên người nàng luôn có thể hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Ba người ngồi trong sảnh lớn phóng mắt tới, đầu tiên là nhìn Lam Tử Ngưng, sau đó mới đánh sang Kha Hựu.
Kha Hựu tự giễu cười cười, hiển nhiên là ăn mặc như vầy thực là không hợp rơ với Lam Tử Ngưng chút nào.
Vào phòng riêng, trên bàn thấp đã soạn sẵn đầy đủ, sashimi, sushi, sake.
Lam tiểu thư vẫn coi mình là trung tâm như thế.
Kha Hựu nhíu mày, cười cười không nói gì, chọn chỗ đối diện cửa rồi ngồi xuống.
Đó là một thói quen, thói quen chọn chỗ có lợi cho việc quan sát tình hình.
Bàn thấp rất lớn, Lam Tử Ngưng cũng theo sát mà ngồi xuống bên cạnh Kha Hựu, không hề che giấu sự thân mật với Kha Hựu.
Tay cầm đũa gỗ, miệng vừa hỏi, tay đã gắp lát cá tráp đen(*) thả vào chén của Kha Hựu: "Muốn ăn cái gì?"
(*) - '黑鲷鱼片'
Hình ảnh minh họa:
Kha Hựu cũng cầm đũa lên, gắp cá chấm chút mù tạc rồi cho vào miệng.
Khẽ nhíu mày nuốt xuống, xong mới mở miệng chậm rãi đáp: "Chỉ cần không phải cá, tôi đều ăn hết."
Ngâm trong chén nước đá bằng sứ, Lam Tử Ngưng lấy khăn lạnh ra từ từ lau tay, nghe thấy Kha Hựu nói thì hơi sửng sốt.
Nhìn cái chén trống trơn cùng cặp mắt ửng đỏ vì sặc mù tạt kia, Lam Tử Ngưng có chút kinh ngạc nhưng cũng ẩn ẩn vui sướng, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao không nói sớm?"
"Mời khách là chị, trả tiền cũng là chị, tôi không thể làm khách mà át chủ đâu nhỉ." Kha Hựu nhìn Lam Tử Ngưng cầm bình rượu sake, hơi nghiêng tay, rượu liền rót vào ly nhỏ.
Động tác ấy vừa nhẹ nhàng vừa tao nhã.
Nếu không phải nét yêu dã trên người nàng không thể nào che dấu được, thì thực sự sẽ cho rằng người trước mắt đây, cũng không phải trùm ma túy, mà chỉ là một tiểu thư khuê các bình thường trong hàng vạn hàng nghìn tiểu thư khuê các.
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng đặt ly rượu tới trước mặt Kha Hựu: "Rượu gạo tinh khiết của Cửu Bảo Điền Vạn Thọ(*)."
(*) – '久保田万寿' Rượu gạo Kubota Manju
Hình ảnh minh họa:
Kha Hựu nhấp một ngụm, mùi gạo trộn lẫn với hương va-ni nhàn nhàn đảo quanh môi.
Vị ngọt thanh, hương rượu hòa quyện trong khoang miệng và xoang mũi, mang đến cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.
"Tặng cho em." Lam Tử Ngưng lấy hộp quà chuẩn bị sẵn từ dưới gầm bàn ra.
Hộp đã mở ra, bên trong là chiếc váy màu trắng ngà, thiết kế đơn giản mà thanh lịch.
Lam Tử Ngưng đẩy hộp tới gần Kha Hựu, híp mắt kề sát bên tai Kha Hựu trầm thấp giọng nói: "Em mặc váy, rất có hương vị."
Hương khí thơm ngát phả bên tai, Kha Hựu cứng đờ người.
Lam Tử Ngưng vẫn tùy tiện như xưa.
Kha Hựu không vết tích lùi lại.
Trước ánh mắt chăm chú của Lam Tử Ngưng, móc cái trâm cài ra, cũng cười đẩy tới trước mặt nàng:
"Trả lại cho chị."
"Đây là cái mới?" Lam Tử Ngưng rất bất ngờ.
Cái trâm cài này, giống hệt cái cũ, làm được tinh xảo như vậy chỉ có người thợ già kia thôi.
Cơ mà, ông ta luôn ru rú trong nhà, muốn tìm được cũng không dễ dàng.
"Lần trước chị nói, tiếc là nát rồi.
Nên tôi nghĩ trầm cài này có một ý nghĩa nào đó đối với chị đi.
Đáng tiếc là không sửa được.
Hai lần gặp mặt đều rút trâm tóc của chị, này coi như là trả cho chị.
Tôi cũng không muốn nợ ơn ai." Kha Hựu gắp miếng tempura ăn, vừa làm như không có việc gì nói.
"Làm sao em tìm được?" Lam Tử Ngưng dằn xuống sự vui sướng trong lòng, tò mò hỏi.
Kha Hựu quay đầu nhìn nàng một cái, nhún nhún vai: "Hai ngày nay không có chuyện gì làm, lượn khắp nơi, và cứ thế là tìm được."
"Đã từng có bạn gái chưa?" Ánh mắt Lam Tử Ngưng không hề che giấu sự hưng phấn của nàng.
Thấy Kha Hựu lắc đầu, nàng lại như đang quan sát con mồi gần tới tay vậy, càng thêm hăng hái mà dò hỏi: "Tôi nghe nói, Lăng Như thích em, theo đuổi em lâu rồi."
Kha Hựu khẽ cau mày: "Không dùng tình cảm chân thành làm cơ sở thì đều là đùa giỡn lưu manh."
Đối diện chỉ chốc lát, Kha Hựu bất ngờ bị Lam Tử Ngưng đẩy ngã.
Hai tay Lam Tử Ngưng chống bên người Kha Hựu, dần dần tới gần.
Còn thiếu chút xíu nữa thì hai môi đã dán nhau.
Lam Tử Ngưng thấy Kha Hữu tuy cứng đờ người nhưng lại không hề né tránh, hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở phả lên mặt cô, cúi đầu ở bên tai cô nói nhỏ nhẹ: "Em muốn nói, tôi là đại lưu manh?"
Kha Hựu mỉm cười, cũng hơi ngẩng đầu lên, cố ý kéo dài giọng nói ở bên tai nàng: "Chị muốn nói là...!Chị thích tôi?"
Lam Tử Ngưng kinh ngạc trước phản ứng của Kha Hựu.
Nếu như sau khi lấy số tiền kia liền thay đổi thái độ, vậy cô cũng chẳng khác gì mấy cô nàng kia.
Lam Tử Ngưng mỉm cười, lui ra ngồi ngay ngắn lại, nhưng vẫn là ngồi trên đùi Kha Hựu.
Ôm tay nhướng mày nhìn kỹ phản ứng của Kha Hựu, bá đạo tuyên bố: "Tôi thích em."
Kha Hựu nằm trên sàn, khóe miệng vẽ ra nụ cười ôn hòa, ngâm nga đáp: "Ngưng tỷ, tôi nghĩ chị cũng chưa từng yêu đương." Ánh mắt lướt qua vai nàng, rơi xuống chỗ cánh cửa đột nhiên mở ra, là một cô gái hùng hùng hổ hổ xông tới.
Lấy lại bình tĩnh, cô cười như có như không tiếp tục nói: "Quá trình yêu đương bình thương, nên bắt đầu từ gặp nhau làm quen, tìm hiểu lẫn nhau, nảy sinh hảo cảm, thành lập quan hệ, nắm tay, hôn môi.
Rồi sau đó, mới là lên giường."
Tiếng đẩy cửa kia cũng không làm Lam Tử Ngưng thu liễm.
Nàng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm Kha Hựu đang không coi lời tỏ tình của mình ra gì kia.
Thật là, không hiểu nổi cô đang nghĩ gì nữa? Lam Tử Ngưng che giấu sự do dự trong lòng, vẫn đạm mạc cười tà:
"Tôi quen làm ngược lại rồi.
Đã lên giường, hôn cũng hôn rồi, tay cũng nắm luôn rồi.
Bây giờ..." Lam Tử Ngưng đưa tay nâng cằm Kha Hựu, mị cười một tiếng, trong giọng nói lộ ra sự bá đạo chắc chắn: "Tôi muốn em có hảo cảm với tôi."
Kha Hựu gật đầu từ chối cho ý kiến, sau đó nghiêng qua nhìn về phía cô gái hổn hển đứng phía sau Lam Tử Ngưng, ngoắc mỉm cười: "Hi."
Theo tầm mắt của Kha Hựu, lúc này Lam Tử Ngưng mới chậm rãi xoay người, mờ mịt nhìn cô gái có chút xa lạ trước mắt.
Sự khiêu khích của Kha Hựu cùng vẻ ngơ ngác của Lam Tử Ngưng khiến cô nàng kia càng tức giận.
Níu lấy vai Lam Tử Ngưng đẩy nàng ra khỏi người Kha Hựu, lớn tiếng chất vấn: "Cô ta là ai?!"
Lam Tử Ngưng nhíu mày nhìn cánh tay kia: "Xin lỗi, cô là...?"
"Chị! Một tháng trước chị nói muốn ở bên cạnh tôi, đảo mắt thì biến mất, bây giờ còn giả vờ không nhận ra tôi hả?!"
Lam Tử Ngưng cẩn thận suy tư chốc lát, chợt cười, nụ cười ấy toát lên tia lãnh miệt nhàn nhạt: "A...!Tiểu Cách, tôi phát hiện chúng ta không hợp."
Sắc mặt cô gái kia xanh xám: "Không thích hợp mà chị còn lừa tôi lên giường!!"
"Xin lỗi, không phải lừa, mà là em tình tôi nguyện." Lam Tử Ngưng nhìn thoáng qua Kha Hựu cười nhẹ như chờ xem kịch vui, đột nhiên trong lòng có chút buồn bực.
Đứng phắt dậy, hung ác lườm cô gái kia, từng bước áp sát, thẳng đến khi cô ta không còn đường thối lui, đưa tay xoa gương mặt yêu mị ấy, cười nhẹ nói: "Thực ra, chính là lên giường rồi mới phát hiện không hợp."
"Đồ lừa đảo đùa bỡn tình cảm..." Cô gái kia chuyển giọng, ngữ điệu mềm nhũn, trong mắt bỗng nhiên đong đầy nước.
Khuôn mặt nhìn qua đầy vẻ ấm ức đau lòng.
Ở trước mặt Kha Hựu bị đổ oan, sắc mặt Lam Tử Ngưng càng tối tăm hơn mà trừng cô nàng kia: "Tiền tôi đưa xài hết rồi? Ở trước mặt cô ấy diễn màn này vui lắm sao?"
Bàn tay nhẹ vồ về đột nhiên bóp chặt cằm cô ta, trong mắt hiện lên tia âm ngoan.
Lửa giận trong đáy mắt rõ ràng có thể thấy được.
"Lúc ở trên giường cô líu ríu bên tai tôi muốn này muốn nọ, cô quên hết rồi?"
Kha Hựu ngồi dạy, hai tay đưa ra sau chống trên sàn, trông đầy hứng thú xem một màn trước mắt.
Cô gái kia ăn đau cũng không dám khóc khóc nữa, trên mặt thoáng chốc hiện vẻ xấu hổ.
"Muốn tiền thì nói thẳng.
Cưng như vậy, làm tôi cảm thấy mình là một khách làng chơi đấy.
" Giọng điệu của Lam Tử Ngưng chợt hòa dịu trở lại, thả tay xuống, móc ra một xấp tiền nhét vào áo của cô gái nọ.
Không để ý đến bầu không khí thoáng chốc lạnh lẽo, Lam Tử Ngưng kéo Kha Hựu ở trên sàn dậy, chán ghét liếc nhìn cô gái kia một cái, cúi đầu cười nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
Tay Kha Hựu có hơi lạnh, Lam Tử Ngưng nắm trong tay lại ấm trong lòng.
Bởi vì Kha Hựu không có tránh.
Nhếch miệng nhìn cô cười: "Nhà của tôi."
Nụ cười đơn giản thuần khiết ấy, làm Kha Hựu phút chốc thất thần sững lại.
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: "Lần thứ ba gặp mặt, vì đáp tạ ân cứu mạng của ngươi, chúng ta lần đầu tiên chính thức hẹn hò, ngươi tặng ta cái trâm cài giống như đúc, chỉ vì một câu 'Đáng tiếc đã nát' của ta, đó là đồ thủ công của một lão sư phụ, ta biết muốn tìm được cũng không dễ dàng." =.= sửa lại!
- ------
Editor có lời muốn nói: Câu trên ở chương 55 của bộ Ái ngục.
Ừm...!tới đây mình xin chào tạm biệt mọi người, mình về quê ăn tết đây, chừng 1 tháng mình sẽ quay lại~
Chúc mọi người, và gia đình, ăn tết vui vẻ~~.