Ái Ngục Tiền Truyện


Lam Tử Ngưng phái thuộc hạ đưa Kha Hựu quay về thành phố.

Xe chạy thật lâu, tuy rằng bốn phía đều đường nhỏ băng rừng cây, thế nhưng xuyên qua cửa kính tối màu, có thể nhận thấy xe đã cách biệt thự rất xa.

Xung quanh vẫn hoang vắng, vô số cây cối cao to thoáng lướt qua.

Nhưng có vẻ, cũng không phải chạy về phía thành phố.
Bỗng xe rẽ lên một con đường dốc.

Tài xế vẫn không nói tiếng nào, cũng không nhìn Kha Hựu, như là không thèm để ý tới phản ứng của cô vậy.

Kha Hựu đang cố gắng lượt lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay, thực sự là sóng chết nằm trên cùng một lằn ranh.

Hơn nữa sợ rằng, chuyện cần phải lo lắng đề phòng vẫn chưa có kết thúc.

Xe ngừng lại trên một mảnh đất trống yên ắng.

Phía trước xe có một luồng ánh sáng chói lóa chiếu tới.

Kha Hựu híp mắt, nhìn thấy một người đang đứng ngược sáng ở đằng đó.

Thế nhưng, bóng dáng kia trông có chút quen thuộc.

"Xuống xe đi." Tài xế mở khóa cửa, ra hiệu cho Kha Hựu xuống xe.

Kha Hựu xuống xe, phát hiện bốn phía ngoại trừ người kia, trong chiếc xe đang chiếu đèn kia vẫn còn một người ngồi ở trong đó.

Tốn công sức cỡ này chỉ để gặp mặt riêng, mạng nhỏ được bảo vệ, còn có thể có cơ hội thâm nhập hang ổ địch nữa.

Kha Hựu trấn định tự nhiên đi tới trước vài bước, cách người nọ khoảng năm bước thì ngừng lại.

Hóa ra, người kia là Tăng Bằng Vũ.

Tăng Bằng Vũ cười nhẹ một tiếng: "Tiểu Kha, cái gan không nhỏ à."
Giờ chính là cơ hội tốt để lấy được sự tin tưởng của Tăng Bằng Vũ! Vả lại, còn gần mục tiêu hơn cả so với dự định trước kia nữa.

Thậm chí có thể tiếp xúc với Lam Thừa Thiên, Lam Tiêu Tần! Kha Hựu ôn hòa khẽ mỉm cười: "Bằng ca, ra ngoài lăn lộn, đã sớm coi nhẹ cái mạng này rồi, không có gì để sợ cả."
"Muốn tiền đúng không?" Tăng Bằng Vũ nhướng mày.

Kha Hựu biết trong xe có một đôi mắt đang tập trung trên người mình.

Tuy rằng không biết chủ nhân của ánh mắt ấy là ai, thế nhưng, hành động của Tăng Bằng Vũ lúc này hiển nhiên là được người nọ sắp xếp trước.

Kha Hựu vừa cười vừa gật đầu với Tăng Bằng Vũ: "Dạ."
"Muốn kiếm nhiều tiền không?"
Kha Hựu như cười như không đáp: "Nhất định sẽ không để Bằng ca thất vọng."
Cô đưa mắt về phía người ngồi trong xe.


Từ góc độ của nàng nhìn lại, dưới ánh đèn cường độ lớn, bóng tối tạo nên càng âm trầm mờ ảo, không thấy rõ mặt của người nọ.

Nhưng lờ mờ cảm nhận được sự cương nghị trầm ổn của người nọ.

"Có một nhóm hàng, anh không thể ra mặt." Tăng Bằng Vũ cúi đầu, kề sát bên tai Kha Hựu, tay khoát lên vai Kha Hựu, âm thầm tăng thêm sức: "Dám nhận không?"
Đó là ám chỉ của hắn, nếu như không muốn làm, hắn sẽ chỉnh chết mình như bóp chết một con kiến.

Kha Hựu cố ý lộ ra vẻ mặt đau khổ, nghiêng vai thoát khỏi sự khống chế của Tăng Bằng Vũ, xoa xoa mấy cái rồi cười hì hì nói: "Tiền riêng ạ? Ha ha, cảm ơn Bằng ca dìu dắt."
Tăng Bằng Vũ một lần nữa chộp vai Kha Hựu, đẩy cô xoay người, từng bước đưa cô về chiếc xe ban đầu, mở cửa xe ra: "Một mình cô mang hàng đi, việc thành, ông chủ sẽ không bạc đãi cô."
Ông chủ là ai? Nhất định không phải là Lam Thừa Thiên.

Kha Hựu theo ý tứ của hắn ngồi vào trong xe, ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

Hiếm lắm mới được nhàn rỗi tự do vào ban đêm.

Kha Hựu dừng xe ở đầu phố, nhanh chóng quẹo trái rẽ phải bảy tám lượt cả một quãng đường trở về chỗ ở.

Khác với sự lạnh lẽo đìu hiu ở đầu đường, dưới ánh đèn nê ông rực sáng, mặc dù đang là hai giờ khuya thì con phố này vẫn sầm uất nào nhiệt, xa hoa truỵ lạc, giao dịch bẩn thỉu diễn ra ở nơi này.

Dưới hàng hiên có một cô gái trẻ tuổi mặc váy da ngắn thời thượng.

Cô ta lẳng lặng tựa trên vách tường dơ dáy, sắc mặt có chút tái nhợt, tay cầm điếu thuốc, hình như là khá khó chịu.

Mấy tên sáp lại gần, cô ta đều bỏ mặc.

Đó là Phỉ Phỉ, Kha Hựu âm thầm thở dài.

Đến cửa hàng tiện lợi đầu phố lấp bụng, thuận lợi mua một cốc sữa nóng.

Đầu ngõ, Phỉ Phỉ vẫn còn đứng ở nơi đó.

Thấy được Kha Hựu, cô ta có chút bất ngờ, cũng có chút bối rối, gượng gạo nở nụ cười liền quay đi.

Kha Hựu nhét cốc sữa vào tay cô ta, không chờ cô ta phản ứng, liền bỏ lên lầu không quay đầu lại.

Vừa mới lên lầu hai, đang mở cửa, thì nghe thấy tiếng nói có chút nhút nhát của Phỉ Phỉ: "Anh Hùng..."
"A!"
Nương theo tiếng la, Kha Hựu quay đầu, đi qua hành lang nhỏ hẹp u tói, chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang túm tóc Phỉ Phỉ.

Bên chân Phỉ Phỉ là cốc sữa, đã đổ tràn lan hết cả., Không để ý mặt cô ta sớm vì đau mà nhăn nhúm, gã kia tát Phỉ Phỉ một cái, giọng nói thô lỗ cộc cằn vang lên: "Tại sao tháng này tiền ít thế hả?"
Phỉ Phỉ nắm tay gã kia xin tha, giọng của cô ta đã run lẩy bẩy: "Anh Hùng, em nghiện càng ngày càng nặng, cho nên...!mong anh hãy châm chước cho em với."
Đã mệt mỏi cả ngày trời, Kha Hựu không còn sức cũng không muốn xen vào việc của người khác.

Huống chi đó là người của Phi Báo, mấy cô đứng đường đều phải đưa phí bảo kê cho bọn chúng.

Bây giờ, có lẽ là Phỉ Phỉ không chịu đưa.


Kha Hựu chỉ trầm mặc một hồi liền mở cửa.

Thế nhưng dù đã đóng cửa lại, từng tiếng kêu chói tai kia vẫn không chịu buông tha mà chui vào lỗ tai của cô.

"Châm chước? Rồi ai châm chước cho tao hả!"
"Đi lên, lấy tiền!"
"A!" Lại là tiếng khóc kêu đau của Phỉ Phỉ.

Ngay sau đó, cánh cửa phía đối diện kêu ầm một cái.

Là tiếng cơ thể người đập vào cửa sắt, tiếp theo là tiếng thủy tinh rơi xuống vỡ nát.

"Lấy tiền của ông mày đi hít thuốc! Muốn chết mà!"
"Em không dám, anh Hùng ơi..." Tiếng khóc của Phỉ Phỉ có chút đè nén.

"Đừng tưởng ông mày không biết trong nhà mày còn một đứa em gái.

Mày kiếm không nổi thì lôi con em mày ra đi tiếp khách đi!"
Kha Hựu siết chặt tay, ầm một tiếng mở cửa ra.

Cánh cửa đung đưa, cô bình tĩnh nhìn phía đối diện.

Căn phòng của Phỉ Phỉ vô cùng hỗn loạn.

Bàn bị ngã ra sàn, cô ta đang quỳ trước mặt gã đàn ông kia, túm áo gã mà khóc kêu: "Đừng mà, xin anh đó, anh Hùng, em thực sự không dám."
Mấy lâu la trong phòng thấy Kha Hựu, khiêu khích ngửa đầu hét lớn: "Làm gì đó!"
Tiếng tiếng khóc cầu xin kia như tiếng quỷ kêu, vọng thẳng vào màng tai Kha Hựu, bầu không khí xung quanh như ngưng kết lại.

Kha Hựu nhắm mắt thở nhẹ, khi mở mắt ra, đã nhếch khóe môi lên, vừa lại gần Phỉ Phỉ, vừa nói với gã kia: "Anh Hùng, anh đây là quấy nhiễu dân lành đó."
Gã đàn ông cau mày nhìn Kha Hựu: "Muốn lăn lộn với anh thì cứ nói thẳng.

Trông cô em hoang dã như thế, rất hợp mắt anh đó."
Tiểu lâu la đè tay Kha Hựu đang muốn nâng Phỉ Phỉ dậy lại.

Kha Hựu trở tay vặn lại, không dùng sức, chỉ đẩy tay kẻ đó ra, khuôn mặt nghiêm túc cười hỏi: "Cô ấy còn nợ bao nhiêu?"
Phỉ Phỉ chợt ngẩng đầu, cảm kích nhìn Kha Hựu.

Trong đó một tiểu lâu la, Kha Hựu nhận ra, là người theo Minh Huy tới Dạ Mị.

Chỉ thấy hắn kề tai gã kia nói mấy câu, gã liền phất tay: "Đừng xen vào việc của người khác."
"Anh Hùng, tôi là người của Phi Hồ, nói vậy chúng ta coi như người một nhà.

Cho xíu mặt mũi đi.


" Kha Hựu xoay xoay cổ, khe khẽ thở dài, chỉ vào mặt mình: "Nhìn xem tôi mới vừa bị thương trở về, Phi Lang đường thanh lý môn hộ, làm tôi phải lăn qua lăn lại cả ngày.

Bây giờ chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc thôi.

Lần tới mấy người làm gì tôi cũng không quản đâu."
Chuyện Lam Tiêu Quang vừa mới truyền ra.

Toàn bộ người trong bang đêm nay đều quanh quanh việc này.

Có điều một tên đầu sỏ nho nhỏ như Hùng Mập không có cửa góp náo nhiệt, là không tư cách tham dự.

Kha Hựu nói những lời này, thứ nhất là nói cho gã, Kha Hựu cũng không phải dễ chọc, cấp bậc là cao hơn gã.

Thứ hai là, hiện đang ở trong giai đoạn bất ổn, bình an vô sự là tốt nhất.

Hùng Mập cười nhạt một tiếng, chân run lẩy bẩy muốn tìm bậc thang, nhưng vẫn còn giở giọng ông lớn: "Hai ngàn."
Kha Hựu móc bóp da ra, từ bên trong lấy ra xấp tiền giấy, đếm ngay trước mặt mọi người rồi nhét hai ngàn vào tay trái Hùng Mập, một ngàn nhét vào tay phải của gã.

Trong đôi ngươi đen láy, cất giấu tia phản cảm khó phát hiện, ngoài miệng vẫn tùy tiện cười cười: "Anh Hùng, điểm ấy anh uống chén trà."
Hùng Mập đương nhiên mặt mày rạng rỡ, cất tiền liền xoay người đi, còn không quên tàn bạo trừng Phỉ Phỉ, thét một câu: "Coi như mày gặp may, tháng sau mà không giao thì mày coi chừng tao!"
Kha Hựu xoay người đi tới gần Phỉ Phỉ, dùng người mình cản lại đường nhìn của Hùng Mập, mặt không cảm xúc nâng Phỉ Phỉ dậy.

Nhìn quanh phòng một vòng, phòng khách rất loạn, nhưng ít ra buồng ngủ vẫn còn nhìn được.

Kha Hựu liếc mắt nhìn Phỉ Phỉ, xoay người bỏ đi.

"Tiểu Kha, cảm ơn cô." Môi Phỉ Phỉ run lên, tay cũng run lẩy bẩy, lại tới cơn.

Cô ta nắm tay áo của Kha Hựu lại: "Tôi...!Tôi muốn xin cô chút bột...!Tôi không có tiền..."
Khóe môi Kha Hựu mím lại, đắng chát, sự chua xót không tên bắt đầu lan tràn dưới đáy lòng.

Ma túy khiến Phỉ Phỉ mất đi sức khỏe, mất đi tự do, giống như căn bệnh ác tính tuần hoàn.

Lẽ nào thực sự phải đến lúc chết mới có thể bỏ sao.

Kha Hựu chụp lên bàn tay đang túm lấy mình kia, chỉ cảm thấy rất lạnh.

Cắn răng rút tay Phỉ Phỉ ra: "Nhớ trả tiền cho tôi."
"Tôi rất khó chịu...!Thực sự rất khó chịu...!Cho tôi một ít đi, tôi có tiền sẽ lập tức trả cho cô..." Hai tay Phỉ Phỉ nắm chặt tay Kha Hựu.

"Buông tay ra." Giọng điệu của Kha Hựu bình tĩnh đến không có chút gợn sóng, chống lại cặp mắt đong đầy nước mắt của Phỉ Phỉ, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Khuôn mặt đầy phấn son của Phỉ Phỉ chợt trắng lên, lạnh rung buông tay, gục đầu xuống.

- --
Trong hẻm nhỏ ít người ở nọ, có một tiệm cắt tóc.

Kha Hựu gõ cánh cửa có chút lâu năm kia, rồi ngồi thẳng lên ghế cắt tóc, ngửa đầu thở dài.

Rất nhanh, một gương mặt trông có vẻ thận trọng xuất hiện trước mắt.

Đây là địa điểm gặp mặt số 2, Mèo Xám kia lại thay đổi thân phận, thợ cắt tóc.

Hẻm nhỏ này rất sâu, người rất ít, phần lớn là người già neo đơn.


Cho nên nói chuyện cũng dễ rõ ràng hơn.

Giây lát thất thần, chỉ vẻn vẹn một ngày hôm qua, đã có bốn người chết.

Lại tận mắt chứng kiến một Phỉ Phỉ bị ma túy ăn mòn từng ngày, Kha Hựu chậm rãi thở dài.

"Lam Tiêu Quang đã chết.

Tôi cứu Lam Tử Ngưng, cô ta mang tôi tới Lam gia.

Mấy kẻ đứng đầu, tôi hầu như đã thấy mặt hết rồi."
Mèo Xám nâng đầu Kha Hựu lên, làm bộ khoác tấm choàng cắt tóc cho cô: "Phần cá độ của Phi Lang bây giờ giao cho ai?"
"Lam Thừa Thiên cùng Lam Thừa Trạch đang nắm quyền.

Lam gia hiện tại rất hỗn loạn, mỗi người đều có tâm tư riêng.

Tôi e rằng, không lâu sau sẽ có huyết chiến."
Hoặc danh hoặc lợi hoặc quyền hoặc dục, vì những thứ vòng xoáy nuốt người này, mà phải ngày đêm đề phòng những người bên cạnh.

Kha Hựu đột nhiên nhớ tới Lam Tử Ngưng, trong mắt hiện lên nét suy tư mê man.

Lại một lần nữa, cảm thấy đáng buồn thay nàng.

Kha Hựu tự giễu cười cười, nhíu mày a một tiếng, suy tư giây lát rồi nói: "Tăng Bằng Vũ vốn là thuộc hạ của Lam Thừa Thiên, hình như cũng có dị tâm.

Hắn cho tôi nghỉ vài ngày, sau đó, hắn muốn tôi thực hiện một giao dịch.

Cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm.

Nếu như lúc này nhiệm vụ thành công, hắn có thể giúp tôi đánh vào trung tâm sào huyệt của Lam gia." Ho một tiếng, lại bổ sung: "Còn có, Lam Tử Ngưng có ý với tôi, làm sao bây giờ?"
Nơi giữa đôi mày của Mèo Xám khẽ động, có đôi chút hổ thẹn nói: "Cô cẩn thận ứng đối, nếu như không từ chối được..."
"Tôi biết rồi." Kha Hựu duỗi tay làm như đang chỉ kiểu tóc mình, cũng khẽ gõ lên tay Mèo Xám ý bảo hắn yên tâm.

Mèo Xám còn chưa nói gì xong, Kha Hựu đã hiểu rõ.

Cảnh sát vì phá huỷ tập đoàn buôn ma túy này, đã sắp xếp kế hoạch, bồi dưỡng tay trong tay ngoài từ rất lâu.

Nhưng vẫn chỉ có thể loay hoay trên một đường.

Muốn đánh vào nội bộ Lam gia thật là khó như lên trời.

Cho nên mỗi một cơ hội tiếp cận đến trung tâm Lam gia, cũng đều phải vững vàng nắm chặt.

"Uất ức cho cô rồi." Mèo Xám nghiêm túc nói.

"Tôi không cắt đâu.

Hình như Lam Tử Ngưng thích hình tượng nữ tính." Kha Hựu cới tấm choàng, soi gương, một lần nữa cột lại mái tóc không dài lắm của mình lên, mang tới luống gó mát thổi bay oi bức.

Đón lấy cơn gió nhẹ kia, đầu óc Kha Hựu cũng thoáng ổn định chút đỉnh.

Lấy tiền trong ví đưa cho Mèo Xám, mỉm cười: "Sắp tới có lẽ không thể liên lạc bình thường được.

Nếu có cần, tôi sẽ tới cửa hàng tiện lợi mua đồ, đầu mối sẽ viết để lại đó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui