Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng

"Hoa đỉnh vân chi, Câu sơn nhạc chi."

_

Bóng nhạn bay qua Minh Tư đường.

Ánh nắng đo đỏ chiếu rọi vào đại viện, mấy trăm chiếc bài dàn được đặt bên trên nền đất lát gạch.

Đám học tử đông đúc đứng kín hành lang gác mái, nhìn dưới mái ngói xanh trông như sóng biển nhấp nhô trong tiếng đọc bài, nhìn những vị lão sư thường ngày đứng trên bục giảng tay cấm thước, các học sĩ mặc lan sam thống nhất vào trường thi theo thứ tự.

Trải qua thời gian hai tháng bày bố, bước đầu tiên mà Liên Hoa đàm luận với Lý Khế ở Cảnh Linh viên đã được kéo màn bắt đầu.

Giờ thìn, trên sảnh đường có hồng kỳ bay phất.

Văn lại phát đề.

Phàm là người dạy học dưới bậc Tế tửu đều ngồi đợi phía bên trái vị trí thi.

—— "Quan Chủ khảo vào chỗ."

——"Quan Phó khảo vào chỗ."

Từ Chính đường có ba người bước ra.

Lý Khế mặc bộ kim điều sa y hoa đỏ, đội mũ tiến hiền, đeo kiếm.

Trụ quốc Tiêu Thạch mặc một bộ áo bào tím, cầm gậy gỗ đứng bên trái.

Tế tửu Quốc tử giám Lục Ngu đứng phía bên phải.

Sau khi ba người vào chỗ, Phan Húc với tư cách là quan ra đề, đứng trên sảnh đường thuật lại bố trí trong trường thi.

"Lần khảo thí này tiến thành theo phân khoa chế, khoa kinh nghĩa nằm phía trái, từ hạng một đến bảy, khoa từ phú từ hạng tám đến mười, các khoa luật, y, ở phía bên phải, đề thi do Văn Hưng các biên soạn, được in ở Quốc Tử Giám, đề hoàn chỉnh do Thái tử điện hạ và Lục Tế tửu cùng xác nhận, Tiêu trụ quốc giám sát bên cạnh."

Văn lại mang bài thi lên.


Lý Khế kiểm tra rồi cầm lấy kim ngư phù có khắc dương văn trên bàn lên, đưa cho Phan Đông Dương.

Lục Ngu vội vàng buông đề, cầm lấy cái kim ngư phù khắc âm văn trên bàn mình.

Lý Khế nói: "Lục Tế tửu, hình như ngài chẳng xem đề nghiêm túc gì cả, phải cẩn thận hơn chứ."

Giọng Lý Khế trầm thấp vững vàng, không giận tự uy, thế nhưng lại khiến cho Lục Ngu hơn cả một thế hệ phải run cả tay.

Lục Ngu nói: "Xem, xem rồi."

Phan Đông Dương mỗi tay cầm một cái kim ngư phù, đi đến trước mặt Trụ quốc Tiêu Thạch, chậm rãi hợp lại.

Âm dương tương hợp, hoàn chỉnh vô khuyết.

Tiêu Thạch hắng giọng, cất cao tiếng nói: "Phù đã hợp."

Cả trường thi hành lễ.

Hàn Song Hoành làm Giám khảo chủ quan đứng dưới bậc thềm, tay cầm kim xử nghe lệnh.

Lý Khế nói: "Bắt đầu."

Hàn Song Hoành gõ vang chuông vàng.

Toàn trường thi vào chỗ bắt đầu thi.

*

Cảnh tượng mấy trăm văn sĩ trong Minh Tư đường múa bút thành văn quả là hoành tráng.

Liên Hoa ngồi trong Tàng Thư các cách đó không xa, khẽ lay động quạt xếp, mời một người cùng dựa vào lan can xem với y: "Tiêu đại nhân, người không liên quan không được vào trường thi, xin thứ lỗi cho Liên Ngọc chỉ có thể mời ngài đứng xem từ đây."

Quan bào màu đỏ tía của Tiêu Sầm khẽ đung đưa trong gió.

"Kì khảo thí này có thể ổn định thi hành được như thế, đằng sau chẳng biết phải tốn bao nhiêu công sức." Tiêu Sầm nói, "Sau khi rời khỏi Đông Cung, Tiêu mỗ chỉ còn duy nhất một điều day dứt chính là việc cải cách, nay thấy đã có người phò tá điện hạ đi về phía trước, thật sự vui ừng."


Liên Hoa cười cười, tựa như vân đạm phong khinh, bên trong lại thật sự cảm động vì tấm lòng của Tiêu Sầm.

Hai người đi từ hành lang cong vào trong lầu uống trà.

Liên Hoa kể chi tiết kì thi viết cho Tiêu Sầm.

Cũng từ lúc này trở đi, y và Tiêu Sâm bắt đầu xưng hồ với nhau bằng tên hiệu.

Tiêu Sầm nói: "Lại nói, ta chỉ biết ngươi họ Lãnh, tên Dịch, chứ chưa từng nghe tự."

Liên Hoa bình thản cười nói: "Lãnh Dịch, tự Vân Chi."

Khi còn nhỏ ai cũng gọi bằng nhũ danh, người ngoài chưa từng biết Liên An đã đặt tên hiệu cho y, thế nên y nghĩ nói ra cũng không vấn đề gì.

Nào ngờ Tiêu Sầm nghe xong lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Chữ Vân nào, chữ Chi nào?"

"Hoa đỉnh vân chi, Câu sơn nhạc chi." (Tạm dịch là mây trên Hoa đỉnh, nhạc chốn Câu Sơn. Chữ Hoa này cũng là tên Liên Hoa)

Tiêu Sầm nói: "Hoá ra là từ đây."

Liên Hoa nói: "Nói đến đây, đúng là ta có một chuyện muốn hỏi Tử Uẩn."

Tiêu Sầm nói: "Chuyện gì?"

Liên Hoa nói: "Khi trước, ngươi đã phái tổng cộng hai người đến chỗ ta thăm dò, một kẻ lấy thân phận tiên thủ nằm vùng, một kẻ từng làm công ở tiệm hương An Kí, có liên lạc với người làm cũ Trương Ngũ Lang của ta."

Tiêu Sầm cười nói: "Ta đã không nhớ chuyện ngươi hãm hại ta rồi, chẳng lẽ ngươi còn ghi thù? Người thứ nhất là sinh đồ Quốc Tử Giám, sau khi xảy ra chuyện đã bị Chu tư nghiệp đuổi đi, chắc ngươi muốn hỏi đến người thứ hai."

Liên Hoa nói: "Hắn có tướng mạo thế nào?"


Tiêu Sầm nói: "Bên má trái có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu."

Liên Hoa gật đầu, nói: "Là người của Đông Cung thì tốt rồi."

Tiêu Sầm nói: "Ngươi chỉ muốn xác nhận có phải người của Đông Cung không thôi?"

Liên Hoa nói: "Không gạt Tử Uẩn, điều ta muốn biết là vì sao gã lại đến thăm dò xem mấy năm nay ta có ra ngoài thành quét mộ cho Hoài Ân tiên sinh, Tế tửu Quốc Tử Giám trước kia không."

Tiêu Sầm lắc đầu, hơi thở dài: "Tâm sự của Điện hạ sẽ không tuỳ tiện nói cho người khác đâu."

Liên Hoa thấy vậy thì không hỏi tiếp nữa, bưng ly sứ lên, nhấp một hớp trà.

"Nhưng mà, có một chuyện khá trùng hợp." Tiêu Sầm nói, "Công tử có tự là Vân Chi, mà trước đó không lâu khi điện hạ cải trang vi hành, lúc tảo mộ cho Hoài Ân tiên sinh đã đốt một phong thư bình an có ghi tên Vân Chi." (Là hai chữ này 芸芝, đều có nghĩa là cỏ thơm, đồng âm nhưng khác chữ)

Liên Hoa buông ly sứ.

Bởi vì sợ bị phát hiện ra thân phận, nên vô số lần đi qua phiến cỏ hoang nơi ngoại ô kia, y đều chỉ dám đứng từ xa liếc nhìn một cái.

Nhưng sao Lý Khế lại biết tự của y, lại vì sao phải mạo hiểm đến mộ của phụ thân y đốt một lá thư bình an thay y?

—— Chẳng lẽ khi còn nhỏ y đã từng gặp Lý Khế, chỉ là y không nhớ?

Hơi thở của người khiến mặt nước trà lay động gợn sóng, toả ra từng lớp hương hoa nhài.

Liên Hoa hít sâu mấy hơi, ép mình thoát ra khỏi suy nghĩ bề bộn, chậm rãi buông tay ra.

*

Một canh giờ sau, chuông vàng báo thu bài vang lên.

Mười mấy hạng học quan trong Minh Tư đường lần lượt buông bút.

Đối mặt với thiên uy của hoàng gia, mấy trăm gương mặt lại chẳng có thần sắc tương tự.

Có người ngẩng đầu ưỡn ngực, khí định thần nhàn.

Lại có người nhìn khắp xung quanh, hỏi Trương Tam cười Lý Tứ.

"Ôi, già rồi già rồi." Đông Thuỵ Quân buông cổ tay áo được kéo lên, đứng dậy chỉnh quần áo, đối diện với Tiêu Lập Cương đang đi tới, "Viết từng chữ một, viết đến đau cả eo luôn."

Tiêu Lập Cưng đưa tay ra, vuốt ve vết chai mỏng giữa đốt ngón tay, nói: "Theo như công văn thông báo thì kì thi viết sẽ xếp hạng theo phân khoa, nay Kha đại nhân gặp chuyện, không biết Đông đại nhân định an bài chuyện tiếp theo như thế nào?"


Đông Thuỵ Quân nói: "Tiêu đại nhân nhìn cây bách trước tường viện kia kìa."

Minh Tư đường trông bách ở bốn phía, hàng năm đều phải sửa sang, cây nào cây nấy lớn bằng nhau cao như nhau, hết sức chỉnh tề.

Đông Thuỵ Quân giải thích tiếp: "Cây cao đón gió, nếu không chắn nổi mà gió phải tới, vậy thì ta chỉ có thể bảo người bên dưới đứng chỉnh tề vào, rồi cùng nhau chống lại gió thôi."

Tiêu Lập Cương cười cười: "Xem ra Tăng tham chính và Bùi tướng lần này không mưu cùng hợp rồi."

*

Trên sảnh đường, ba vị giám khảo mang thần sắc khác nhau.

Lý Khế ngồi nghiêm chỉnh, chẳng hề nói gì, nhưng mắt sáng như đuốc.

Tiêu Thạch gục xuống, mí mắt díu lại ngủ gật, chòm râu dài trắng muốt cứ như tấm thảm đặt trước ngực.

Lục Ngu lấy khăn lụa ra xoa hai bên mái, nhìn về gác cao phía xa.

—— "Thu đủ bài Kinh nghĩa"

—— "Thu đủ bài từ phú."

*

Phía trên gác cao, ấm trà đã rỗng.

"Công tử." Châu Tử Hiếu chống lan can thở dốc nói. "Bài thi đang được niêm phong."

Liên Hoa nghe vậy thì đứng dậy, chắp tay từ biệt Tiêu Sầm, cầm quạt xuống đi xuống dưới lầu.

_

Lời tác giả:

Bởi vì góc nhìn chính là của Liên Hoa, khi mà ẻm chưa đủ hiểu thì không thể có tình cảm gì với người có thân phận như Thái tử được, thế nên giai đoạn phía trước tuyến tình cảm sẽ khá chậm, tôi cứ nghĩ vụ này mãi, nhưng mà thôi chính kịch thì cứ chạy theo nhịp điệu chính kịch đi ~

_

Editor: Bộ này là thiệt sự phải thêm tag chậm nhiệt vô nè:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui