"Kì khảo hạch của bản triều với người dạy học ở Quốc Tử Giám chính thức bắt đầu."
_
"Liên Ngọc công tử, đừng thế chứ." Kha Nhuế cười xoà, "Nể mặt chút đi."
Liên Hoa nói: "Là ngài không nể mặt ta trước, làm chuyện lớn như thế mà không ho he tiếng nào, sao hả, cảm thấy ta không nhớ rõ mấy trò cười của các ngài, hay là thấy mắt ta mù không nhìn ra?"
Kha Nhuế nói: "Không, không phải."
Liên Hoa thu lại vẻ tươi cười: "Thế thì tức là xem thường ta rồi."
Kha Nhuế bị sự thay đổi chớp nhoáng này làm cho kinh ngạc, vừa xoay người đi đã nhét tờ giấy trong tay vào miệng.
Liên Hoa nói: "Bắt lấy!"
Kiêu Long vệ lập tức hành động, xé tờ giấy ra từ hàm răng dính mực đen của Kha Nhuế.
"Ngươi..." Tóc Kha Nhuế bị kéo rụng cả xuống vai, hốc mắt tràn đầy tơ máu, "Không..."
Tờ giấy rách được ghép lại trên mặt đất, hơn nửa nhìn rõ là đề thi vừa in xong.
Quý Xuân nói: "Liên Ngọc công tử, nhân chứng vật chứng đủ cả rồi."
Liên Hoa nói: "Lập tức mời ba vị Lục Ngu, Tiêu Lập Cương, Đông Thuỵ Quân và Hàn Song Hoành đến đây, tóm lại là đừng ai hòng ngủ yên."
Đèn trong từng gian quan xá sáng lên.
Động tĩnh trong viện đã bị người khác nhìn thấy hết qua cửa sổ.
Mọi người bàn luận xôn xao, không ngờ được một vị Quốc tử bác sĩ từng tham gia vào việc ra đề, chấm bài thi khoa cử, trông dáng mạo quân tử khiêm nhường như thế, khi trước còn thường đến Bách điểu viên ngâm thơ làm từ, lại có thể lợi dụng chức vụ để làm ra việc ăn trộm đề thi như thế này.
—— "Đúng là bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa."
Lục Ngu, Tiêu Lập Cương và Đông Thuỵ Quân nghe tin chạy tới.
Hàn Song Hoành cũng cầm đèn tìm đến.
"Các vị đại nhân." Liên Hoa hành lễ, "Liên Ngọc không dám tuỳ tiện quyết định, xin các vị hay thương lượng xem nên xử trí ra sao."
Lục Ngu nhìn tờ đề rách trước mắt, lui về sau nửa bước.
"Lục đại nhân nhân" Kha Nhuế sợ đến mức run rẩy giữa tháng bảy, "Nói giúp ta một câu đi."
"Biết người biết mặt khó biết lòng!" Tiêu Lập Cương đỡ lấy Lục Ngu, cười lạnh một tiếng, "Kha đại nhân, chỉ là một bài thi thôi mà? Học quan của Quốc Tử Giám có ai không thi mà vào được, ngươi làm như thế là bất công với người khác!"
Đông Thuỵ Quân giả vờ phẫn nộ, không nói lời nào.
Kha Nhuế nói: "Các ngươi..." Thấy Lục Ngu và mấy vị đồng liêu nhanh chóng vạch rõ ranh giới như thế, lòng gã đã như tro tàn.
Liên Hoa nói: "Kha Nhuế, ngươi còn gì muốn nói không?"
"Ta..." Kha Nhuễ bỗng bật cười, đưa tay lên, chỉ về phía đám người Lục Ngu, giận dữ nói, "Là bọn họ, bọn họ sai khiến ta đi trộm đề, bọn họ lấy quyền lực áp bức, ta không thể chối từ."
"Ăn nói hàm hồ!" Lục Ngu ậm ừ chửi một câu, phất tay áo nói, "Vô căn cứ!"
Liên Hoa lặng lẽ nhìn đám người kia cắn xé nhau.
Hàn Song Hoành nhíu mày, hỏi nên xử trí thế nào.
"Nếu Hàn đại nhân tin ta, thì cứ nhốt Kha Nhuế lại quan sát đã." Liên Hoa nói, "Nếu chuyện này đưa sang Đại Lý Tự, thì có Đế cơ, đám Vương Hàn Lâm cùng đảng Lăng Bình sẽ nói ra nói vào, ắt khiến triều đình tranh luận làm chậm chễ việc khảo thí, cho bằng cho điện hạ nửa phần tình, dù sao về sau tên này cũng không thể ở lại Quốc Tử Giám nữa, người đến đường cùng chớ truy đuổi."
Hàn Song Hoành ngẫm nghĩ, đáp: "Được."
Ánh lửa trong cả viện hun mặt người ta đổ mồ hôi.
"Các vị đại nhân, lần này bản quan có trách nhiệm phụ trách Giám thí, không ngờ còn chưa in bài thi xong đã xảy ra chuyện thế này, thật sự nghe mà kinh hãi," Hàn Song Hoành đứng ra, lên tiếng, "Hiện tại huỷ bỏ tư cách tham gia khảo hạch của chủ quan Quảng Văn quan, Bác sĩ Quốc Tử Giám Kha Nhuế, tạm thời giam lại để quan sát."
Dưới uy phong của Kiêu Long vệ, không một ai dám dị nghị gì.
Bầu không khí bình ổn trở lại.
Đám người dần dần tản đi.
*
Một bức tường viện ngăn cách ánh đèn.
Liên Hoa dựa vào bóng tối bên dưới vách tường, đợi người kia đến tìm y.
Bấy giờ Lục Ngu mới chậm rãi đi đến: "Liên Ngọc công tử, người dưới tay ta không hiểu chuyện, gây phiền thêm cho ngươi rồi."
Liên Hoa cười đáp: "Lục đại nhân chối bỏ sạch sẽ ghê."
Lục Ngu nói: "Không vội nói chuyện của ta, giờ nói xem nên xử trí ra sao đã, bảo Bạch Du Viện tiếp tục in đề hay là Văn Hưng các sẽ đưa ra đề khác? Nếu ra đề khác thì hay là lùi ngày thi lại?"
Liên Hoa nói: "Không thể qua được hoả nhãn kim tinh của Lục đại nhân rồi, đề này đúng là không phải đề thật, đề thật đang được Chu tư nghiệp in, vừa không chậm ngày thi vừa không để lộ lần nữa."
Lục Ngu nói: "Chu toàn quá, Liên Ngọc công tử quả nhiên là chu toàn."
Hai chữ chu toàn, nói mà bình ổn vô cùng.
Khi những người khác vội vàng phủi sạch quan hệ với Kha Nhuế, Lục Ngu đã nhìn ra bản chất của việc này —— Đây là một cái bẫy đã được bày sẵn.
Khi trước Liên Hoa có thể dùng thái độ không rõ ràng để duy trì quan hệ hợp tác với tất cả các bên, một khi chuyện này xảy ra, cháy nhà lộ mặt chuột, một Liên Hoa nhập nhằng như thế không thể tiếp tục nịnh bợ cả hai phía nữa.
Trong lòng Liên Hoa thầm than, đúng là gừng càng già càng cay.
Nhưng dao đã đưa ra thì không có lý nào rút lại, đêm nay y vẫn còn để dư một chiêu, đến lúc phải lấy ra rồi.
"Lục đại nhân." Liên Hoa cười cười, cầm quạt xếp, thân quạt gõ lên bàn tay trái, "Ngài đã từng bị rắn cắn chưa?"
Lục Ngu nói: "Không hiểu công tử có ý gì."
Liên Hoa nói: "Mấy ngày trước ta suýt đã bị rắn cắn ở trước cửa tiệm hương nhà mình."
Lục Ngu vuốt râu, kinh ngạc nói: "Có chuyện thế à? Ai to gan dám thả rắn ra thế?"
Liên Hoa đột nhiên xoay người nhìn thẳng vào Lục Ngu, đôi con ngươi đen nhánh lộ ra thần sắc bén nhọn như đã nung qua lò lửa: "Ta bảo rắn là do người khác thả ra bao giờ?"
Lục Ngu giật mình tại chỗ, chòm râu rối mù trong gió.
Liên Hoa có được đáp án, mở quạt phe phẩy đi về phía trước.
Đi tới Bạch Du Viện còn hai ba dặm, ngõ hẹp, bước chân còn vọng tiếng.
"Nhưng nói đi thì phải nói lại, Lục đại nhân, đã bảo là rắn độc rồi, một kẻ già đầu biết rõ rắn sẽ cắn người mà còn chọc rắn, kết quả bị cắn thật, thế có đáng đời không chứ?"
"Liên Ngọc!" Lục Ngu nhấc gậy lên, run rẩy đuổi theo, "Ngươi đứng lại nói cho rõ ràng đi!"
Lục Ngu sai Kha Nhuế trộm đề, thật ra cũng không nghĩ sẽ giấu được Liên Hoa, chỉ cảm thấy Liên Hoa còn chưa được Đông Cung tin tưởng hoàn toàn nên không dám ra tay, chẳng ngờ không như ý muốn, ngược lại bị Liên Hoa nhân lúc rối loạn moi ra chuyện mình thuê bang phái Thiên Trúc.
Liên Hoa lại quay đầu lại, kiên nhẫn chờ Lục Ngu đi đến trước mặt mình, mỉm cười nói: "Đông gia tốt ơi, ngài đã hại ta hai lần rồi."
Lục Ngu thở hơi loạn: "Ngươi không có chứng cứ!"
Liên Hoa nói: "Nếu ta không có chứng cứ, thì sao phải rút dây động rừng?"
Lục Ngu ngẩng đầu, đôi con người co rút lại, chóp mũi đổ mồ hôi.
Liên Hoa nói: "Kiêu Long vệ lục soát được một bức hoạ của ta từ đám người Thiên Trúc, dùng mực Xuân Băng chuyên dụng của Quốc Tử Giám, dính nước cũng không nhoè, chuyện này phải giải thích sao đây."
Lục Ngu kinh hãi, hoàn toàn từ bỏ thăm dò, chỉ nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nói: "Ngươi muốn gì đây?"
Liên Hoa nói: "Ta chẳng muốn gì cả, ngấm ngầm dùng thủ đoạn giấu trời gạt biển thôi thì như là bản lĩnh của ông, nhưng nếu ông dám công khai can thiệp vào việc khảo hạch, ta sẽ khiến ông chết không có chỗ chôn."
Lục Ngu nói: "Được, xem ra ngươi đã quyết tâm muốn lật đổ doanh trại này rồi, vậy thì chúng ta từ biệt tại đây."
Liên Hoa vẫy tay: "Không tiễn."
*
Ánh hoả hợp với màu đỏ nơi trời đông.
Đêm dài qua đi, trời sáng.
Đầu tháng ba, kì khảo hạch của bản triều với người dạy học của Quốc Tử Giám chính thức bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...