Người quản gia này đã sớm không phải là người năm đó mà Tôn Dao biết, cô cũng có nghe nói, sau khi cô rời khỏi nhà họ Từ, không bao lâu sau tất
cả những người giúp việc đều bị sa thải, nhà họ Từ làm như vậy, không
phải không cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn lừa mình dối người thay đổi tất cả người làm.
Hiện tại, Từ Kính lại muốn làm chuyện bịt tai trộm chuông? Tôn Dao thật
cảm thấy bản thân đã quá xem trọng anh ta: “Nói không lại liền muốn đuổi tôi đi. Họ Tự, anh bây giờ cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.”
Tôn Dao hùng hùng hổ hổ bị quản gia đuổi ra ngoài, một đường bị kéo
xuống lầu một rồi bị mang ra khỏi cửa chính nhà họ Từ, mắt thấy bản thân sắp bị ném ra ngoài hoa viên, trong nhất thời cô cũng không biết bản
thân kiếm đâu ra sức lực, trực tiếp vung tay một cái, người quản gia
cường tráng hơn bốn mươi tuổi cứ như vậy mà bị cô đẩy ngã trên đất, cả
người đau đến mức không bò dậy nổi. Lúc ấy Tôn Dao không hề cảm thấy có
một chút ác độc, chỉ lo hướng vào trong.
Cô hôm nay không buộc anh ta dừng việc mời luật sư, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chỉ là Tôn Dao không ngờ, khi cô chạy vào phòng ngủ chính thì lại nhìn thấy tình cảnh đặc biệt như vậy---
Mặt mày Từ Kính trắng bệch khó khăn vịn lấy cạnh bàn.
Thấy cô đột nhiên trở lại, anh ta sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, mở miệng hỏi cô: “Lão Tống đâu?”
Tôn Dao đứng cứng ngắc tại chỗ: “…Anh…Chuyện gì xảy ra vậy?”
Từ Kính không để ý tới lời cô, kéo cây gậy từ bên giường qua, khập
khiễng đi qua cô tới căn phòng cách vách. Tôn Dao đuổi kịp sang căn
phòng cách vách thì thấy anh ta kéo một cái ngăn kéo, trong ngăn kéo để
bình thuốc, tay của anh ta đã run rẩy quá mức, vừa mở nắp bình ra, cả lọ thuốc liền bị đổ đầy ra mặt đất.
Đầu Từ Kính đã sớm đầy mồ hôi, nhất thời không ổn, cứ như vậy mà ngã ra mặt đất.
Tôn Dao chưa từng gặp qua bộ dạng nhếch nhác như vậy của anh ta, giống
như một người xa lạ, cho đến khi anh ta cố gắng đứng lên một lần nữa rồi lại nặng nề té xuống thì Tôn Dao mới bừng tỉnh, cô chạy lên trước.
Ngăn kéo thuốc của anh ta bị lât ngổn ngang, Tôn Dao chỉ có thể hỏi anh
ta: “Sao lại nhiều thuốc như vậy, rốt cuộc anh uống loại nào? Còn nữa,
bao nhiêu viên?”
Cả người Từ Kính đầy mồ hôi, lưng áo cũng đã ướt đẫm, đau đến căn bản không nói ra lời.
Trên những bình thuốc của anh ta đều là tiếng Anh, căn bản Tôn Dao xem
không hiểu, chỉ có thể lấy đại vài viên trong bình này rồi vài viên
trong bình kia, cố gắng nhét vào miệng anh ta.
“Tôi đi lấy nước.” Tôn Dao nói rồi muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Lại bị anh ta kéo lại.
Anh ta dùng hết chút sức lực cuối cùng, không chịu buông tay: “Đừng đi…đừng…đi…”
***
Chờ đến quá nửa đêm, Từ Kính mới dần bình phục.
Quản gia đi vào nhìn thấy tình huống này, lặng lẽ lui ra ngoài, hai
người cứ như vậy mà ngồi dưới đất, trên mặt đất còn vương vãi đầy những
viên thuốc các loại.
Từ Kính mở mắt nhìn cô, anh ta đang ở trong ngực cô, cũng ở trong mắt
cô, một khắc kia, Tôn Dao như bị quỷ thần xui khiến đưa tay, vuốt ve
gương mặt của anh ta, cũng trong nháy mắt đó, Tôn Dao ý thức được, cô đã phạm vào lỗi lầm mà chính bản thân cô không thể tự tha thứ--sinh lòng
thương hại đối với anh ta.
“Đừng ngạc nhiên như vậy, chỉ là thuốc giảm đau mà thôi.” Từ Kính không còn hơi sức nói.
Từ Kinh bất ngờ nắm lấy tay cô, cô cũng chợt đẩy anh ta ra. Tôn Dao chợt đẩy anh ta ra, đứng thẳng lên, thầm mắng bản thân vết thương trong lòng chưa lành đã quên đau rồi bỏ đi.
Cô cần rượu, cần có cảm giác tê dại, thật may là hầm rượu vẫn ở chỗ cũ, ở dưới tầng hầm.
Năm đó người lén mang cô tới chỗ này uống rượu, là Từ Kính, năm đó cô bị Từ Kính Diên nhốt ở trong này, lật tung toàn bộ biệt thự nhà họ Từ, đem cô từ trong hầm rượu ra ngoài, cũng là Từ Kính…
Rượu cồn thế nào cũng không thể giải thoát được cho cô? Càng làm cho cô
dễ nhớ tới nhiều chuyện của “Năm đó”. Tôn Dao tức giận hung hăng đem
bình rượu ném đi.
Từ Kính chống gậy đi tới trước mặt cô.
“Tôn Dao, thừa nhận đi, em căn bản vẫn luôn yêu tôi.”
Anh ta vuốt ve mặt của cô, hôn lên khóe môi, trong bóng tối, dưới sự tác động của chất cồn, tất cả cứ xảy ra như vậy, dường như hoang đường,
nhưng cũng…dường như nước chảy thành sông.
Thời niên thiếu bọn họ từng mang theo những trái tim nông nổi, mong muốn được trao đi cái đầu tiên, dù có khó khăn và không lưu loát, lúc ấy Tôn Dao chỉ cảm thấy đau, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ ngọt ngào, cho nên cũng không hề không cảm thấy hoàn mỹ.
Một giây phút ngắn ngủi, Tôn Dao đắm chìm trong ký ức ngọt ngào này,
thậm chí cô cũng không khỏi mất kiềm chế mà ôm lấy cổ anh ta.
Năm đó dáng vẻ này có chút thon gần, bây giờ đã trở nên rắn rỏi hơn, ẩn
chưa sự cường hãn đem Tôn Dao giam vào trong lòng, nhưng ngay trong thời khắc kia, một âm thanh xảo trá, âm hiểm, đã vang hành hạ cô trong vô số đêm, chợt xuất hiện—
“Người phụ nữ này anh có thể chơi. Tại sao tôi lại không thể?”
Đó là giọng nói của Từ Kính Diên.
Đó là khi Từ Kính đem cổ tay cô thoát ra khỏi sợi dây thắt lưng của Từ Kính Diên.
Cô gái này anh có thể chơi. Tại sao tôi không thể?
Cô vừa mới gần gũi Từ Kính không được mấy ngày, Từ Kính Diên lại dùng
loại phương thức này, đem tất cả những chuyện tốt đẹp nhất phá bỏ, phá
vỡ tan tành.
Ánh đèn dưới hầm rượu mờ mờ, trong phút chốc Tôn Dao như nhìn thấy vẻ
mặt tàn nhẫn của Từ Kính Diên, cô theo bản năng nhặt chai rượu gần nhất
lên, nện xuống gương mặt tàn nhẫn ở trước mặt.
Tất cả kích tình của Từ Kính đều bởi vì bể đầu máu chảy mà ngừng lại.
Từ Kính rốt cuộc cũng không tiếp tục tranh quyền giám hộ Tầm Tầm, chẳng
qua là khi Nhậm Tư Đồ hỏi cô đã nói gì với Từ Kính thì cô chỉ có thể
cười cười một cái, giống như vô cùng khổ sở, cũng giống như châm chọc:
“Thật ra thì mình cũng không nói gì, mình ngủ với anh ta một tối. Sau đó nói với anh ta, nếu như anh ta còn muốn ngủ với mình, thì đừng động vào Tầm Tầm nữa.”
Nhậm Tư Đồ dĩ nhiên là không hề tin những lời này, Tôn Dao liền lập lờ
nước đổi đổi lời nói: “Nếu như anh ta lật lọng, vậy thì lên tòa thôi.
Anh ta nếu không sợ chuyện năm cũ bị phanh phui cho truyền thông biết,
nhà họ Từ bọn họ mất sạch thể diện, mình còn sợ cái gì mà thân bại danh
liệt? Huống chi, Tầm Tầm cũng không phải con của anh ta, anh ta tranh
cái gì?”
Cô nào có dũng khí thừa nhận trong lòng cũng có chút không kiềm chế được?
Bởi vì cô rất rõ ràng, coi như đối với anh ta vẫn không kiềm lòng được, thì có thể thế nào đây?
Trời cao cố ý đùa giỡn cô, một lần không kiềm chế được đó lại thật sự để lại hậu quả--
Cô mang thai.
Nhưng mặc dù mang thai thì sao?
Mặc dù biết rõ Tầm Tầm là con của anh ta, thì có thể như thế nào?
Anh ta cũng không có ra tòa làm nhân chứng.
Tôn dao chỉ còn một lựa chọn duy nhất, mang theo đứa bé này đi.
Lần này, Từ Kính thế nhưng không có cố ngăn cản cô, thậm chí không tiếp
tục xuất hiện trước mặt cô, Tôn Dao ít nhiều cũng trút được gánh nặng.
Bởi vì cô thật không dám tưởng tượng, nếu Từ Kính thật sự muốn ngăn cản
cô, sẽ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
“Bỏ đứa bé này đi sau này mình sẽ hoàn toàn giải thoát—“
Đây là lời nói cuối cùng của Tôn Dao với Nhậm Tư Đồ trước khi đi Singapore.
Nhưng đối với người nào cô cũng không thể hạ quyết tâm.
Đối với đứa bé, đối với Từ Kính, đối với bản thân cô…Cũng vĩnh viễn
không hạ được quyết tâm, vĩnh viễn không phải nói dứt là dứt.
Nhiều năm trước, nhiều năm trước khi ở trên bàn mổ cô lâm trận liền bỏ
chạy, quyết định giữ lại Tầm Tầm, hôm nay cô cảm thấy sợ hãi khi bước
chân vào bệnh viện, vốn là mua vé máy bay khứ hồi, cô đang trên đường ra sân bay.
Cô đang trên đường ra sân bay thì nhận được điện thoại của Tầm Tầm.
Tôn Dao còn tưởng thằng bé gọi điện thoại vì muốn nhắc nhở cô đừng quên
mua đồ chơi phiên bản giới hạn cho nó, vì vậy không đợi Tầm Tầm mở
miệng: “Dì chuẩn bị về nước, chỉ là con yên tâm, quà của con dì đã sớm
mua hết rồi, tất cả đều trong janhf lí.”
Tầm Tầm chợt nói: “Dì mau về một chút đi, chú Từ nhập viện rồi.”
***
Tầm Tầm là do Thời Chung căn dặn bảo thằng bé gọi điện thoại cho cô, ý
muốn thay Từ Kính giảng hòa hết sức rõ ràng, nhưng Tôn Dao không thể
không mắc bẫy—
Cô tình nguyện anh ta sống không bằng chết, cũng không muốn anh ta thật sự chết.
Nhưng khi cô xuất hiện ở bệnh viện thì lấy lý do gì đây? Cho tới khi cô
về tới cũng lần lữa không có đi tới bệnh viện, trợ lý Tiêu Viên của Từ
Kính cũng nhiều lần gọi điện thoại cho cô, đối với vấn đề nhập viện của
Từ Kính thẳng thắn nói: “Tai nạn xe cộ năm đó để lại một khối máu tụ
trong đầu, khối máu nằm ở vị trí nguy hiểm, không thể giải phẫu, nên
liền kéo dài tới hiện tại mà không thể lấy ra, mặc cho nó chèn ép lên
dây thần kinh, nếu còn tiếp tục Từ tiên sinh sẽ mất mạng, cho nên chỉ có thể thử một lần, tỷ lệ tối thiểu cũng là ba mươi phần trăm, huống chi
người chủ trì cùng trợ lý đều là những chuyên gia não khoa nước ngoài,
như thế còn tốt hơn so với chờ chết.”
“…”
Thời gian Từ Kính phẫu thuật được chỉ định là một tuần sau, Tôn Dao không nhịn được nữa liền chạy tới bệnh viện.
Cô đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn anh ta.
Anh ta đã được thay quần áo bệnh nhân, nằm trên giường bệnh di động, tóc đã bị cạo sạch, nhìn rất là tức cười.
Nhưng mà giọng nói của anh ta mang chút nặng nề: “Không phải em đã đi sao?”
“Nghe nói anh xảy ra chuyện, tôi trở lại thấy rốt cuộc anh cũng chưa chết.”
Tôn Dao nói như vậy, bác sỹ ở bên cạnh cũng hơi sửng sốt, nhưng Từ Kính cũng không kinh ngạc: “Yên tâm, mệnh anh quá lớn.”
Tôn Dao không có phát giác, bản thân đã trút được gánh nặng, gượng cười.
Từ Kính vuốt ve má lúm đồng tiền của cô, đáng tiếc hành động có chút bất tiện, chỉ có thể dùng ánh mắt ý hỏi: “Cười cái gì?”
“Tôi đương nhiên là muốn cười rồi, mạng anh lớn như vậy, tôi có thể tiếp tục hành hạ anh cả đời, như vậy tôi mới hả giận, không phải sao?”
Lúc này đến phiên Từ Kính cười.
Rốt cuộc là đang cười lòng dạ độc ác của cô, hay là đang cười cô khẩu
thị tâm phi? Tôn Dao không biết đáp án—nhân viên y tế đã mang Từ Kính
vào trong phòng mổ.
***
Tôn Dao không biết cuộc giải phẫu bao lâu thì xong.
Cũng không thể xác định đến khi ra khỏi phòng Từ Kính còn sống hay chết. Cô ngồi yên lặng bên ngoài phòng bệnh đợi.
Nhậm Tư Đồ vẫn ở cùng cô.
“Có lẽ giải thoát chân chính không có nghĩa là muốn phá nát tất cả, cho nhau một cơ hội, làm lại không được sao?”
Đối với câu hỏi của Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng lúc này, tiểu sinh mệnh trong bụng cô khẽ động một cái.
Tôn Dao không nhịn được vuốt bụng của mình, có một ý niệm lặng lẽ nảy
mần: có lẽ thật đúng như Nhậm tư Đồ nói, cho nhau một cơ hội, làm lại có được không?
Cô ở lại bên anh, từ từ già đi, cho đến khi trở thành ngọn đèn khô, bao nhiêu hận thù cũng tan biến, huống chi, cô vẫn yêu anh…
~HOÀN~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...