Huyết Linh Y ở trên lưng của Bụi Thái Lang hỏi:
- Bụi Thái Lang, ngươi có biết cái tên Huyền Hữu Phong kia ở cấp mấy không?
- Chủ nhân à, hắn ta chỉ ở Cao cấp kiếm sư mà thôi, còn về ma pháp thì hắn chỉ ở cao cấp ma pháp sư mà thôi.
Nghe Bụi Thái Lang nói về cấp kiếm sĩ và ma pháp sư làm cho Huyết Linh Y giật mình, nàng ở cấp Kiếm thần và Pháp thần nhưng lại không nhìn ra sức mạnh của hắn ta và cũng có cảm giác sợ hãi hắn, nhưng tại sao cấp của hắn ta lại thấp hơn nàng?
Hiểu được những gì Huyết Linh Y đang băng khoăng, Bụi Thái Lang lên tiếng giải thích:
- Chủ nhân ở Đông đại lục cấp bậc không giống chúng ta. Ta nói "chỉ" trong khi hắn ở Cao cấp là vì trong Đông đại lục là cấp ba, còn chúng ta thì là cấp bảy. Cấp độ ở Đông đại lục là như thế này: Sơ cấp - Trung cấp - Cao cấp - Thiên không - Đại địa - Tông sư - Tôn sư - Hoàng - Đế - Vương.
- Ta hiểu rồi. Bụi Thái Lang, ngươi nghĩ ta ở cấp nào?
- Trung cấp mà thôi thua tên kia ba giai. (3 giai: sơ kỳ, trung kì, hậu kỳ)
Gật đầu, Huyết Linh Y cũng hiểu rõ, nhưng trong lòng lại có sự buồn bực, đó là, nàng phải tu luyện lại thêm một lần nữa để vượt qua được tên kia.
Gần đến khu rừng mà nàng vẫn từng thống trị, Huyết Linh Y ghé vào tai của Bụi Thái Lang, nói nhỏ:
- Ngươi và những ma thú khác giúp ta đi khắp cả Tây đại lục này trong vòng hai năm được không?
Bụi Thái Lang cười gian trá, hắn biết được chủ nhân của mình đang suy toán cái gì, hắn có cảm giác là chủ nhân sẽ làm một vài chuyện khá hay ho đây, nói:
- Một năm rưỡi là có thể đi cả Tây đại lục này rồi, không cần đến hai năm, tính cả việc ở lại vui chơi nhiều nơi trên đại lục thì cũng chỉ mất ít nhất là một năm mà thôi.
Gật đầu, nàng không nói gì nữa. Vừa về đến nơi, Huyết Linh Y nhìn thấy một người nam nhân đã đứng chờ mình, nam nhân này thần sắc tuấn mỹ, mái tóc tóc trắng, mắt xanh trời như viên kim cương, trên tay còn đeo băng cổ tay bằng len màu trắng sọc đen.
- Lâu rồi không gặp Bạch Hổ.
- Chủ nhân người bỏ chúng tôi đi lâu quá rồi đấy.
Cười cười, Huyết Linh Y nhìn xung quanh lạnh nhạt dò xét hỏi:
- Ba tên còn lại đâu?
Nếu tính Bụi Thái Lang và Bạch Hổ thì mới chỉ có hai ma sủng, Huyết Linh Y thì có đến năm ma sủng, nhưng hiện tại thì ở trong khu rừng này, nàng chỉ cảm nhận được có sự hiện diện của hai ma sủng là Bụi Thái Lang và Bạch Hổ mà thôi.
Bạch Hổ thở dài một tiếng, lắc đầu, nói:
- Tên Chu Tước thì ba tháng trước hắn đã bật vô âm tính, tên điên Huyền Long thì lại chạy đi tìm đồ ăn, chính xác thì hắn chạy đến chỗ con người mất rồi, vì người không có ở đây nên đan dược không đủ để cho tên đó ăn, hắn liền chạy vào thị trấn để tìm đồ ăn, còn Hắc Miêu thì đã phản bội chúng ta.
Nói đến Hắc Miêu, Bạch Hổ sắc mặt lạnh đi, Huyết Linh Y cau mày hỏi:
- Tại sao?
Bạch Hổ khó nói thành lời, Bụi Thái Lang hiểu rõ, nói:
- Hắc Miêu và người không có ký kế ước chủ nô, nên cô ta một khi đã có đủ sức kháng cự hoặc có cơ hội sẽ bỏ chạy ngay.
- Ta thật bất cẩn.
Hiểu được lí do, Huyết Linh Y cũng không thèm quan tâm đến Hắc Miêu làm trò gì nữa, đi về hướng thế giới con người, nói:
- Chúng ta trước tiên tìm tên phiền phức nhất bọn trước đã.
Khỏi cần nói là ai, kẻ phiền phức nhất, điên nhất, quậy nhất, phá nhất chỉ có thể là Huyền Long, cái con ma sủng mà chẳng bao giờ nghe lời, Huyết Linh cảm thấy hối hận vì không ký kế ước nô dịch mà ký kế ước bình đẳng với tên đó.
Cả ba người, phải nói đúng hơn là một bán quỷ, hai ma sủng dạng người, đi hướng về phía nam, nơi ở của con người và cũng là nơi nhộn nhịp nhất ở Tây đại lục, đất nước Đạt Lạp, nơi thường xuyên có những lễ hội, hội chợ, đấu giá, tranh tài,... Nơi này thu hút rất nhiều người mạnh khắp nơi đến chơi và cũng là nơi duy nhất trên Tây đại lục chào đón những người ở Đông đại lục như người dân bình thường ở Tây đại lục.
Đi dạo trên phố, Huyết Linh Y cảm nhận được khí tức của Huyền Long đang ở gần, nhờ vào kế ước giữa hai người. Khi lập kế ước với ma sủng, cả hai người sẽ ý trí tương thông với nhau, nên cho dù có lạc mất nhau thì vẫn có thể cảm nhận được nhau rất rõ, khi xảy ra nguy hiểm, ma sủng cũng là người biết đầu tiên. Việc lập kế ước rất đơn giản nhưng cũng khá là khó khăn, phải có người thuần thú sư hoặc là triệu hồi sư thì mới có thể dễ dàng lập kế ước với ma thú thành ma sủng.
Đi giữa đường, Huyết Linh Y đứng khựng lại nhìn vào đám đông, ở đây, đang tổ chức cuộc thi luyện dược, mùi thơm từ thuốc và thảo dược tỏ ra khắp nơi, nhờ thế mà Huyết Linh Y mới nhận ra được.
Nhìn thấy Huyết Linh Y đứng lại, Bạch Hổ quay lại hỏi:
- Chủ nhân có chuyện gì sao?
Huyết Linh Y không trả lời chỉ vào đám đông, Bụi Thái Lang và Bạch Hổ nhìn vào bên trong, cả hai như đứng hình.
Âm thanh cãi nhau vang lọt đến tai của ba người bọn họ.
- Ta nói đan dược của người là rác rưởi thì sao nào?
- Tên điên nhà người thì biết cái gì về đan dược chứ hả? Ngay cả tẩy tủy đan mà ta mới luyện chế, dành được chiến thắng cũng bị ngươi ăn được.
- Ta ăn nên mới biết được tẩy tủy đan của ngươi là phế phẩm.
- Nói gì hả?
- Hứm, ta nói phế phẩm là phế phẩm, chủ nhân của ta luyện đan còn tốt hơn ngươi, cỡ ngươi học mười năm cũng không đấu lại chủ nhân ta.
- Giỏi thì đem chủ nhân của ngươi ra đây cho ta, không đem ra được thì ngươi chết tại đây đi!!!!!!!
Khi mà Huyền Long nói đến Huyết Linh Y, thì nàng đã kéo hai ma sủng đi ra khỏi nơi nhộn nhịp, tranh cãi này, nhưng sau khi nghe có người uy hiếp mà sủng Huyền Long của mình, thì nàng lại không chịu nổi, vốn định để Huyền Long tự giải quyết chuyện này để làm bài học nhưng lại để hắn chết, Huyết Linh không cam lòng, dù là kẻ điên loạn nhất bọn, nhưng lại là kẻ mà luôn ở bên Huyết Linh Y vào những thời khắc mà nàng cần nhất, đã sống cùng nhau rất nhiều năm, nên Huyết Linh Y không muốn bất kì ma sủng nào của mình bị người khác khi dễ.
Mười người quay quanh Huyền Long trong đó năm người là Kiến Thần, năm người Pháp Thần, nhìn mười người này Huyết Linh cảm thấy Đạt Lạp đúng là đất nước có nhiều tài phú để đào tạo ra nhiều người cấp Thần thế này. Bọn người này định xông lên, đột nhiên một bóng dáng huyết sắc đứng trước mặt bọn họ:
- Khoan đã, ta không có mang đan dược, nhưng nếu ở đây có dược liệu ta sẽ luyện chế cho các ngươi xem, nhưng nếu ta thắng, các ngươi phải chấp nhận những gì Huyền Dực nói là đúng.
Huyền Long còn được gọi là Huyền Dực, Huyết Linh Y chịu không được vẫn phải ra mặt cho Huyền Long, cảm thấy mình đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, nàng thật sự muốn đập đầu của mình và giết Huyền Long cho khuất mắt.
Nam nhân nhìn Huyết Linh Y bằng ánh mắt kì lạ, nhìn kỹ Huyết Linh Y, hắn ta thầm đoán:
- Nãy giờ tên điên kia nói là một nữ nhân, hơn nữa lại là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, trên người có giao động của ma pháp và linh lực, còn biết luyện dược, tam tu sao? Đúng là kinh khủng, cô ta là biến thái sao. Mái tóc đỏ, cả đôi mắt đỏ chẳng lẽ là một tộc quỷ? Loài quỷ đã phát triển đến tam tu sao? Không, ta nghĩ còn hơn cả thế.
Huyết Linh Y từ ánh mắt của nam nhân này biết được hắn ta đang nghĩ gì, ánh mắt của hắn ta cũng giống những người khác, những người mà nàng từng chiến đấu đều có ánh mắt thăm dò như thế.
- Ta là Hải Ân Kinh, một luyện dược sư.
- Huyết Linh Y.
Huyết Linh Y chỉ nói đơn giản, nếu người phía trước đã biết nàng như thế nào thì cần gì phải nói ra những thứ đã được đoán ra hết rồi chứ.
Hải Ân Kinh không có ấn tượng gì với Huyết Linh Y, chỉ nghe cái tên Huyền Long điên khùng kia nói, Hải Ân Kinh mới nhớ đến một trọng điểm, liền chỉ về phía Huyết Linh, quát:
- Ta muốn cùng ngươi thi đan dược, chủ đề là Tẩy Tủy Đan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...