Đó là một cuộc gặp gỡ quái lạ. Lần đầu tiên cô không quay đầu. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn một người quay lưng bước đi. Bóng dáng ấy không hiểu sao có chút mông lung, mờ ảo một cách khác thường.
-Hạ Mạc. – Có tiếng gọi .
Cô quay đầu, Đầu mày thanh tú hơi nhíu lại một đường suy tư.
- Có người muốn gặp cô.
Hạ Mạc khó hiểu. Ánh mắt hướng lên. Nhìn cô gái đứng ngược hướng mặt trời phía trước. Đầu mày nhíu càng lợi hại. Không vì gì khác, mà là vì Hạ Mạc thấy cái bóng cô gái kéo dài phủ lên mình cô đầy u tối. Chẳng hiểu sao dù bao nhiêu lần cô cũng chẳng thể thích ứng với thứ cảm giác áp bức như này. Nó khiến cô bực dọc và tức giận đến khó nói rõ thành lời. Giọng nói cô thanh ngọt bất giác phá lệ trầm thấp: “ Gặp tôi.”
- Phải. – Cô gái khẳng định . Khuôn mặt dễ thương ngược ánh sáng, lấp lóe bất định. Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ sờ đầu chú khỉ nhỏ, dịu dàng vuốt ve. Lại thấy chú khỉ khẽ kêu oai oái, đôi mắt to tròn trong trẻo chớp những ánh nhìn phản kháng, đầy khó chịu. Nhưng dù vậy, thân mình nhỏ nhắn vẫn nằm im trong lòng cô gái, mặc cô vuốt ve.
Nhìn chằm chằm hành động có chút lơ đãng của cô gái, Hạ Mạc cười khẩy một tiếng nhạt nhẽo, ánh mắt anh đào bàng bạc một màu đơn điệu: - Cô gái à, cô nghĩ cô là ai, cô có phải bố tôi hay mẹ tôi - Một đường nhìn thẳng khinh miệt, Hạ Mạc với tay lật quyển sách, ánh mắt lại chuyển tiêu cự về phía trang sách có in vài dòng chữ không mấy nổi bật: “ Truyền thuyết một thời không thật…” Giọng nói lại chầm chậm ngân lên đều đặn, không chút nhịp điệu - mà nghĩ tôi phải nghe lời cô và đi theo cô chứ.
Ánh mắt dừng lại ở dòng chữ:” Thần tích xuất hiện…” Cô ngước đầu, ánh mắt lạnh băng như sương tuyết ngàn năm găm hẳn vào ánh mắt cô gái một mảnh giá lạnh: “ Biến đi.”
Hơi nhíu mày liễu. Đôi mắt sau cặp kính nheo lại một đường nhăn nhúm có chút nhợt nhạt.
Để ý thấy biểu cảm khó coi lại có chút u ám của cô gái. Chẳng hiểu sao đột nhiên Hạ Mạc lại thấy ngực ứa lên một cỗ chua chát, hậm hực khó chịu lan tỏa, tràn đầy, khuấy đảo ruột gan bực tức. Thứ cảm giác này phải chăng lâu lắm rồi cô chưa cảm giác thấy, thế mà lại vì một cô gái kì quặc thế này mà xuất hiện. Ánh mắt thoáng phút trầm ngâm, lòng cô lại dậy sóng vô ba chẳng rõ bóng hình.
Hơi mím chặt môi. Ánh mắt hoa đào như phủ một màn sương, dập dờn xoay chuyển những phong ba bão táp trong sâu thẳm. Bàn tay hơi nắm lại, Hạ Mạc cảm thấy miệng mình chẳng hiểu sao đắng chát, nóng bỏng như gặp nước sôi. Bao nhiêu cảm xúc dâng trào cứ bồng bột , chẳng rõ lí do mà đổ vào vách ngăn như muốn phá đê kéo lũ. Bực mình, Hạ Mạc định mở miệng phát tác.
“Rầm.” Nhưng không gian yên lặng bỗng chốc vang lên tiếng vang. Cánh cửa phòng học bật mở, bị đạp văng bởi một lực mạnh mẽ. Rồi như cánh diều đứt dây, không mục tiêu, không phương hướng, không mục đích đập vào bờ tường vang tiếng rin rít đinh tai nhức óc.
Cùng quay đầu, hai cặp mắt cùng đổ dồn về phía cánh cửa vẫn đang rung động những nhịp điệu không trật tự. Hạ Mạc cùng cô gái đồng thời cùng nhíu chặt đôi mày liễu, bờ môi xinh khẽ mím nhẹ một đường, tuy nhiên sắc thái biểu cảm lại có chút khác nhau. Một khó chịu cùng không kiên nhẫn còn một bên sợ hãi mang theo chút u ám không rõ.
Ngược ánh sáng, mấy thân ảnh bước vào. Hạ Mạc ngẩn người chút ít, đôi mắt xinh đep không gợn sóng khẽ lấp lóe ánh bạc sắc lãnh như dao.
“Doãn Hạ Mạc…” Thân mình chưa đến, giọng nói chua chát đã vang lên. Một thân ảnh to béo bước đến trước, thân hình cao lớn vốn đã đồ sộ nay lại càng trở nên to lớn vượt mức đến che khuất cả một mảng ánh sáng trong bóng râm.
Nhướng ánh mắt trong vắt óng ánh một màu sắc lạnh. Hạ Mạc nhìn về phía cô gái đang bước tới, lòng thầm cảm thán một câu: ” Thật cao lớn, thật hùng vĩ và một điều nữa là giọng nói thật khó nghe”. Nhíu mày, Hạ Mạc có chút chán ghét khi nghe giọng nói oang oang, khàn khàn, chát chúa của cô gái vang lên bên tai: -Doãn Hạ Mạc, cô còn làm gì ở đây, công chúa Dật Mĩ của chúng ta mà phải bỏ thời gian để đợi một đứa ti tiện như cô à, còn không mau đi.-Ánh mắt vốn đã một mí do bị khối thịt núc ních chen chúc nay lại càng ti hí, mang theo ánh nhìn ti bỉ đến kinh ngạc phóng tới Hạ Mạc một cách khinh miệt. Giọng cô ta thì mỗi lúc một ngân cao đến tận quãng tám làm cho giọng nói vịt bầu vốn đã ồm ồm nay càng trở nên trầm khàn, the thé.
Hơi thở cứng lại, đôi mắt xinh đẹp ánh hoa đào dần đông kết mảng hàn băng ngưng tụ, tản mát ra hàn quang lạnh lẽo hun đúc lòng người một chiều uy áp, đáng sợ. Không thể chịu đựng được cơn dông tố bủa vây trong lòng, bàn tay thon dài của Hạ Mạc nhẹ nhàng gập lại bìa vở, giọng nói trong trẻo, thanh thoát ngân vang như tiếng chuông bạc: - Cút đi.– Ánh mắt nhiễm quang diễm sắc lạnh, lời nói của cô cũng đặc biệt sắc bén như dao- Trước khi tôi bắt cô lết ra khỏi đây bằng bốn chân.
Gió nhẹ thổi, xõa tung lớp màn che trắng toát, cứa vào làn da từng đợt gai gai, ran rát không thật. Mấy cô gái dường như thoáng rùng mình, lông tơ dựng lên khó kìm chế. Đôi mắt đồng loạt khẽ dao động như có một trường từ vựng nào đó tác động vào sâu thẳm tâm khảm một hồi tê tê, tái tái.
Thật im ắng.
Không khí phòng học thoáng trầm lặng, ngập tràn uy áp. Dường như chẳng ai có can đảm lên tiếng và làm ra chút tiếng động nào để phá vỡ nó.
“Cạch.” Một tiếng động nhẹ. Chiếc bút vốn đang nghiêng ngả vô tri vô giác rơi xuống đất, tạo tiếng vang.
Giật mình. Mọi người như đồng loạt tỉnh giấc sau cơn mộng mị, trong ánh mắt khó thoát khỏi sự hoang mang khó cưỡng, thân mình cứng đờ hơi run lên một chặp.
- Khốn kiếp.– Dồn nén cảm giác khiếp sợ trong lòng, cô gái chửi tục một tiếng để cố gắng lập lại khí thế lúc trước. Ánh mắt ti hí hằn lên tia tức giận, miệng mím chặt như muốn phát tiết, cơ thịt núc ních thi nhau chuyển động trông thật chẳng khác nào bức tranh kinh dị - Mày muốn ăn đánh à con này, tao… - Miệng chưa kịp phun xong hàng chữ, đã thấy trước mắt một nắm đấm phóng đại trước mặt. Đôi mắt chỉ kịp trừng to như quả trứng chim cút, miệng nói chưa kịp khép lại thì mặt cô ta đã bị một cú đấm như trời giáng nện vào. Đầu váng mắt hoa, người sa sẩm, cô ta cảm thấy cơ thể mình dàn mất trọng lượng, lung lay ngã ngồi xuống đất không dậy nổi.
Trong không gian vang lên tiếng hút không khí lạnh. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về Hạ Mạc đầy kinh hãi. Thân mình không nhịn được rùng mình, sau lưng ứa mồ hơi, hơi thở chậm lại khó nhọc.
Ánh mắt Hạ Mạc khẽ đảo, khí áp khẽ hiển lộ tập trung vào vài cô gái đã đi cùng người “khổng lồ”. Tròng mắt hoa đào ánh sắc bạc khẽ lay động. Môi hồng khẽ mím lại không tiếng động. Tà váy trắng phau khẽ rung động vài vệt trên không trung theo làn gió như những vết cứa sắc lẽm đánh vào thị giác người một hồi rung động.
Lùi bước chân, những cô gái đó không cưỡng lại được khí áp lan tỏa xung quanh, ánh mắt khẽ kinh sợ, tay khẽ nắm chặt bước giật lùi ra sau. Hơi thở chậm lại không dám thở mạnh, môi khẽ run không bật ra được lời đe dọa vốn đã mắc sẵn trong cổ họng.
- Cút. – Giọng nói ngân vang, lần này lại ngân cao chọc thủng cả thính giác người.
Sợ hãi, thất kinh. Họ quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng học. Nhịp bước chân đều đặn, tăm tắp, tốc độ còn nhanh hơn gió.
Hạ Mạc quay đầu, nhìn về phía cô gái “khổng lồ”, đôi mắt sắc lạnh lóe ánh kim quang chói mắt, hơi thở bén nhọn luồn trong gió sao mà gai người: - Còn không đi. - Giọng cô trầm đi, lạnh hơn, mang ý đe dọa không chút che đậy - Hay là muốn đi bằng bốn chân mới toại nguyện.
Hoảng sợ ngước đôi mắt ti hí nay đã vằn đỏ vì nước mắt cố kìm chế. Cô gái không dám phản bác, lại nhìn theo lũ bạn đi theo đã chạy mất dạng. Tâm chết lặng. Lòng lạnh buốt. Một chút can đảm còn sót lại vội tiêu biến theo gió. Cô gái vội nén đôi chân mềm nhũn. Cố đứng dậy. Thân mình như con lật đật nghiêng nghiêng, ngả ngả bước đi . Trước khi bước ra khỏi cửa còn không quên quay đầu lại, ném tới ánh mắt hiểm độc như rắn.
Cười nhẹ môt tiếng nhạt nhẽo, Hạ Mạc mới chẳng thèm để ý đến động tác nhỏ nhặt của cô ta. Đơn giản vì cô khinh thường phải để ý đến loại người đấy : “Đồ có não mà không có óc”. Thầm nguyền rủa một câu, cô lại quay ánh mắt về phía cô gái cuối cùng còn đứng lại đây_ cô gái với chú khỉ đang nhảy trên vai, đăc biệt hơn nữa là chú khỉ đó đang hướng ánh mắt to tròn, trong vắt như cẩm thạch đầy mê mang nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt. Trông sao thì điều đó cũng thật quỷ quái và mang sắc thái kinh dị.
-Cô còn không đi à.- Cất giọng nói, cô không chút khách khí đuổi khách.
Chuyển tới một ánh nhìn chằm chằm, không chút rung động. Tròng mắt đen sau cặp kính dày ánh lên màu quái dị khó nhận biết. Cô gái cười nhẹ một tiếng khó hiểu rồi quay lưng bước đi. Bóng hình gầy gò, ốm yếu thẳng tắp một đường đi khỏi phòng học, không quay đầu lại.
Gió nhẹ thổi, làn vải trắng rung động chập chờn…
***
- Đồ ngu. – Vang lên đồng điệu cùng âm thanh chửi bới, tức giận là âm thanh vang dội của tiếng bạt tai chan chát.
- Xin lỗi, xin lỗi tiểu thư.- Cô gái thân mình to béo, núc ních che khuất 1 nửa ánh sáng cúi gằm khuôn mặt, phủ trong bóng tối một mảnh âm u, giọng run rẩy nói, thân thể khẽ phát run không kìm chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng.
- Có bằng nấy việc mà cũng lo không xong, đồ vô dụng. – Không chút thương xót, cô gái ánh mắt vằn tia máu tức khí lấy mũi chân đạp mạnh vào đầu gối cô gái “khổng lồ” khiến cô gái ngã quỵ xuống nền đất làm một tư thế vừa giống quỳ vừa giống nằm. Trông vô cùng khó coi và chật vật.
Đánh xong, chưa hả giận cô gái lại quay sang nhìn chằm chằm vài cô gái đã đi cùng người “khổng lồ”. Giọng nói âm dương quái khí vang lên tựa ma ám: - Còn các cô thì sao, muốn làm con chó cụp đuôi chạy đến vậy cơ à.– Bàn tay không quên tát vài cái vào mặt bọn chúng những tiếng thật vang dội. Ánh mắt khinh miệt, cay nghiệt quăng đến đầy cay cú- Muốn làm một con chó thì cũng phải có tư cách một con chó chứ, đồ ngu, khốn khiếp! - Chân lại dáng tiếp vài cái thật mạnh làm cho chúng la lên thất thanh, đau đớn.
- Thôi, được rồi.- Giọng nói thanh thóat, nhẹ nhàng, êm tai vang lên. Khuôn mặt Dật Mĩ hiện ra khỏi bóng tối, sao mà xinh đẹp tựa thiên thần có đôi cánh trắng, mĩ lễ mà tươi tắn, xinh xắn mà rực rỡ. Một vẻ đẹp ngọt ngào làm người khác ấm áp, yên lòng đến lạ kì. Nhưng dường như có một điều lạ là cô thiên thần đó đang nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, giọng ngọt ngào vang lên sao chẳng nhiễm chút cảm xúc, đôi mắt trong vắt mang theo ánh nhìn lạnh giá có chút phật lòng: - Điếc tai quá.- Bàn tay đang vòng trước ngực khẽ thả ra, Dật Mĩ tiện tay chỉnh lại mái tóc xoăn bồng bềnh màu hạt dẻ, lại dùng một chút sức phe phẩy phủi một vài hạt bụi trên tà váy trắng tinh. Đôi mắt xinh đẹp không chút để ý nhìn đến mọi chuyện.
- Vâng ạ.- Vang lên tiếng nói cung kính, không chút gì còn sót lại cảm xúc nào gọi là khó chịu, tức giận nữa. Cô gái bước đến bên cạnh Dật Mĩ, đôi mắt ti hí khẽ chuyển động, giọng nói mang theo chút lấy lòng vang lên: -Vậy bây giờ phải xử lí chuyện này ra sao đây, thưa công chúa.
Bước chân nện nhẹ vào mặt đất, Dật Mĩ kéo thân mình xinh đẹp ra khỏi bóng tối. Đôi mắt xinh đẹp ánh dưới kim quang dát bạc một màu tươi tắn, trong vắt như pha lê. Tà váy trắng tinh rung rinh, nhịp nhàng trong gió tạo thành những đường cong tinh mĩ, tuyệt diệu đến hút ánh nhìn.
Hơi thất thần trước vẻ đẹp tựa thiên tiên của Dật Mĩ, mọi người phút chốc quên cả hít thở. Ánh mắt thủy chung theo đuổi bóng dáng xinh xắn, ngọt ngào và chút hơi thở phiêu diêu, tự tại của cô gái.
Nhẹ nhàng dừng bước chân. Dật Mĩ nhìn xuống, ánh mắt xinh đẹp lóe ánh sáng ấm áp , nụ cười ngọt ngào tinh mĩ không chút dấu vết hiện lên trên khuôn mặt. Dường như xua tan mọi băng giá đang quấn quýt trong lòng người.
Và như nhận được sự cứu rỗi cả đức mẹ Maria, cô gái cảm thấy thân mình sao thư thái đến vậy. Bờ môi dày bất giác mỉm cười nhẹ nhõm, cơ thịt núc ních cũng dường như khẽ rung động như làn sóng nhẹ dập dờn.
Cúi người xuống, Dật Mĩ khẽ mỉm cười nhẹ tựa ánh mắt mặt trời. Tay khẽ nâng lên, chạm vào cằm cô gái, giọng nói đều đặn vang lên nghe sao êm tai như bản đàn:” Đau không “.
Nhận thấy sự quan tâm, sự ấm áp chân tình từ Dật Mĩ. Cô gái ngẩn ngơ, không tin nổi, trừng mắt há hốc mồm. Thân người hơi run run, kích động. Trái tim nhỏ bé khẽ rung lên từng chặp, lòng thầm sung sướng: “Công chúa để ý đến mình, từ nay mình không sợ bất cứ người nào nữa.” Ánh mắt ti hí khẽ híp lại mang dáng vẻ thỏa mãn. Cô gái lại tiếp tục miên man, chìm vào suy tưởng, đầu óc lại mơ màng nghĩ về vài bóng hình điển trai, thầm nhủ: “Có phải mình sẽ có cơ hội gần gũi các anh ấy không”. Khuôn mặt ngây dại, ánh mắt lờ đờ, trái tim cô gái lộp bộp rơi vãi, hơi thở thoáng rối loạn, dồn dập không nhịp điệu.
Nhìn chằm chằm biểu hiện khuôn mặt cô gái. Dật Mĩ khẽ nhíu mày liễu không dễ phát hiện, sâu trong đôi đồng mâu khó phát hiện một tia chán ghét, khinh miệt khó cưỡng. Miệng lại nở nụ cười tươi rói: -Thôi, đứng dậy nào.-Lại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, giọng hơi trách móc – Cô làm gì mà ra tay nặng thế chứ. May mà tôi bảo dừng lại kịp thời chứ không khuôn mặt xinh đẹp này sẽ ra sao đây.- Bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt núc ních của cô gái, tư thái sao mà dịu dàng, thân mật.
Vẫn còn hơi thẫn thờ trong cơn mơ, cô gái ngước ánh mắt lên nhìn chằm chằm Dật Mĩ, nở nụ cười ngốc nghếch. Miệng méo xệch trong tiếng cười cố kìm nén: ”Cảm ơn.”
- Thôi, có vẻ vết thương khá là nặng đây.- Sờ nhẹ vào vết bầm nơi khóe miệng của cô gái. Dật Mĩ khẽ nói xót xa, giọng tấm tắc nghe sao dường như lại có chút tiếc rẻ khó hiểu – Hãy đi phòng y tế để trị đi nhé, không phải lo chuyện kia nữa cục cưng à, tôi sẽ giải quyết hết thảy mọi việc.- Khuôn mặt xinh xắn gần trong gang tấc. Gần đến mức có thể thấy rõ làn da trắng mịn không chút tì vết, cánh mũi cao cao, làn mi dài dài, cong cong như chiếc lá rẻ quạt, đôi mắt trong vắt một màu tinh khôi, sâu thăm thẳm như biển cả… Ôi chao, sao trên đời này lại có người tuyệt mĩ đến thế, quả là một kiệt tác của tạo hóa. Thất hồn lạc phách, cô gái vội gật đầu như gà mổ thóc, miệng y a không nói rõ thành lời. Nhìn bộ dáng chẳng khác nào con lật đật đang lắc lư.
Nhíu nhẹ chân mày, Dật Mĩ đứng dậy, mái tóc nhẹ phớt qua che lấp mọi biểu cảm. Giọng nói vọng ra phía sau: “ Đưa họ đi chữa trị đi.” Rồi quay lưng, cất bước đi, để lại phía sau những ánh mắt hâm mộ, tán thưởng, sùng bái…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...