Sáng hôm sau, Trương Tuệ Mẫn theo phản xạ có điều kiện dậy rất sớm.
Tỉnh rồi mới nhớ ra là mình được nghỉ học.
Cô định nướng tiếp nhưng khi nhìn Điềm Y Hoàng vẫn còn ngủ ngon bên cạnh thì đối ý.
Trương Tuệ Mẫn xoa xoa mũi, muốn lật chăn trèo xuống giường.
Lúc này mới chợt phát hiện ra hai chân đều đã bị
Điềm Y Hoàng gác lên, khóa chặt.
Cô dùng sức gạt ra, thầm mắng người đàn ông này chân gì vừa lớn lại vừa dài, hại cô tha hồ nhấc lên đều không được.
Bất quá Trương Tuệ Mẫn đành ngồi đo chân anh, miệng không khỏi méo xệch đi:
"Chân...chân này quá dài rồi!" Khoảng cách từ xương chậu đến đầu gối hẳn là năm gang tay.
Trương Tuệ Mẫn nhớ chân mình chí dài hơn hai gang thôi.
Quan sát thấy Điềm Y Hoàng vẫn đang ngủ không biết trời đất gì, Trương Tuệ Mẫn cả gan quậy tiếp.
Cô nắn nắn chân anh, rất săn chắc, cảm giác thích tay vô cùng.
Dù có là mặc âu phục hay quần ngủ thoải mái vẫn không giấu được vẻ đẹp cuốn hút vốn có.
Trương Tuệ Mẫn đột nhiên tưởng tượng cảnh anh mặc quần bơi...
Ừm! Quá kích thích thị giác rồi!
Cô tự cảm thấy mình biến thái không biết xấu hổ, ôm gương mặt đỏ bừng, ngả người tựa vào anh.
Lại vô tình lia mắt đến bờ mông cong cong gợi cảm của Điềm Y Hoàng, không tự chủ đưa tay nắn bóp một cái.
Điềm Y Hoàng như có điện giật, lập tức choàng dậy trở mình đè cô dưới thân.
Trương Tuệ Mẫn cũng không kịp phản ứng, ánh mắt ngơ ngác ngây thơ vô số tội.
Điềm Y Hoàng đưa tay bóp mặt cô, khiến đôi môi anh đào chu chu ra ngộ nghĩnh.
"Muốn sàm sỡ ông đây hửm?"
Giọng nói của đàn ông buổi sáng khản đặc, trầm thấp cực độ, không nghe ra là đang giận hay còn có ý gì khác.
Trương Tuệ Mẫn lại chỉ đinh ninh là anh sinh khí rồi, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nghịch đùi anh đã đành, còn liều mạng bóp mông người đàn ông này.
Chính cô cũng không biết mình ăn trúng cái gì? Sao lại có thể làm chuyện vô sỉ mất mặt như thế chứ?
"Chú Điềm...!tôi..." Cô cứng họng.
Điềm Y Hoàng miết căm cô, lắc lắc gương mặt đang đỏ bừng:
"Mẹ nó ai muốn làm chú em?"
Trương Tuệ Mẫn còn muốn mở miệng cãi gì đó đã bị người chú to xác này lật người lại.
Anh ngồi khoanh chân, trực tiếp đặt cô nằm sấp trong lòng, bàn tay to lớn vừa vỗ vừa bóp mông cô nhóc.
Lực đạo không mạnh không nhẹ, vừa vặn khiến cô hận đến ngượng chín mặt.
"Chú...!bỏ...!bỏ tôi ra! Không được quấy rối nữ sinh!"
Điềm Y Hoàng nhướng mày dửng dưng:
"Ông đây không quấy rối, ông đây đòi lại công bằng!"
"Còn nữa!" Anh đưa tay giật giật móc cài áo con của cô: "Tối ngủ không cần mặc cái này.
Vướng chết được!" Rất không tiện để anh làm càn.
Trương Tuệ Mẫn sao lại không nhìn ra ý đồ bất chân chính của người đàn ông này.
Cô vùng vẫy, dùng tay véo mạnh eo anh:
"Đến cả đồ lớt tôi mặc chú cũng muốn quản! Quá đáng! Quá đáng a!
Hai người cứ vậy vật lộn với nhau cả buổi sáng, không ai nhường ai.
Đánh nhau đến mức bông gòn trong gối đầu cũng bung toét cả ra, rơi vãi khắp phòng.
Mấy người giúp việc nghe tiếng ầm ầm trong phòng, muốn lên xem có chuyện gì nhưng đứng trước cửa nửa ngày cũng không dám hó hé một câu.
Đây là phòng của Điềm chủ, không phận sự miễn vào.
Mà ngoài tiếng mắng chửi yêu thương quyết liệt, thỉnh thoảng còn vọng ra tiếng cười tinh nghịch của cô gái nhỏ, khiến người ta không khỏi lắc đầu xua tay.
Vẫn là không có chuyện gì to tát.
Thời gian đó, Điềm Y Hoàng vẫn bí mật điều tra về vụ ám sát Thần Chết và băng phái Tổ Ong.
Jexcell và Darking tạm thời hợp tác thành một phe, nên Điềm Y Hoàng không tránh khỏi nhiều lần chạm trán với Diệp Tùng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Sau khi xem qua thông tin và hành động của Tổ Ong gần đây.
Điềm Y Hoàng ra lệnh tiếp tục điều tra thân thế của Lưu Mục Trăn, cũng chính là người đã cầm đầu Tố Ong từ ngày năm đó đến nay.
Lúc Điềm Y Hoàng rời khỏi căn cứ, Diệp Tùng đuổi theo anh:
"Điềm Y Hoàng!"
Bước chân Điềm Y Hoàng dừng lại.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Tùng đi đến trước mặt anh.
Gương mặt thoáng nét bối rối, không dám nhìn thẳng người đối diện:
"Giúp tôi gửi lời xin lỗi đến Trương Tuệ Mẫn! Xin anh!"
Điềm Y Hoàng biết rõ Diệp Tùng vì xin lỗi Trương Tuệ Mẫn thất bại mới không cần thể diện tìm tới anh.
Anh đút tay vào túi, nhàn nhạt mở miệng:
"Lỗi lầm của cậu không phải nói xin lỗi là xong!"
Giọng nói trầm trầm, lạnh lùng của Điềm Y Hoàng như một khối băng nặng nề rơi bên tai Diệp Tùng.
Điềm Y Hoàng không nói gì thêm, sải bước rời đi.
Như cố ý hay vô tình còn sượt qua vai Diệp Tùng, khiến anh lảo đảo lùi lại một bước.
Ở một diễn biến khác tại biệt thự Điềm gia.
Trương Tuệ Mẫn nghỉ học, chân tay rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nói trắng ra là cũng chẳng muốn làm gì.
Buổi sáng đánh nhau với ông chú to xác kia tốn biết bao nhiêu calo.
Bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng sức.
Cô nằm ngửa trên chiếc giường lớn theo hướng ngược lại, đầu nhoài ra khỏi đuôi giường, đỉnh đầu hướng xuống sàn nhà, dán mắt nhìn chị giúp việc treo quần áo mới vừa phơi khô vào tủ.
"Lỗi lầm của cậu không phải nói xin lỗi là xong!"
Giọng nói trầm trầm, lạnh lùng của Điềm Y Hoàng như một khối băng nặng nề rơi bên tai Diệp Tùng.
Điềm Y Hoàng không nói gì thêm, sải bước rời đi.
Như cố ý hay vô tình còn sượt qua vai Diệp Tùng, khiến anh lảo đảo lùi lại một bước.
Ở một diễn biến khác tại biệt thự Điềm gia.
Trương Tuệ Mẫn nghỉ học, chân tay rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nói trắng ra là cũng chẳng muốn làm gì.
Buổi sáng đánh nhau với ông chú to xác kia tốn biết bao nhiêu calo.
Bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ dưỡng sức.
Cô nằm ngửa trên chiếc giường lớn theo hướng ngược lại, đầu nhoài ra khỏi đuôi giường, đỉnh đầu hướng xuống sàn nhà, dán mắt nhìn chị giúp việc treo quần áo mới vừa phơi khô vào tủ.
Hình ảnh thu ngược vào mắt khiến Trương Tuệ Mẫn giật bắn mình ngồi dậy.
Cô ôm cái cổ mỏi đến muốn gãy làm đôi lao tới rổ đồ đã khô và thơm phức mùi nước xả, hai tay run run cầm lên một cái váy ren.
Ánh mắt không thể nào tin nổi.
"Cái...!cái quái gì vậy?"
Chị giúp việc gương mặt hơi ửng hồng, nhẹ nhàng đáp:
"Là đầm ngủ tiểu thư ạ! Còn rất nhiều kiểu dáng khác nữa!"
Nhìn phản ứng muốn ngất xỉu này của Trương Tuệ Mẫn, chị giúp việc chắc mẩm cô nàng là chẳng hay biết gì.
Hơn chục cái đầm ngủ kia khẳng định đều là Điềm chủ lén lút nhặt lấy mua về, hành động này cũng quá quy phạm rôi!
Nghĩ vậy chị không nhịn được tủm tỉm cười, nói với Trương Tuệ Mẫn:
"Tiểu thư nhất định phải mặc thử chúng, ông chủ hẳn là rất mong đợi..."
Còn chưa dứt câu, Trương Tuệ Mẫn đã ném cái đầm ngủ đáng thương vào tủ, vành tai cũng sớm đỏ bừng, vừa giận vừa ngại kêu lên:
"Năm mơ em mới mặc cái này cho hắn ta xem!"
Đầm ngủ ren, vừa mỏng vừa ngắn vừa hở.
Quá ghê gớm rồi! Điềm Y Hoàng lại dám qua mắt cô mua mấy cái này muốn cô mặc.
Trong não anh ta rốt cuộc nghĩ cái rắm gì vậy chứ?
Đúng lúc, Điềm Y Hoàng trở về, vừa vặn chứng kiến cảnh cô nhóc ném váy ngủ vào tủ hét ầm lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...