Ai Là Hoàng Tử Của Em
Vẫn đang miên man suy nghĩ thì nó bị ai đó vỗ mạnh một phát vào vai, làm nó giật mình.
- Vy baby à, tớ gọi cậu đến khản cả giọng rồi đây này.
Là Trần Kỳ. Cậu bạn đã đi theo sau nó từ khi nào không biết.
- Umm. Xin lỗi.
Vy miễn cưỡng cười rồi tạo bước đi khá nhanh.
- Sao mặt buồn ỉu xìu vậy?
Kỳ thấy nét mặt nó có hơi khác thường liền chặn đường hỏi dò, không cho nó đi tiếp.
- Không có.
Nó cười như không cười, lạnh nhạt trả lời Kỳ. Phải cố kiềm chế lắm nó mới không để cho những giọt nước mắt trực trào tuôn rơi.
- Nói dối. Cậu cười như mếu đây này. Có chuyện gì sao? Nói cho tớ biết đi.
- Tớ đã bảo là không sao mà. Cậu hỏi nhiều làm gì.
Nó gạt tay Kỳ ra, nói như hét với Kỳ. Chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó lại làm như thế.
Kỳ thoáng ngạc nhiên trước hành động của nó. Rồi cậu nhìn thấy trên khóe mắt nó đang ngân ngấn những giọt lệ, cậu cũng không hỏi nữa.
- Tớ xin lỗi. Cậu ngồi xuống đây đợi tớ một tí.
Kỳ để nó ngồi yên trên ghế đá rồi chạy sang bên đường mua gì đó. Tự nhiên nó thấy hành động vừa rồi của nó hơi quá đáng quá.
- Đây cho cậu.
Kỳ quay trở lại với hai cái kẹo mút vị dâu tây trên tay. Nó nhận lấy một cái rồi bóc ra ăn luôn. Hương dâu ngọt ngào, cũng giống như Kỳ vậy.
- À mà Vy này, cậu xem cái link tớ gửi cho cậu chưa. Cái cô gái tên La Tường Vy đó giống cậu thế?
Nghe xong mấy câu nói của Kỳ, tay chân rồi cơ thể nó như mềm nhũn ra. Cái kẹo mút đang cầm trên tay cũng không chắc chắn nữa.
Trần Kỳ vẫn nghĩ nó là Dương Vy. Mà cũng đúng thôi. Nó tự hỏi bản thân rằng có nên cho cậu ấy biết không? Nếu cậu ấy biết thì cậu ấy có còn đối xử ngọt ngào với nó như trước giờ nữa không?
- Này...
Kỳ huơ huơ tay ra trước mặt nó làm nó khẽ giật mình.
- À... Thực ra.. Tớ....
Nó định nói là nó chưa xem. Một lời nói dối. Nhưng chính bản thân nó lại không cho nó làm thế. Nếu làm vậy, mọi thứ sai rồi vẫn cứ sai. Kỳ vẫn lầm tưởng nó là Dương Vy rồi nó thì lại càng sợ hãi, dằn vặt chính mình. Lỡ như Dương Vy thật có quay về, mà nó thì chưa rời đi, lúc ấy mọi chuyện sẽ vô cùng khó xử.
- Kỳ này, tớ xin lỗi.
Nó cúi gầm mặt xuống, nói lí nhí. Kỳ khẽ giật mình nhìn nó, chẳng lẽ... Cậu nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo.
- Suốt thời gian qua cậu đã theo đuổi nhầm người rồi.
Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng lắm mới nói ra được câu nói đầy ẩn ý này. Tai Kỳ nghe xong như ù ù đi. Chuyện mà cậu lo lắng không ngờ chính là sự thật. Cô gái đang ngồi bên cậu đó, không phải Dương Vy, mà là Tường Vy.
- Cậu... Cậu nhìn thẳng vào mắt tớ rồi nói cậu là Dương Vy đi.
Kỳ ôm chặt lấy hai cánh tay nó, nói như hét lên. Nó sợ lắm. Nước mắt chảy tùm lum. Nó đã làm tổn thương cậu ấy một lần nữa rồi. Nhưng vẫn còn hơn là nó không nói ra sự thật.
- Tớ... Tớ là Tường Vy.
Nghe xong câu nói của nó, tay Kỳ buông thõng xuống như tê dại. Cậu vừa nghe thấy cái khỉ gì vậy. Cậu không tin, không hề tin.
- Cậu cho tớ vài phút để kể lại mọi chuyện được không?
Nó vỗ vai Kỳ ngồi xuống, rồi nó ngồi sang bên cạnh, rồi nó kể lại tóm tắt mọi chuyện cho cậu ấy nghe. Kể xong, nó cảm thấy nhẹ nhõm người hơn hẳn. Ít ra thì cũng đã nói được cái sự thật này ra.
Biểu cảm của Kỳ giờ cũng đã ổn định lại khi nghe xong mọi chuyện. Cậu cũng không có trách móc nó. Dù sao nó sống dưới thân phận Dương Vy trong suốt một thời gian dài cũng là vì nó bị mất đi mảnh kí ức.
- Vậy còn Dương Vy. Rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu?
Nó định nói cho Kỳ biết luôn vụ hai lần trước nó nhìn thấy một cô gái bí ẩn giống nó nhưng lại thôi. Một lần là nhìn qua gương, một lần là nhìn thấy trong xe taxi. Mọi thứ đều rất mơ hồ, không rõ ràng. Nó chỉ là suy đoán thôi, cũng chưa dám chắc cô gái đó là Dương Vy.
Rồi nó với Kỳ ngồi lặng im, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.
- Kỳ à, cậu giữ bí mật cho tớ nhé.
Nó quay sang nhìn cậu với ánh mắt tha thiết.
- Cậu là người đầu tiên biết bí mật này đấy.
Nó huých nhẹ vào vai Kỳ khi thấy cậu vẫn ngớ người ra.
- Xem ra cậu tin tưởng tớ phết nhỉ.
Kỳ đứng dậy, khoanh tay, trêu nó. Nó cũng đứng dậy theo, chìa tay ra trước mặt Kỳ.
- Chúng ta có thể là bạn chứ?
- Đồ ngốc! Tất nhiên rồi. Bạn thân nữa đằng khác.
Kỳ cốc nhẹ vào đầu nó, cười đùa. Nó cũng mỉm cười lại, trong lòng vùa cảm thấy vui sướng, vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
Bây giờ còn ba mẹ, Thiên và Ân nữa. Nó phải tìm cách nói ra mọi chuyện rồi rời đi thôi. Cuộc sống này vốn dĩ là thuộc về Dương Vy, không phải nó.
Công chúa thực sự là Dương Vy, cũng không phải nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...