Kỳ tắm rửa xong, dùng chiếc khăn tắm lau lau qua mai tóc ướt rồi lướt qua tập hồ sơ cậu điều tra về cô gái đặc biệt tên La Tường Vy kia.
"Họ và tên: La Tường Vy.
Ngày sinh: 20/10/xxxx.
Thành tích: Học sinh giỏi nhiều năm, học sinh giỏi thành phố....
....."
Cậu nhìn ngày sinh của cô ấy rồi ngớ người ra. Dương Vy cũng sinh vào ngày tháng năm này. Bên cạnh là những hình ảnh chụp trước đây của cô gái, Kỳ lại càng giật mình, bàng hoàng.
Không thể nào. Giống hệt Dương Vy.
Cậu lôi tấm ảnh chụp Dương Vy ra rồi đối chiếu với tấm ảnh cô gái kia. Giống nhau như hai giọt nước vậy.
Mà rõ ràng, cô gái kia là con gái của ông giám đốc tên La Bình đã bị tai nạn qua đời rồi. Còn Dương Vy thì là tiểu thư danh giá, con gái của chủ tịch tập đoàn lớn. Hai con người không hề liên quan tới nhau, nhưng hai cái khuôn mặt này giống nhau từng cm.
Chẳng lẽ là chị em sinh đôi?
Hoàn toàn không thể. Học cùng nhau, chơi thân với Vy bấy lâu nay nên cậu biết rõ là Vy không hề có chị em ruột, chị em sinh đôi lại càng không.
Một ý nghĩ hơi mơ hồ tí nhưng có khi nào Dương Vy bây giờ chính là cô Tường Vy kia không?
Chắc không đâu. Vớ vẩn quá!
Kỳ mải chìm trong dòng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể đưa ra kết luận gì về hai cô gái: Dương Vy và Tường Vy.
************
Tối. Vy thấy chán quá nên sang phòng mượn Thiên cái laptop. Đang định mở cửa, nó bất ngờ nghe được cuộc điện thoại hắn đang nói chuyện với ai đó ở đầu giây bên kia. Nào là:
- Thì ra con nhỏ Bảo My đó sai tên Sẹo bắt cóc Vy hả?
- Đám con gái giật tóc Vy cũng là con nhỏ Bảo My gọi tới chứ gì?
- Bảo người đuổi con đó ra khỏi trường ngay lập tức. Cả nhà nhỏ cũng phải chuyển đi chỗ khác.
- Làm tốt lắm. Sẽ có thưởng lớn cho chú.
Thiên đứng ngoài hành lang, kết thúc cuộc điện thoại, mặt tối sầm lại. Đúng như hắn suy đoán, mọi việc rắc rối xảy ra với Vy đều do con nhỏ Trịnh Bảo My kia làm.
Nhưng hắn đâu biết rằng, Vy đang đứng ngoài cửa, nghe hết cuộc điện thoại vừa nãy.
Tay nó run run lên, không nắm nổi cái vặn cửa. Rồi trong vô thức, hai cánh tay của nó buông thõng xuống, như tê liệt.
Nó không hề nghe nhầm, dù chỉ một chữ. Là Bảo My ư? Cô ta ghét nó lắm sao? Cô ta muốn nó nhục nhã, thê thảm lắm sao mà lại đứng sau sai người làm mấy chuyện đó với nó.
Nó đã sớm biết được cô bạn này không dễ thân. Nhưng nó vẫn không thể chấp nhận được khi cô ta lại độc ác, tàn nhẫn như thế này.
Nó trước giờ chưa hề thù hận hay oán trách ai. Nhưng bây giờ: Trịnh Bảo My - Cái tên này nó sẽ hận cả đời.
*************
Hôm nay thật kì lạ, hết sức kì lạ. Lí do: Nó dậy sớm hơn hắn. Đây là một chuyện cực kì hiếm hoi.
Nó hớn hở lắm, quyết tâm vào phòng hắn đánh thức hắn dậy như mọi khi hắn vẫn phá tan giấc ngủ ngon lành của nó.
Vy rón rén tiến lại gần giường, ngồi nhẹ xuống nhìn hắn ngủ. Giờ mới nhớ, đây là lần đầu tiên nó ngắm nhìn hắn ngủ. Phải nói như nào ta?
Gương mặt đẹp trai, cuốn hút, mái tóc hơi hất xuống, mũi dọc dừa, lông mi khá dài, đôi môi khuyến rũ.
Đẹp trai, rất đẹp trai.
- Anh sẽ không ngủ được khi có người cứ nhìn chằm chằm vậy đâu.
Nó đang mải chống tay lên giường, ngắm nhìn hắn rồi bị giọng nói của hắn lôi về thực tại. Mắt vẫn nhắm, nhưng đôi môi lại đang mấp máy. Nó giật mình, ngớ người ra, miệng lắp bắp như một đứa trẻ.
- Làm sao... Làm sao mà anh biết được chứ?
Lúc này đôi mắt hắn mới từ từ mở ra, nhìn nó cười.
Nó đang định chuồn đi thì bị hắn với tay ra kéo lại. Không tự chủ được, nó ngã nhào lên người hắn. Đã vậy hắn còn nhanh chóng nhổm người dậy đè lên nó. Lúc này mặt nó đỏ bừng lên. Không biết hắn định làm cái trò khỉ gì nữa?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tiến lại gần mặt nó hơn, rồi hắn ngả đầu xuống gối, miệng thì thầm bảo nó nằm yên.
Nó nãy giờ vẫn đơ đơ nên vẫn nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn.
5 phút.... 15 phút... 30 phút...
Hắn nhắm tịt mắt, hình như đang ngủ tiếp. Nó không biết là mình đang làm cái gì nữa. Chẳng lẽ lại cứ nằm như thế này.
Nghĩ rồi nó đẩy nhào hắn ra. Và một chuyện không may xảy ra. Nó đẩy mạnh quá làm hắn ngã lăn xuống sàn nhà. Nó ngồi bật dậy trên giường, hai tay che miệng, mắt mở to nhìn cảnh tượng của năm.
Thiên đang mơ mơ ngủ tiếp thì bị ngã nhào phát lăn xuống giường, dĩ nhiên là tỉnh ngủ luôn. Hắn kêu lên một tiếng rồi vỗ vỗ lấy cái lưng tội nghiệp của mình, mặt nhăn nhó như khỉ đột nhìn nó.
Nó nhìn hắn chỉ biết cười trừ rồi chắp tay vào, miệng lẩm bẩm nói câu xin lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi. Hắn cũng không tha cho nó, đuổi theo sau, nói to:
- Một câu xin lỗi mà xong hả? Đứng lại cho anh.
- Không bao giờ. Đồ thối thây.
- Em được lắm. Anh bắt được em thì em xác định rồi.
- Ok Ok....
Hai đứa nó rượt đuổi vài vòng quanh nhà, rồi quanh vườn. Nó vừa mải chạy vừa mải quay đầu lè lưỡi trêu hắn nên không hề để ý phía trước.
Á!!!!! Tùmmmmm.....
Nó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngã lộn xuống bể bơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...