Nó thấy Thiên bị đám người đánh tơi tả không thể chịu được, dùng hết sức lực yêu ớt của mình để nhào tới bên hắn. Bị trói cả chân cả tay, lại còn bị tên sẹo giữ lại. Vậy nên đến được bên hắn tưởng chừng như xa vời.
- Đồ chết tiệt.
Nó hét lên, cắn mạnh vào cánh tay của tên sẹo. Trên tay tên đó bây giờ hằn lên từng vết răng của nó, máu chảy dần. Hắn tức quá liền túm cổ áo nó lên, tát hai cái vào hai bên má rồi đẩy nó vào một bên góc tường. Chẳng may, nó bị đập trán vào tường, bị xước da lại cộng thêm những giọt máu trên khóe môi do bị tên sẹo tát.
- Vy....
Hắn nằm gục xuống, cố với tay ra phía nó, giọng nói yếu ớt vô vùng. Tim nó đau lắm. Tưởng chừng như đang vỡ tan thành từng mảnh Nó vừa khóc lóc, vừa lăn tới chỗ hắn. Tên sẹo lần này không cản, mà đứng khoanh tay nhếch mép cười cảnh bi kịch này.
Còn một chút nữa thôi là tay nó có thể chạm tới tay Thiên rồi. Nhưng sao thế này? Mắt nó mờ dần, nhìn mọi thứ xung quanh như đang quay tròn. Trước mắt giờ chỉ còn bóng đêm. Nó ngất lịm đi.
- Vy....
Hắn giờ đang kiệt sức rồi nhưng vẫn tự nhủ bản thân phải cố lên. Thấy nó ngất đi, hắn lại không đỡ được nó dậy, hắn có lỗi lắm.
- Lên!
Một đám người khác xông vào đánh tới tấp lũ người đang đánh Thiên. Không sai, họ chính là đàn em của Thiên do Trần Kỳ gọi tới.
Kỳ theo sau, đảo mắt nhìn một lượt thấy tên mặt sẹo đang định chạy trốn liền nhảy tới, đạp cho tên sẹo một cú. Sẹo ngã nhào ra, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Kỳ đánh ột trận.
- Mẹ kiếp! Dám động vào Vy. Mày không sống được đến ngày mai đâu con.
Tên sẹo không thể phản kháng được, cứ bị cậu đánh chửi cho biết đời. Rồi cậu ra hiệu cho đàn em trói hắn lại.
Lũ người của tên sẹo đã bị đàn em của Thiên đánh gục. Hắn cố lăn tới bên nó rồi ôm nó vào trong người không ngừng gọi tên nó.
- Vy....
Mỗi câu gọi như thế một giọt nước mắt lại chảy ra trên má hắn. Chưa bao giờ hắn lại khóc lóc sợ hãi như thế này.
Sợ. Rất sợ.
Vì đã không bảo vệ được người con gái mình yêu thương.
Vì đã bất lực sợ mất đi cô gái ấy.
Một lúc sau, khi nghe tin quản gia Lâm lái xe tới đón mấy người vào bệnh viện. Ba mẹ nó và ông Hoàng cũng tới tấp đến, không khỏi lo lắng cho tụi nhỏ. Ân về đến nhà rồi vẫn thấy lo lắng cho Vy liền gọi hỏi Kỳ xem ra sao rồi cũng biết tin, nhanh chóng thay quần áo rồi tới bệnh viện.
Tại bệnh viện.
Nó nằm trong phòng cấp cứu. Hắn ngồi ở ngoài ghế, bàn tay đan chặt vào nhau, mặt lạnh tanh, không cảm xúc. Ông Hoàng đe dọa mãi mới lôi được hắn vào phòng bên cạnh chữa thương.
Mẹ nó nghe chuyện thì ngồi khóc rưng rức, ba nó vỗ vai bà động viên, thỉnh thoảng lại ngó vào trong.
Ân ngồi im lặng. Thỉnh thoảng lại nắm chặt tay cầu nguyện cho nó.
Riêng Kỳ mãi một lúc sau mới tới vì còn ở lại căn nhà hoang xử tên sẹo.
Quên nói với các bạn: Thiên và Kỳ trước đây không chỉ quen nhau ở câu lạc bộ bóng rổ mà hai anh chàng còn tham gia một nhóm ở xã hội ngầm. Thiên là trưởng nhóm. Hắn với Kỳ có nhiều ý tưởng và cách làm việc ăn ý nhau nên nhanh chóng trở thành anh em tốt. Lúc trước vì cùng yêu nó nên có hơi xích mích tí nhưng giờ lại hòa rồi. Năm ngoái, Thiên rời nhóm rồi ứng cử ột người khác lên làm chỉ huy vì hắn bận học kinh doanh bên tập đoàn. Khoảng thời gian sau, Kỳ cũng rời nhóm vì mẹ cậu bị bệnh tim, cậu phải thường xuyên bên cạnh chăm lo cho bà. Họ đều là những chàng trai ưu tú ở trường nên ít ai biết họ từng có một thời gian dài ở xã hội ngầm. Tên sẹo là kẻ lấy tiền của nhóm, bị hắn rạnh một vết sẹo trên mặt để trừng phạt và làm gương cho những kẻ khác nên tên này vẫn luôn tìm cách để trả thù hắn. Tuy Thiên và Kỳ đã rời nhóm khá lâu nhưng thỉnh thoảng vẫn về thăm anh em. Họ đối xử với anh em trong nhóm rất tốt nên khi cần, đàn em sẵn sàng giúp họ.
**************
Bác sĩ vừa bước ra, mọi người ây nấy đều chạy tới. liên tục hỏi dò.
- Con tôi có sao không bác sĩ?
- Nó có bị nghiên trọng lắm không?
- Bạn ấy đã tỉnh chưa ạ?
Bác sĩ đến chóng cả mặt, giơ hai tay ra kêu mọi người bình tĩnh.
- Chỉ là bị thương ngoài da với ảnh hưởng về tinh thần thôi. Chăm sóc tốt cho cô bé là được.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi rối rít cảm ơn bác sĩ, chạy vào trong xem nó ra sao.
Nó đang nằm trên giường bệnh, mắt lim dim.
- Vy...
Ba mẹ nó ngồi xuống giường. Mẹ nó cầm bàn tay lạnh của nó lên, khẽ gọi.
Hắn đứng bên cạnh nhìn nó mà quặn lòng.
- Thiên...
Nó mấp máy đôi môi trong vô thức. Người mà nó gọi đầu tiên là hắn.
Nghe thấy nó gọi, hắn ngồi quỳ bên giường, nắm chặt lấy tay nó để lên má hắn, khẽ gọi.
- Anh đây..
Ba mẹ nó cũng hiểu ý, đứng tránh ra một bên. Đôi mắt nó mệt mỏi dần mở ra. Ban đầu nhìn mọi thứ còn hơi mờ, vài giây sau mới được rõ ràng. Nó nhìn thấy rất nhiều người: Ba mẹ nó, bác Hoàng, quản gia Lâm, Ân, Kỳ và còn Thiên nữa. Hắn đang ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay nó.
Tất cả mọi người đều là những người nó thương yêu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...