Ai Là Hoàng Tử Của Em
Dạo gần đây, phong cách tặng kẹo cho nó của Kỳ tự nhiên thay đổi. Lúc trước cậu ấy vẫn đứng ở cửa lớp tặng kẹo cho nó, cười nhe nhởn rồi cùng nó đi vào trong lớp. Bây giờ tặng kẹo cho nó xong, nói mấy câu đại loại kiểu: "Vy, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu. Kẹo này." hay "Kẹo, ăn đi. Mãi yêu cậu." hay "Ăn kẹo này. Yêu cậu nhiều"....
Nó hoàn toàn không thích Kỳ như thế này một chút nào hết.
Nó với mái tóc mới đến lớp, ai cũng ngạc nhiên bảo rằng có phải nó định quay về style cũ không?
Hôm nay cô giáo cho rút thăm nhóm để làm bài thực hành địa lí. Chủ đề là: "Các hành tinh". Nó rút được lá thăm tên "Trần Kỳ". Khỏi nói cậu ta vui sướng cỡ nào. Nó mắng:
- Làm bài thực hành với cậu chắc lần này khỏi đạt luôn.
Cậu ta cãi lại, nháy mắt.
- Thôi đi, làm với một người đẹp trai như tớ yên tâm là sẽ đạt.
Nó và Ân nghe xong quay ra nhìn nhau cười.
Hết tiết, nó qua thư viện để mượn mấy quyển sách về các hành tinh. Tất nhiên là phải lôi theo cái tên Kỳ kia. Cậu ta vào trong chẳng phụ giúp nó tìm sách gì cả, chủ yếu là nhìn nó rồi nhe nhởn cười. Tự nhiên nó lại thấy vui vui, Kỳ lúc nào cũng như thế này thì tốt.
- Vào đây để mượn sách và đọc sách. Không phục vụ những hành động khác.
Nó lườm Kỳ. Cậu ta thản nhiên đáp:
- Không cần biết mọi người thế nào. Tớ vào đây chỉ là để ngắm cậu.
Nó tặc lưỡi luôn. Ah.... Tìm được quyển "Các hành tinh xung quanh chúng ta" đây rồi. Nhưng quyển sách đó lại ở trên cao, còn nó thì chân ngắn, không với tới được. Nó gọi Kỳ lấy cho quyển sách. Cậu ta đứng cạnh nó rồi dùng hay tai bám vào eo nó, nhấc bổng nó lên.
- Á... Cậu làm gì vậy?
Nó ngạc nhiên.
- Thì lấy sách đi. Nhanh lên. Cậu như con heo ý.
Nó lúng túng hiểu ý rồi với lấy quyển sách. Rõ ràng với chiều cao của cậu ta thì thừa sức để lấy quyển sách nhưng mà.... Cái tên này chỉ tận dụng cơ hội để lợi dụng ôm eo nó thôi.
Ra đến cổng trường, nó và Kỳ vui vẻ bàn bạc với nhau việc làm bài báo cáo. Thiên đang đứng trước xe ô tô chờ nó và nhìn thấy. Nó không để ý lắm mà vẫn thao thao bất tuyệt. Còn Kỳ đã nhìn thấy hắn từ xa, rất tự nhiên choàng tay ra ôm vai nó rồi nhìn hắn với ánh mắt thách thức. Hắn biết vậy nhưng vẫn bình tĩnh, đi tới.
- Vy.....
Nghe thấy tiếng Thiên gọi mình, nó ngừng nói rồi cười tươi, chạy ra khỏi vòng tay của Kỳ, đi về phía hắn.
Kỳ, đứng bất động, nhìn nó đi tới với Thiên. Một cảm giác hụt hẫng nhen nhói trong con người cậu.
- Anh Thiên, anh vẫn đợi em hả? Xin lỗi anh em vào thư viện mượn mấy quyển sách nên ra muộn.
- Umm. không sao.
Hắn cười, vuốt nhẹ mái tóc nó.
- Tớ về trước nhé.
Nó vẫy tay với Kỳ. Xong hắn nắm tay nó đi rồi quay đầu lại cười đắc ý kiểu: "Tôi với cậu coi như hòa".
Kỳ nhìn theo bóng dáng của hai con người đó xa dần, khẽ thở dài.
- Trái tim Vy không dành cho cậu đâu.
Bảo My đứng ở phía sau từ lúc nào, nói giọng chế giễu. Kỳ coi như không nghe thấy, bỏ đi.
Thái độ của Kỳ làm My tức tối lắm. My yêu Kỳ thật lòng nhưng cậu lại phũ phàng từ chối. Lúc nào cũng chỉ quan tâm, yêu thương đến con nhỏ Dương Vy kia thôi.
******************
Làm bài thực hành địa lí với cái tên Trần Kỳ kia là cả một sự đau khổ lớn. Nó thì cứ lo viết rồi tìm thêm các tư liệu trong sách đọc thêm còn cậu ta cứ ngồi cắn bút và....nhìn nó.
- Cậu dừng ngay việc nhìn tớ được không hả? Vẽ biểu đồ này đi.
Nó trừng mắt, lườm cậu ta.
- Rõ.
Kỳ cười hớn hở, nhéo má nó một cái rồi bắt đầu làm bài.
Cái tên này thật là, động tí là lại nhéo má nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...