Ai Là Của Ai

Chu Vệ là một người đàn
ông, Triêu Huy giờ phút này hiểu rõ ràng sự thật này hơn bất cứ lúc nào khác.

Anh cái gì cũng chưa nói,
chẳng qua là chỉ nhìn cô, nhưng cô biết anh đang đợi cô đáp lại.

Có lẽ, từ rất lâu trước
kia cô đã mơ hồ nhận thấy hai người tất nhiên sẽ tới ngày hôm nay, cho nên cũng
không quá mức giật mình, cũng không có mâu thuẫn, nếu như kinh ngạc, thì cũng
là bởi vì thiếu kinh nghiệm mà thôi. Hai người bọn họ, coi như là nước chảy
thành sông đi.

“Em không muốn làm bạn
gái của anh.” Triêu Huy nói ra ý nghĩ chân thật của mình. [Sa: chị không muốn
làm bạn gái vậy làm bà xã nhé =))]

Anh trời sinh chính là
một người không tầm thường, mặc dù kiềm chế đến mức nào đi chăng nữa cũng khó
tránh khỏi rắc rối, nếu là bạn bè bình thường, còn có thể coi đây là lời trêu
chọc nói đùa, nếu là bạn gái, không thể không nói có chút cảm giác tự mình đi
tìm phiền toái.

Chu Vệ hiểu ý nghĩ trong
giờ phút này của cô, nói: “Bạn gái hay gì gì đó cũng chỉ là một cách xưng hô mà
thôi, anh chỉ hy vọng em có thể đem trái tim mình giao cho anh.”

Giao trái tim giao cho
anh? Triêu Huy nhìn anh khuôn mặt rực rỡ như hoa đào.

“Giao trái tim giao cho
anh, anh sẽ đem nó đặt ở chỗ an toàn nhất, không để cho nó chịu một chút tổn
thương nào.” Chu Vệ bảo đảm, “Anh cũng đem tấm lòng giao cho em, tùy ý em nắm
giữ.”

Đây có được coi là bày tỏ
tình cảm không……

“Em đồng ý chứ?” Chu Vệ
cúi đầu nhìn cô, hỏi.

Cô đồng ý sao……

Cô có thể không đồng ý
sao!! Triêu Huy tức giận nghĩ.

Anh thâm tình khẩn thiết
và không mất đi vẻ chân thành, lực hút mười phần, khiến cho chân cô mềm nhũn
hoảng hốt, miệng đắng lưỡi khô, dường như muốn ngất. Đang muốn trả lời, nhưng
lập tức anh lại trở mặt.


“Rất khó trả lời sao?”
Chu Vệ hỏi, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

“Không phải.” Bị nét cười
của anh kích thích Triêu Huy lập tức thanh tỉnh trả lời dứt khoát.

“Câu trả lời của em thế
nào?” Anh nhíu hàng mi đợi chờ, rất có khí thế uy hiếp dân nữ của xã hội cũ.

“Câu trả lời là……” Mới
vừa rồi trả lời chỉ do phản xạ có điều kiện, thực ra cô cũng chưa rõ mình định
thế nào……

“Em thấy em cự tuyệt thì
còn có đường sống sao?” Chu Vệ trên cao cúi xuống, mắt nhìn cô, “Nếu như em cự
tuyệt, em sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” [Sa: Luật sư đang bức cung]

“Chuẩn bị cái gì?” Cô
khiêm tốn thỉnh giáo. Sự việc bại lộ, bị nhóm fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh
quần đảo? Luôn luôn phải đề phòng anh lợi dụng kiến thức chuyên môn thiết kế
cạm bẫy để cho cô rơi vào? Hay là đến mức cá chết lưới rách……

“Em phải nhớ kỹ bất cứ
lúc nào cũng phải mang theo son dưỡng môi.”

Son dưỡng môi? Là có ý
gì?

“Nếu như em cự tuyệt, anh
vừa nhìn thấy em là sẽ hôn em, hôn đến khi nào em đồng ý mới thôi.” [Sa: OMG
anh Chu Vệ man kinh ai lớp diu, chiu chiu]

………………… Tiểu Huy hồn
phách bị dọa đến mức bay đi một chuyến xa tít tắp mới nhớ tới thân thể của mình
mà quay về…………

Tiên lễ hậu binh(*), vị
luật sư khoác chiếc áo ghi-lê trên người nhưng bản chất 100% cũng chẳng khác
nào một kẻ cường bạo, chính là Chu Vệ Chu Vệ a……

(*)Tiên lễ hậu binh:
Ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lí thuyết phục sau đó mới
dùng đến áp lực.

Triêu Huy bị dọa sợ đến
mức té khỏi ghế, được Chu Vệ kéo lên, lại một phen vừa thân mật vừa hôn,
hỏi:“Em đồng ý chứ?”


……

Trở lại kí túc nét mặt
Triêu Huy vẫn còn hoảng hốt, giống như bảy hồn thiếu mất ba phách.

Tĩnh Tĩnh xoa xoa mặt
Tiểu Huy, tức giận mắng: “Đúng là không có nhân tính, quay về phòng vẫn nhớ mãi
không quên, xem chúng tớ là không khí à.”

“Nói cũng vô dụng, nếu
cậu ấy không một chút nhớ mãi không quên, chúng mình phải phát rầu đấy.” Đông
Yến trấn an Tĩnh Tĩnh nói.

Tiểu Khê cảm khái: “Gả
con gái chính là như vậy, không gả đi được thật giống như kiến bò trên chảo
nóng, gả ra ngoài rồi lại có chút không nỡ. Làm “mẹ”, đều là mâu thuẫn như vậy
a.”

Triêu Huy trầm mặc: “Các
cậu nói cái gì vậy?” Cô vì sao nghe lại mơ hồ như thế?

Tĩnh Tĩnh hướng về phía
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại hung hăng sờ nắn: “Chúng tớ đang nói, con gái đã
gả ra ngoài như bát nước hắt đi, kể từ sau khi cậu bị Chu Vệ lừa gạt, bước chân
lúc nào cũng vung vẩy ở ngoài, cả ngày tâm thần bất định, khiến cho chúng tớ
thấy cực kỳ khó chịu.”

Triêu Huy 囧, cô có
chỗ nào tâm thần bất định đâu? Hơn nữa, chân không phải là dùng để đi ra bên
ngoài sao?

“Mặc dù Chu sư huynh rất
anh tuấn, rất thông minh, rất có tiền đồ, làm việc cũng rất kiên định, năng lực
cũng rất cường đại, nhân phẩm lại càng không phản đối…… Khụ khụ, nhưng mà cậu
cũng không cần phải ngày đêm nhớ tới anh ấy như vậy.” Bị Tĩnh Tĩnh nhìn “như hổ
rình mồi” một lát, Tiểu Khê rốt cục đem ý tứ biểu đạt rõ ràng.

Triêu Huy suy nghĩ kỹ một
lát, hỏi: “Các cậu sao lại để ý chuyện của anh ấy đến vậy?”

Tĩnh Tĩnh, Tiểu Khê cùng
Đông Yến chăm chú nhìn.

Đông Yến nói: “Đây là nể

mặt cậu có được hay không, nếu như không phải là bạn trai cậu, chúng tớ chẳng
quản.”

Tiểu Khê gật đầu, cho dù
là Chu Vệ, nếu như không phải có quan hệ với Tiểu Huy, cho dù anh đẹp trai bao
nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng mặc kệ.

Triêu Huy dùng ánh mắt
nhìn về phía Tĩnh Tĩnh hỏi thăm, nhận được câu trả lời khẳng định, chợt cảm
thấy như đưa đám: Thì ra là, bất kể cô đồng ý hay không, Chu Vệ vẫn đạt được
mục đích……

Chưa là bạn gái anh đã bị
anh trêu cợt nhiều lần như vậy, thật sự là bạn gái, không biết còn bi thảm tới
mức nào…..

“Làm sao lại có vẻ mặt
như trời sập xuống vậy?” Tiểu Khê tò mò hỏi.

Triêu Huy nét mặt giãn
ra, nói: “Không có…… Chu Vệ nói muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, hỏi các cậu
lúc nào thì rãnh.”

Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng
Đông Yến đều sửng sốt: Mời khách…… Đã chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao
rồi sao? Việc vui a, hắc hắc, phải làm thế nào giết mổ đôi tiểu uyên ương số
khổ này đây, hắc hắc.

Triêu Huy nhìn ba người
trước mặt lộ vẻ phù thủy xấu xa cười gian trá, trong lòng không biết vì sao lại
nổi lên một tia bất an.

Lão Trương gần đây rất
buồn bực, không phải bởi vì quan tòa “đánh đập”, trên thực tế gần đây công việc
của anh không thể xuôi chèo mát mái hơn được nữa. Anh buồn bực chính là, tiểu
tử Chu Vệ kia gần đây luôn bày ra bộ dáng có việc vui, tinh thần thoải mái phấn
chấn, đối đãi người khác đặc biệt thân thiết, thay đổi hẳn cái mặt thối ngày
xưa, liên tục khiến mấy vị khách nữ trước đây phải thất thần. Hỏi cậu ta, thì
cậu ta lại cười đến thần bí, có bí mật gì ta……

Hỏi bạn cùng thực tập Cổ
Càng.

Cổ Càng nghĩ nghĩ, nhìn
đương sự đang ở đằng xa một chút, thấp giọng nói: “Đoán chừng là chị dâu bên
kia đã làm cái gì đó.”

“Chị dâu?” Lão Trương
nhướng mày,“Thu phục?”

Cổ càng gật đầu: “Đã mời
khách ăn cơm rồi.”

Tay chân rất mau lẹ, lão
Trương nói thầm, anh đã từng gặp qua Triêu Huy, mặt mày mặc dù hơi lãnh đạm một
chút, nhưng cũng không phải là một cô gái khó gần.


“Mời khách gì?” Lâm Thích
chen vào hỏi.

“Chu Vệ cùng Trần sư muội
đã xác định quan hệ cách mạng.” Cổ Càng giải thích.

Lâm Thích “A” Một tiếng,
lại hỏi:“Trần sư muội kia là người như thế nào?”

“Trong sáng thuần khiết.”
Cổ Càng nhớ lại.

“Điềm tĩnh.” Lão Trương
bổ sung.

Lâm Thích lại “A” một
tiếng: “Thì ra Chu Vệ thích loại dịu dàng ít nói, không nói sớm, phía bên tớ có
rất nhiều hàng tích trữ có thể đề cử.”

Điềm đạm nho nhã? Không
thể nào. Lão Trương nhớ tới có một lần Chu Vệ tan sở đi siêu thị mua đồ, mua
một đống đồ lớn, anh thuận tiện đưa cậu ta về nhà, tới lầu dưới, Trần sư muội
đã chờ ở đó, lúc tháo đồ, cái cô nữ sinh nho nhỏ mặt không đổi sắc từ trong tay
của anh tiếp lấy một cái thùng táo rất chi là nặng. Anh ngây dại, mà Chu Vệ
cũng không tỏ vẻ gì.

Điềm đạm nho nhã? Không
thể nào. Cổ Càng lại nhớ đến một màn biểu hiện anh dũng của Trần sư muội ở đại
hội thể dục thể thao, lặng lẽ đổ mồ hôi hột. Lại nghĩ tới ngày đó mời khách ăn
cơm, Trần sư muội ở dưới lầu chờ, anh tới trước, chỉ muốn trêu đùa một chút,
liền rón rén đi tới gần rồi đột nhiên vỗ bả vai của cô, muốn dọa cô một phen,
kết quả —mất mặt quá đi…… Anh bị Trần sư muội hình như rất vô hại ấy hung hăng
một nhát ném qua vai…… Sau đó, Chu Vệ mới cảnh cáo bọn họ, không nên tùy
tiện đối với Trần sư muội thử nghiệm làm một số động tác nguy hiểm, hậu
quả vĩnh viễn chỉ có bốn chữ — tự làm tự chịu.

Mà bên này, Chu Vệ vừa
nhìn được tin nhắn, cười, khiến cô nàng phụ tá bên cạnh nhìn đến u mê.

“Tối nay huấn luyện,
muộn, không qua.”

Suy nghĩ một lát, nhắn
lại: “Cần đưa đồ ăn khuya tới hay không?”

“Không. Đồ ăn mua ngoài
nhà trường tài trợ.”

Anh và cô không thích
nhắn tin, thích trực tiếp gọi điện thoại hơn, cho nên tin nhắn đều là lời ít mà
ý nhiều.

Anh cười, rõ ràng là vừa
mới bắt đầu yêu đương, sao lại có cảm giác như là đôi vợ chồng già vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận