Ai Là Của Ai

Cô thật đúng là xui xẻo.
Xem xong hồ sơ vụ án, Chu Vệ tay cầm chiếc cốc định lấy nước uống nhìn thấy ba
thằng bạn cùng phòng đang túm tụm một chỗ vây quanh cái máy tính, vẻ mặt rất
tập trung. (Sa : Xem phim xxx chăng ??? =)) )

“Các cậu đang làm gì
vậy?” Anh đi đến, ba người giật mình tản ra.

Trên màn hình hiện lên
tin tức của BBS. Chu Vệ cúi xuống nhìn, mấy thằng này chẳng nhẽ không nhiều
chuyện thì chúng nó không sống được hay sao?

“Bọn tớ chỉ là… Hỏi
cậu cái gì cũng không nói, bọn tớ đành phải xem có thể khai thác được
thông tin gì trên diễn đàn hay không.” Bách Dịch nhìn thấy trong mắt anh có tia
xem thường, lập tức giải thích, “Chúng tớ là bạn cùng phòng của cậu, nhưng cậu
tuyệt nhiên không lộ ra một chút tin tức nào, chả có tí nghĩa khí huynh đệ gì
cả.”

“Đứng trên lập trường của
một người bị hại mà nói, quả thực tại hạ không có tin tức gì có thể chia sẻ với
chư vị cả.” Chu Vệ thản nhiên nói. Công chúng đối với chuyện riêng tư của người
nổi tiếng thì rất thích xoi mói, điều đấy anh có thể hiểu được, nhưng người bị
đàm tiếu là anh, trong lòng anh ít nhiều cũng cảm thấy không được thoải mái,
nhưng lại có phần kinh ngạc nhiều hơn: Không ngờ khả năng nhiều chuyện của sinh
viên đại học A lại tiềm tàng như thế, trước đây không thấy, chẳng lẽ là do chưa
có cơ hội bùng nổ hay sao?

“Trần sư muội thật đúng
là giỏi chịu đựng, có thể một câu cũng tuyệt đối không chịu nói.” Triết
Minh buồn bực nói, nếu là nữ sinh khác, chắc chắn sẽ phải có động tĩnh gì chứ.

“Sức hấp dẫn của tớ không
lớn như các cậu tưởng đâu.” Chu Vệ hừ một câu, không để ý tới bọn họ.

“Các cậu cảm thấy,
tên này nói như vậy có phải là đang chê cười anh em mình không?” Cổ Càng trừng
mắt nhìn người nào đó, nghiến răng nghiến lợi .

Bách Dịch và Triết Minh:
“Hoàn toàn đồng ý!”

Tuy rằng bọn Bách Dịch
nói nhảm khá nhiều nhưng lần này lại nói đúng tâm tư của Chu Vệ. Triêu Huy,
chẳng lẽ em là Câu Tiễn [1] chuyển thế, nhẫn công mười
phần? (công lực nhẫn nhịn đến 10 phần )

Cho nên, khi Chu Vệ nhìn
thấy Triêu Huy liền nghĩ: Vua không đến,thì tôi phải xông tới, muốn đọ công phu
nhẫn nại ư, Chu Vệ anh tất nhiên không kém hơn em.

Triêu Huy trừng mắt nhìn
anh, buồn bực trong lòng càng thêm mãnh liệt: dựa vào cái gì cô phải sứt đầu mẻ
trán mà anh lại có thể ung dung như thế này?!

Rõ ràng anh có khả năng
hơn nữa còn có nghĩa vụ phải giải quyết thế nhưng lại chọn lựa cách im lặng,
nối giáo cho giặc, người như thế thật sự là quá đáng mà!!!


“Quả thực là anh có chút
quá đáng, nhưng anh có lí do.” Chu Vệ ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói.

Triêu Huy nhìn anh, chờ
anh giải thích.

Chu Vệ nghiêng đầu, đối
diện với đôi mắt hình quả hạnh của cô đang nhìn anh.

“Theo cá nhân anh mà nói,
anh không hay xem BBS, chuyện tình yêu bịa đặt xưa nay không liên quan tới anh.
Nếu mọi người thiếu trò vui giải trí, anh không ngại cho bọn họ một cơ hội, dù
sao cũng không ảnh hưởng gì tới anh.”

Triêu Huy nhất thời á
khẩu nhìn anh, làm gì có người ích kỉ như vậy! “Anh đương nhiên không sao, bởi
vì không ai dám chọc giận anh, đối với anh, đối với anh thì… Anh không phải lo
lắng đến cảm nhận của người khác?”

Nghe xong lời trách móc
của cô, Chu Vệ nở nụ cười: “Thứ lỗi anh nói thẳng, Triêu Huy, anh thấy sự việc
này cũng không có gì gây phiền phức cho em.”

“Phiền phức của em sao
anh có thể tưởng tượng được, đúng không?” Triêu Huy buồn bực.

Lạnh lùng, xa lánh, thậm
chí công kích, chuyện này anh đã sớm nghĩ tới, nhưng không ngờ thái độ của em
lại như thế này, Chu Vệ trong lòng nghĩ.

“Một luật sư xuất sắc,
hành động chỉ căn cứ theo sự thật. Em đã không làm cho mọi chuyện trở nên phức
tạp, anh sẽ cũng không tự cho mình là đúng mà anh hùng đi cứu mĩ nhân. Hơn
nữa em có số điện thoại di động của anh chỉ cần nhấc tay một cái là có
thể tìm được anh, nhưng em đâu có làm, vậy anh phải giải thích cái gì đây chứ?”

Đó là vì cô không muốn
liên hệ với anh nữa, tránh liên lụy để đỡ phát sinh thêm những chuyện rắc rối.

Chu Vệ tiếp tục nói: “Hơn
nữa, cho dù anh biết được cảm giác của em thì sẽ phải như thế nào? Lại đăng lên
một bài viết, nói anh và em không có khả năng, mong mọi người đừng nhắc tới
chuyện này nữa sao? Em đoán hậu quả sẽ thế nào?”

Triêu Huy: …

Không hề nghi ngờ.

Câu chuyện vẫn tiếp tục,
hơn nữa lại tiếp tục theo hướng “Vì sao anh và cô lại không có khả năng” mà
phát triển, mà kết luận không cần nghĩ cũng biết, tuyệt đối khẳng định là do cô
dáng người không tốt, tướng mạo không tốt, khí chất không phải loại ưu…

Bất kể Chu Vệ khẳng định
hay phủ định, kết cục của cô cũng chẳng hay ho chút nào, nhưng bây giờ so với
tình huống đó có lẽ là tốt hơn một chút, ít nhất cô vẫn “Có được” Chu Vệ, không
phải sao?

OMG! Chẳng lẽ cô chỉ còn

cách để cho thời gian giải quyết tất cả sao?

“Em rất không thích loại
cảm giác này.” Cô chán nản nói.

“Chẳng ai thích, anh đề
nghị em, làm nhẫn tắc nhẫn, không lo nhẫn[2]… Không ai miễn cưỡng em nhận cả.”

Triêu Huy chậm rãi ngẩng
đầu, nhìn anh, sắc mặt Chu Vệ không chút thay đổi nhìn cô

… … … … … … … Năm giây
nhìn nhau… … … … … … … … . . .

Triêu Huy lấy laptop ra,
bắt tay vào làm.

Chu Vệ kinh ngạc không
nói gì chỉ nhìn chăm chú, Triêu Huy mở trang BBS của trường, tuỳ tiện gõ
gõ vài cái (tận mắt Chu Vệ chứng kiến), liền khai trừ hết bài viết về sự kiện
kia một cách dễ dàng (cũng tận mắt Chu Vệ chứng kiến).

Đây không phải điều Chu
Vệ chờ mong, anh định dụ dỗ cô đáp lại bằng một bài viết nói là “Tôi cùng
Chu Vệ có mờ ám thì sao” hay cái gì khác tương tự như thế, không nghĩ tới. . .
. . . Anh phải một lần nữa đánh giá tiểu sư muội thoạt nhìn rất vô
hại này mới được.

“Em không biết là… Làm
như vậy, thật phô trương sao?” Chu Vệ nhìn trang web, hảo tâm nhắc nhở, bất
luận như thế nào thì cô cũng sẽ bị hoài nghi đầu tiên.

“Vâng… Vậy thì sao?” Cô
gõ vài cái rồi chuyển laptop cho anh nhìn.

Trên màn hình hiện lên
một dòng chữ nhỏ: “Có điều gì không hiểu về pháp luật, xin mời điện thoại vào số XXXXXXXXXXX, Chu Vệ.”

Chu Vệ ngây ngẩn cả
người, không ngờ tới đối tượng mà cô công kích không ai khác mà là Chu Vệ anh?
Trước một người học Luật như anh lại hack trang web rồi vu oan hãm hại cho anh,
cô thật sự rất tự tin. Xem ra, nội tâm của tiểu vũ trụ này không phải là không
bùng nổ mà là chưa bùng nổ mà thôi.

Anh rũ ánh mắt đẹp
xuống, nói: “Tội danh thấy chết mà không cứu chính là lý do để em quăng anh vào
chỗ nước sôi lửa bỏng này à?”

“Tất nhiên rồi.” Triêu
Huy tiếp tục nhìn sự nghiệp vu cáo lớn lao của mình, “Trừ phi anh có thể giải
thích, vì sao số tài khoản IP phát ra bài viết chính là từ phòng kí túc của
anh. Chu sư huynh, em chẳng qua là có thù thì tất báo mà thôi.”

Ba tên cầm thú chết tiệt!
Người khác làm, anh có thể không tính toán, nhưng hóa ra là ba người bọn họ,
còn nói cái gì nghĩa khí huynh đệ, chính là huynh đệ bán đứng nhau! Anh muốn bóp chết bọn họ!


“Anh cũng sẽ cho bọn họ
biết cái gì gọi là có thù tất báo.” Chu Vệ bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt lại vô
cùng khó coi.

Quả nhiên, người này rất
giống Lý Mộ Thần. Trực giác mách bảo Triêu Huy phải nhanh chóng rời khỏi chỗ
này, cô lập tức thu thập sách vở, vội vàng đứng lên, bất cẩn làm rớt một quyển
sách.

Chu Vệ giúp cô nhặt lên,
cũng “không cẩn thận” nhìn thấy tựa sách.

“… 《1000 đề
giải tiếng anh cấp 4》?” anh nhẹ giọng nói nhưng vào tai Triêu Huy lại thành
ra giọng anh có vẻ khó tin.

“Không ai quy định sinh
viên năm thứ 2 đại học A phải quá cấp 4 chứ.” Triêu Huy chật vật tiếp
nhận quyển sách, để vào túi, “Nếu sự việc đã được giải quyết, chúng ta cũng nên
tạm biệt nhau thôi. Anh đi bên này, em đi bên kia, tạm biệt”

Trong lời nói của anh
không có hàm ý gì cả… Cô không cần phải đi vội vàng như thế chứ.

Quả nhiên sức quyến rũ
của anh không đủ lớn, mặc dù như vậy, Chu Vệ vẫn nở nụ cười.

Hôm nay phải tới văn
phòng luật thảo luận một vụ án khó giải quyết, không nghĩ ở trong này lại gặp
được cô, trì hoãn không ít thời gian, xác định chắc chắn là anh đến muộn, có lẽ
là nên chuẩn bị môt chút.

Đi được mấy bước, chợt
nghe thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng. Triêu Huy đi tới, hô hấp có vẻ gấp
gáp.

“Còn có việc gì vậy?” Anh
không biết là cô còn có gì muốn nói với anh.

“Cảm ơn sư huynh, không
có gì.” Cô cười, “Em quên là em cũng có việc phải đi bên này, ha ha.”

Nhìn bộ dáng vội vàng vừa
rồi, nếu không phải cô cười miễn cưỡng như thế, nếu không phải có hai chữ ha
ha, chắc chắn anh sẽ tin lời cô.

Bên kia đường cũng không
có gì đặc biệt, chỉ là mấy sinh viên đang qua lại và đôi vợ chồng già đang dẫn
chó đi dạo.

Rốt cục, cô gặp được ai
mà làm cho cô chạy trối chết như vây?

Lại nhìn lần nữa, trong
lòng anh nảy ra một ý nghĩ, suy nghĩ này khiến cho anh không kìm được mà nở nụ
cười.

Buổi tối, bên kí túc xá
nam sinh truyền đến ba tiếng thét chói tai, cực kỳ thống khổ, cực kỳ tê tâm
liệt phế, làm kinh động toàn bộ khu kí túc xá. Mọi người nghĩ có chuyện bất
hạnh gì xảy ra, nhanh chóng chạy tới xem xét.

Sau một hồi lâu, cửa cũng
mở. Chu Vệ vẻ mặt buồn bực nhìn mọi người, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Câu này bọn họ nên hỏi
mới đúng chứ? Trong lòng mọi người thầm nghĩ.


“Tiếng thét kia ư? …À,
chúng tớ vừa rồi chơi trò mạo hiểm, rất là kích động. Quấy rầy đến cả nhà rồi,
thật có lỗi.” Chu Vệ thực thành khẩn nói, tránh nửa bước cho mọi người nhìn
thấy ba cái mặt đang cười gượng gạo.

Mọi người tuy rằng cảm
thấy kỳ quái, nhưng nếu không có gì, chỉ hàn huyên vài câu rồi dẹp đường hồi
phủ.

“Chúng ta tiếp tục.” Chu
Vệ đóng cửa lại, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, “Không cần kích động.”

“Lão đại, chúng em sai
rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng tiểu nhân đi.” Ba giọng nói tha
thiết đồng thời vang lên.

“Các . cậu . cảm . thấy, tớ . là . một . người . nói . được . không . làm . được . sao?” Chu
Vệ nói từng chữ một.

Cứu …. Mạng … A!!!

Ngày thứ hai, mọi người
nhìn thấy Bách Dịch, Cổ Càng và Triết Minh mỗi người cầm một cái túi plastic
màu đen, vẻ mặt uể oải.

“Ba người muốn làm gì
vậy?” Thoạt nhìn, giống như đi lượm rác vậy, nhưng chưa bao giờ nghe bọn họ bảo
sẽ tham gia hiệp hội bảo vệ môi trường.

“Đền ơn.” Bách Dịch bi
thương nói

“Đền ơn? Đền ơn cái gì?”

“Hồi báo đại ân đại đức
Chu đại nhân tha cho chúng tớ.” Cổ Càng ngửa mặt lên trời thở dài, “Huynh đệ,
ngươi cảm thấy Chu Vệ là người tốt chứ.”

“Là người rất tốt, làm
sao vậy?”

Triết Minh cười ha ha,
giống như “Gió hiu hắt thổi sông Dịch lạnh” [3] vẻ bi tráng: “Huynh đệ, kinh nghiệm của đại ca đây, người tốt mới là kẻ dễ ăn tươi nuốt sống
cậu.”

Ngay cả Trần sư muội nhu
nhược như cừu cũng báo thù, huống hồ là Chu đại nhân sói đội lốt người? Nhất
định phải nhớ kỹ nhá.

Chuyện này không biết thế
nào lại truyền ra ngoài, Bách Dịch chết cũng không chịu mở miệng, mà Chu Vệ khi
được hỏi cũng chỉ cười cho qua, sau đó sự việc này trở thành sự kiện quỷ
dị nhất của đại học A. Rút cục, Chu Vệ đã dùng thủ đoạn gì trừng trị bạn cùng
phòng? Mãi mãi cũng không ai biết được.

Chú thích:

[1] Câu Tiễn: Việt Vương
Câu Tiễn gắn với câu nói “Nằm gai nếm mật”.

[2] làm nhẫn tắc
nhẫn, không lo nhẫn: đại khái là đã nhẫn nhịn thì cứ nhẫn nhịn đi đừng lo lắng
về việc này làm gì cả.

[3] Gió hiu hắt thổi
sông Dịch lạnh: đây là câu thơ trích trong bài Dịch Thủy ca của Kinh Kha tráng
sĩ trước khi đi ám sát Tần Thủy Hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận