Ai Là Ai Của Ai

Viên Hỷ ngẩn ra, khi đã định thần lại thì không nén
được hít một hơi thật sâu, biết Bì Hối nhiều chuyện đã tiết lộ toàn bộ những gì
cô đã nói, và cũng biết hành động bất thường của Bộ Hoài Vũ hôm nay là vì điều
gì. Cô cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng ngẩng lên nhìn thẳng vào Bộ Hoài Vũ,
tuy biết anh và cô đều không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhau, nhưng cô vẫn cố gắng
nhẹ nhàng nói: “Không có nếu như, từ đầu đến giờ không hề có nếu như, nếu có
thì chẳng đã là nếu như rồi, nếu xảy ra thật, 4 năm trước em sẽ chọn không
buông tay, và mấy năm trước anh cũng sẽ chọn không buông tay từ lâu rồi.”

Trong vài câu mà có quá nhiều ‘nếu như’, nếu đổi lại
là người khác thì có lẽ sẽ rất mù mờ, nhưng Bộ Hoài Vũ lại hiểu rõ, anh thẫn
thờ một lúc rồi cười khổ, phải, làm gì có ‘nếu như’ gì đó, nếu đã là ‘nếu như’,
vậy cũng không phải là ‘nếu như’ nữa rồi. Bộ Hoài Vũ không nói gì nữa, lên xe
rời đi. Viên Hỷ lặng lẽ nhìn theo đuôi xe khuất dần ở ngã rẽ, trong lòng không
hề thấy thoải mái như đã tưởng, ngược lại càng thấy hụt hẫng hơn. Cô cười chế
giễu chính mình, thì thầm khe khẽ: “Ác độc quá ác độc, đó chính là bản tính của
phụ nữ! Dù cho có nói bao nhiêu lời tuyệt tình đi chăng nữa, vẫn hy vọng đối
phương vẫn yêu mình.”

Mấy hôm tiếp sau đó đều phải tăng ca, như thể đã đến
lúc mọi người đều bận, đến lễ Quốc khánh nghỉ liên tiếp vài ngày cũng không
rảnh rỗi được, không chỉ Viên Hỷ mà Hà Thích cũng phải tăng ca liên tục, bận
đến nỗi không có cả thời gian tới thăm Viên Hỷ, chỉ buổi tối gọi điện cho cô
than mệt kể khổ, bảo họ đang phải làm cho kịp một dự án, cả một đám người phải
thay phiên nhau làm liên tục, lúc mệt quá thì tìm đại một chỗ trên sàn nhà
trong văn phòng để ngả lưng.

Viên Hỷ khuyên anh đừng vất vả như thế, Hà Thích nghe
xong thì cười hì, bảo đàn ông mà, không vất vả sao được? Không chịu cực khổ thì
làm sao nuôi được gia đình? Anh lại bảo, Viên Hỷ, đợi anh bận hết đợt này rồi
sẽ tặng cho em một món quà to, được không? Em phải đồng ý là nhận trước đã.
Viên Hỷ cười, tặng không cho em món quà thế thì làm sao em không nhận được,
chẳng lẽ em ngốc đến thế à? Hà Thích cũng cười, vậy quyết định thế nhé, đến lúc
đó đừng có nuốt lời. Viên Hỷ cười đáp không nuốt lời, đến khi gác máy rồi thì
không cười nổi nữa, cau mày khổ sở đối diện với từng bảng biểu chất chồng,
không kìm được làu bàu: Tặng đi, tặng đi, tặng em một triệu đi, như thế em sẽ
dám ném đống vớ vẩn này vào mặt họ.

Chớp mắt đã thấy kỳ nghỉ đến, Viên Hỷ mới thu dọn xong
đống chiến trường gồm đủ mọi loại bảng biểu số má, choáng váng đầu óc nộp cho

trưởng phòng, mà người ấy cũng xem như có lương tâm, nhìn đống bảng biểu rồi
gật đầu, lại nói câu “vất vả rồi!” với Viên Hỷ, cô thở dài thượt một hơi, xem
như đã hoàn thành xong trách nhiệm.

Về đến nhà, Viên Hỷ ngủ vùi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi
mới thấy hoàn hồn lại, gọi điện cho Hà Thích hỏi bên ấy thế nào rồi, Hà Thích
khàn giọng bảo cũng tương đối rồi, phía bên bán đòi gấp quá, lão Từ đã cuống đỏ
cả mắt rồi, chỉ muốn bổ đôi cả đám cho xong. Viên Hỷ có phần ngờ vực, hỏi bổ
đôi cả nhà ra thì có tác dụng gì, lại thiếu hẳn người làm việc cho mình? Hà
Thích cười khàn khàn, bảo Viên Hỷ ngốc, số mà cũng không biết đếm, đương nhiên
là một bổ làm đôi sẽ có tận hai người làm việc rồi! Viên Hỷ cũng cười, lại hạ
giọng dặn Hà Thích chú ý sức khỏe, dù bận thế nào cũng không được ăn cơm trễ,
Hà Thích chỉ thì thầm “ừ”, có vẻ cũng mệt đến cực điểm.

Đang trò chuyện với nhau thì nghe thấy có người bên
kia gọi: “Hà, ăn cơm.” Hà Thích đáp lại một tiếng rồi lại thì thầm với Viên Hỷ:
“Anh cúp trước nhé, đợi anh bận xong rồi sẽ đến chỗ em.”

Viên Hỷ cúp máy rồi ngồi đờ ra, lúc nãy giọng nói gọi
Hà Thích đi ăn cơm vẫn là giọng nữ lần trước nhờ Hà Thích đến điều chỉnh bug
lại, chỉ có điều không trong trẻo như lần trước, mà nghe có vẻ khàn đặc. Đồng
nghiệp nữ của Hà Thích cô đã gặp, kẻ dịu dàng gọi anh là “sư huynh”, người
phóng khoáng thì gọi thẳng là “trâu bò”, giọng gọi “Hà” này khiến cô thấy có phần
bất an, giống như có một số việc không thể tránh khỏi đang phát sinh, không có
lý do, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Viên Hỷ cười giễu mình, không nghĩ
nhiều nữa, mà chỉ quy cái cảm giác này là do đặc điểm đa nghi của phụ nữ mà ra.

Đã vào tháng Mười tiết trời se lạnh, Bì Hối không biết
bị kích thích gì mà bỗng hưng phấn đòi đan áo len cho Tiêu Mặc Đình, ngày nghỉ
cuối cùng chạy đến kéo Viên Hỷ đi mua len, về nhà ngồi co trong salon, gặm táo
và nghiên cứu “hướng dẫn cách đan áo len”, ngón tay thon dài ngọc ngà liên tục
chỉ chỉ điểm điểm trên cuốn tạp chí, chỉ trong một lúc đã từ bình luận các dạng
áo len sang thân hình của các mẫu nam.

Viên Hỷ cảm thấy rất bất lực, về sau nghe không nổi
nữa, mới hỏi Bì Hối: “Cậu suốt ngày chảy nước dãi với trai đẹp như thế, Tiêu
Mặc Đình nhà cậu không thấy buồn bực à?”

Bì Hối dời ánh mắt ra khỏi cuốn tạp chí, nhún vai đáp

với vẻ bất cần: “Anh ấy quen rồi.”

Ngũ quan trên mặt Viên Hỷ méo xệch đi: “Chuyện này mà
cũng quen à?”

Bì Hối lườm một cái: “Anh ấy biết tớ đây không có tính
nhẫn nại, với một anh trai đẹp nhiều nhất cũng chỉ ba tháng.”

Viên Hỷ cố gắng giữ vẻ bình thản, lại hỏi: “Vậy nên
anh ấy rất yên tâm?”

Bì Hối gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần không mê mẩn mãi
một người thì anh ấy không so đo với tớ.”

“Tiêu Mặc Đình vĩ đại thật!” Viên Hỷ tán thưởng.

“Không phải anh
ấy vĩ đại, mà là anh ấy biết tớ chung thủy,” Bì Hối ngước mắt nhìn Viên Hỷ vẻ
rất nghiêm túc, nói: “Viên Hỷ, tớ bảo cậu biết, thế gian này người si tình nhất
chính là những người đào hoa như bọn tớ, cậu có tin không? Có lẽ bốn mươi phần
trăm tình cảm của bọn tớ bị phân thành nhiều phần và chia cho những người khác
nhau, nhưng sáu mươi phần trăm còn lại chỉ dành cho một người, hơn nữa cho dù
những phần nhỏ bị chia cắt kia có thay đổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến sáu
phần còn lại, đó chính là chung thủy. Còn những người được mệnh danh là chung
tình như các cậu đặt hết tình cảm vào một người, hễ thay đổi một chút sẽ thay
đổi toàn cục, hiểu chưa? Em gái.”

Vẻ mặt Bì Hối rất nghiêm túc, luận điểm rất học thuật.

Viên Hỷ bị ngữ khí đứng đắn của Bì Hối dọa cho đần cả
người, vẫn thật thà lắc đầu, về sau nhìn thấy khóe mắt Bì Hối lộ ra nét cười
gian xảo, thì mới hiểu ra bạn mình đang xiên xỏ, thế là nghiến răng chồm lên
người cô nàng, giận dữ: “Con ranh, dám xiên xỏ cả tớ à, hình như cậu chán cơm
thèm đất rồi phải không?”

Bì Hối cười ré lên nịnh nọt, chị chị em em gọi cả nửa
ngày mới dụ được Viên Hỷ tha cho cô, rồi vừa cười vừa nhặt tạp chí dưới đất

lên, nói: “Viên Hỷ, cũng chả phải là đùa, có một số thứ vẫn là có lý.”

Viên Hỷ lườm Bì Hối một cái, nhếch nhếch môi bảo: “Câu
này của cậu bảo đảm Trương Hằng sẽ thích nghe, không chừng còn cảm kích cậu đến
mức trào cả nước mắt nước mũi, ôm lấy cậu gào lên ‘tri kỷ’ đấy.”

“Hê! Cậu còn nói à, những thứ khác thì không biết, nhưng
người hiểu tình cảm nhất trong đám chúng ta chính là anh ấy đấy, Viên Hỷ, cậu
đừng lườm nguýt thế, với chỉ số tình cảm như cậu làm sao hiểu được, đừng tưởng
cậu ra vẻ cái gì cũng hiểu mà lầm, thực ra cũng chỉ toàn lý thuyết suông thôi,
kinh nghiệm thực chiến của cậu quá ít! Nên cậu đứng dưới sân khấu thì nói ra
ngô ra khoai lắm, hễ đặt cậu lên sân khấu thì cậu chả khác thằng đần là mấy!”

Viên Hỷ nheo nheo mắt, nhìn Bì Hối, hỏi với vẻ lơ
đãng: “Tớ thấy hình như đây không phải kiến thức của cậu, chắc hay giao lưu với
Trương Hằng lắm nhỉ?”

Bì Hối vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, gặm táo rồn rột
trong tay, rồi gật đầu vẻ thoải mái: “Ừ, tên ấy nhìn lúc nào cũng hi hi ha ha,
thực ra thì rất được, tớ phát hiện ra nói chuyện với anh ta thu hoạch được rất
nhiều, anh ấy nói những câu mà tớ càng gặm nhấm càng thấy có lý.”

“Ừ,” Viên Hỷ cũng gật đầu theo, “Tớ thấy anh ấy và cậu
trò chuyện cũng rất có thu hoạch, nếu không thì lời tớ nói làm sao truyền đến
chỗ Bộ Hoài Vũ được, Bì Hối nhỉ?”

Cuối cùng Bì Hối cũng phát giác ra và ngậm miệng lại,
thấy Viên Hỷ đang khoanh tay nhìn mình, lại vội vã cười khan: “He he, Viên Hỷ,
cậu thấy mà, bọn tớ cũng có ác ý gì đâu? Hơn nữa, tớ cũng không ngờ tên Trương
Hằng kia mồm năm miệng mười thế, nếu biết anh ta nói với Bộ Hoài Vũ thì đánh
chết tớ cũng câm mồm không khai mà, tớ tuyệt đối sẽ không bép xép ra đâu!”

Thực ra Viên Hỷ cũng chẳng giận dỗi gì Bì Hối, chỉ bực
bội lườm cô nàng một cái: “Cậu chẳng đã đòi đổi tên mãi đấy thôi? Tớ thấy hay
cậu cứ lấy thẳng tên là ‘da mồm dày’ là được!”

Bì Hối cười hề hề, thấy Viên Hỷ không giận dỗi thì
càng được nước lấn tới, dùng cùi chỏ hích hích Viên Hỷ, hỏi với vẻ thần bí:
“Cậu đến bệnh viện thăm Bộ Hoài Vũ rồi phải không?”

Viên Hỷ nhìn Bì Hối không nói gì, trong lòng chỉ thấy
kinh ngạc, sao cô nàng lại biết mình từng lén đến bệnh viện nhỉ? Bì Hối thấy vẻ
mặt của Viên Hỷ thì cười rất đắc ý, nói: “Không sai hả? Đừng sợ, chả ai theo
dõi cậu đâu, đi thì đi thôi, có gì đâu, càng lúng túng thì càng lộ sơ hở.
Trương Hằng đã nói, cậu và Bộ Hoài Vũ hành hạ nhau thế cũng hay, như thế mọi
người mới có thể nhìn rõ mọi chuyện, mới có thể nhìn rõ tình cảm của nhau. Cái

thứ như tình yêu này ấy à, chúng ta chẳng thể điều khiển được, anh ấy đã nói
câu gì ấy nhỉ? Cái gì mà tình cảm như nước trôi cuồn cuộn về phía trước không
phân ngày đêm…”

“Thệ giả như tư phu, bất xả trú dạ?” Viên Hỷ dò hỏi.

Bì Hối vội vã gật đầu: “Đúng, chính là câu đó.”

Viên Hỷ dở cười dở mếu: “Cái quái gì thế này?” Đồng
thời cũng khâm phục chính mình, Bì Hối giải thích kiểu đó mà mình cũng đoán ra
được.

“Tớ đã bảo trí tuệ của cậu không hiểu được mà!” Bì Hối
liếc cô một cái, nói với vẻ dương dương đắc ý: “Trương Hằng nói rồi, bây giờ
nói gì với cậu cũng bằng không, cậu không thể nghe vào được, nên bảo cậu muốn
làm gì thì cứ làm đi. Nếu không thì bọn tớ càng ngăn cản cậu càng làm tới, cứ
muốn chứng minh gì đó, chứng minh cậu là người chung thủy, chứng minh tình cảm
của cậu có thể bền vững mãi mãi. Thực ra cậu đối với Hà Thích chỉ là một kiểu
“ám ảnh” thôi, từ sâu trong đáy lòng cậu đã không thể tin tưởng mối tình này
rồi, nếu không thì tại sao cậu không dám nói chuyện nhà mình với anh ta? Vì
trong tiềm thức cậu đã không tin tưởng anh ta, không tin anh ta có thể gánh vác
mọi thứ trong cuộc sống với cậu, mà trong tình cảm thì điều quan trọng nhất
nhất chính là niềm tin. Do cậu không tin tưởng, nên cậu không thể toàn tâm toàn
ý cho tình cảm của mình, vì cậu không dám, nên trong mỗi bước đi tình cảm cậu
đều tính trước đến đường lui. Hà Thích sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra điều này,
khi anh ta phát hiện ra toàn bộ nhiệt tình của mình chỉ có thể đổi lấy tình cảm
lúc có lúc không, cẩn thận dè dặt của cậu, anh ta cũng sẽ mệt mỏi, sau đó nghi
ngờ mình quay lại có phải là đúng đắn không. Sự do dự của anh ta càng khiến cậu
mất niềm tin hơn, cứ thế mà lặp đi lặp lại, hai người vốn không đi xa được,
không cần có kẻ thứ ba chen vào, hai người chỉ cần chờ một bên là xong. Trương
Hằng đã nói từ lâu rằng sớm muộn gì cũng có lúc cậu quay đầu, và khi cậu quay
đầu lại sẽ phát hiện ra, người của số phận cậu – Bộ Hoài Vũ, vẫn đang đứng đó
chờ đợi.”

Viên Hỷ nghe đến thất thần, đờ đẫn nhìn Bì Hối, ngẫm
nghĩ kỹ mỗi lời bạn mình nói, lẽ nào tự đáy lòng cô đã không thể tin tưởng Hà
Thích sao? Tại sao? Vì Hà Thích từng bỏ rơi cô một lần ư? Nên mới không chịu
tin sự chân thành hiện tại của anh? Mà Trương Hằng đã nhìn ra sự thiếu tin
tưởng của cô với Hà Thích, vậy còn Hà Thích thì sao? Có phải anh cũng đã nhận
ra? Vậy tại sao anh còn cố chấp với tình cảm này? Viên Hỷ trầm tư, cô không ngờ
Trương Hằng lại nhìn thấu vấn đề giữa cô và Hà Thích đến thế…


Hối thấy Viên Hỷ lâu lắm không nói gì mà cứ ngồi thẫn thờ, thì không kìm được
đưa tay ra vẽ mấy vòng trước mặt Viên Hỷ, dè dặt gọi: “Viên Hỷ? Viên Hỷ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận