Bốn năm sau, Mạc Tu Lăng đã chín chắn hơn nhiều. Cái ngây ngô thời niên thiếu trong anh đã không còn nữa. Anh giờ đã hơn hai hai tuổi, Giang Thánh Minh và Hoàng Tư Liên muốn anh trở về cùng chúc mừng. Anh chẳng bao giờ nghĩ tới, lúc trở về, cuộc đời của anh sẽ có chuyển biến lớn.
Giang Thánh Minh và Hoàng Tư Liên vẫn chưa tới đón, nhưng khi anh vừa xuống máy bay đã trông thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Giang Nhân Đình chạy tới ôm chặt lấy anh: "Tu Lăng, anh rốt cục đã trở về."
Nụ cười của Mạc Tu Lăng vẫn trước sau như một, trong đó mang theo ít nhiều nét đáng yêu của trẻ con.
"Đình Đình của anh cao hơn nhiều rồi."
"Chỉ cao hơn thôi sao?" Giang Nhân Đình không hài lòng nũng nịu bám vào cánh tay anh.
"Xinh hơn rất nhiều."
Giang Nhân Đình lúc này mới mặt mày rạng rỡ đứng lên: “Anh Tu Lăng giờ đã biết lấy lòng con gái rồi nhé!"
"Chẳng lẽ từ trước tới giờ anh chỉ biết chọc giận em?" Mạc Tu Lăng khẽ nheo nheo mắt.
"Không phải vậy, chỉ là em cảm thấy anh thay đổi rất nhiều."
"Thay đổ chỗ nào?"
"Hình như trưởng thành hơn, hơn nữa còn rất hấp dẫn." Giang Nhân Đình quan sát anh một hồi: “Ở nước ngoài nhất định có rất nhiều người con gái xinh đẹp thích anh!"
Mạc Tu Lăng cười cười: “Tiểu nha đầu, có phải mẹ anh sai em tới đây làm mật thám không?"
"Không được phép vu oan thành phần vô sản tích cực."
Mạc Tu Lăng ý cười sâu xa: “Đình Đình xinh đẹp như vậy, chắc chắn cũng có rất nhiều bạn trai thích em. Khai mau, em đã nhận được bao nhiêu thư tình rồi, một ngày có bao nhiêu người thổ lộ với em nào?"
"Anh Tu Lăng xấu xa."
“Giang Nhân Đình ngượng ngùng kìa.”
"Đâu có?"
"Đâu cũng có."
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Một năm trước, Giang Nhân Đình chăm chỉ học tập, kết quả là thi đỗ vào đại học C nổi danh. Lúc nói chuyện qua điện thoại, Mạc Tu Lăng tặng cô bốn chữ: Thiên đạo thù cần.
Hai người họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, lúc thì ngồi tán chuyện online, có đôi khi thì nói chuyện qua điện thoại. Nhưng với Giang Nhân Đình, tất cả cũng không bằng được so với việc nhìn thấy anh trước mắt thật sự.
Hoàng Tư Liên làm một bàn đầy thức ăn, chúc mừng Mạc Tu Lăng trở về. Vợ chồng Mạc Chí Hạo và Giang Thánh Minh cũng được mời tới dùng cơm.
Mạc Chí Hạo nhìn thoáng qua trên bàn vẻ mặt thắc mắc: "Nhân Ly đi đâu rồi?"
Giang Thánh Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Nha đầu này cả ngày không biết bận rộn việc gì, luôn cả bóng cũng không thấy đâu."
Giang Nhân Đình cười: “Chị ấy có hẹn với người yêu, ai khi yêu chả như thế."
Bạch Thanh Hà đánh yêu Giang Nhân Đình: “Con biết cái gì?"
Giang Nhân Đình le lưỡi: “Vâng vâng, con cái gì cũng đều không biết. Chỉ có người lớn các vị mới hiểu."
Mọi người nghe xong đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Họ ăn cơm và nói chuyện với nhau rất vui vẻ, sau đó hỏi thăm cuộc sống của Mạc Tu Lăng ở nước ngoài.
Ăn uống xong, Mạc Tu Lăng đứng ở trong cái chòi giữa tiểu khu. Anh đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn đá, ánh mắt vẫn dừng lại. Dường như ở nơi đó có những mảnh ký ức vô cùng quý giá đối với anh. Anh vẫn thường nghĩ, nếu như ngay từ đầu anh không yếu ớt như vậy, liệu bây giờ mọi thứ có khác? Trong cuộc đời vốn dĩ không có nếu như, cho nên anh chỉ biết phó mặc cho số phận.
Giang Nhân Đình đứng ở trong chòi nhìn anh. Cô trước giờ không biết, anh hóa ra lại cô đơn đến thế, lẻ loi đến thế. Thậm chí bóng dáng anh lúc này còn có chút tiêu điều. Giang Nhân Đình đi tới: “Anh Tu lăng, anh đang suy nghĩ gì thế?"
Mạc Tu Lăng nhìn cô, ý bảo cô đi lại gần anh rồi ngồi xuống: “Đình Đình em đã từng vô cùng hối hận chuyện gì chưa?"
"Vô cùng hối hận?" Giang Nhân Đình không hiểu, lắc đầu.
Mạc Tu Lăng khẽ cười, nhưng lại giống như là đang thở dài: “Không có thì tốt rồi."
"Anh Tu Lăng hình như có tâm sự, có thể nói với Đình Đình được không. Nói không chừng Đình Đình có thể giúp anh thoải mái hơn."
"Đình Đình, chuyện gì là chuyện em muốn làm nhất?"
Giang Nhân Đình suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra thì cũng không có gì muốn làm! Ngày trước em hâm mộ nhất là chị, luôn luôn hy vọng mình có thể thông minh được như chị, học tập tốt, khiêu vũ giỏi, ngay cả chơi cờ vây cũng giỏi. Nhưng đột nhiên em đã nghĩ thông suốt, chị có ưu thế của chị, có lẽ em cũng có. Chị ấy trời sinh đã là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, thành tích đứng đầu, tướng mạo đứng đầu, ngay cả bạn trai cũng đứng đầu."
Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Lẽ nào Đình Đình không muốn có một người bạn trai như vậy?"
Giang Nhân Đình lắc đầu: “Người như Tả Dật Phi không phải ai muốn cũng đều được. Anh ta đẹp trai như vậy, chỉ có chị mới xứng đáng. Bọn họ ở trong trường là đôi kim đồng ngọc nữ đấy."
"Xem ra em rất hài lòng với anh rể tương lai."
"No." Đình Đình xua tay: “Em tin tưởng vào sự lựa chọn của chị ấy."
Nếu như thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế. Nhưng trên thế giới này, có bao nhiêu người phải bất đắc dĩ mà chấp nhận như vậy.
Mạc Tu Lăng cũng không ở lại được bao lâu, chuẩn bị trở về Mĩ.
Giang Nhân Đình lưu luyến không lỡ cho anh đi: “Anh Tu Lăng."
"Ơi?"
"Đình Đình chờ anh."
"Hử?"
"Chờ anh trở về." Đây là một câu hứa chắc chắn.
"Ừm."
Khi Mạc Tu Lăng tiến vào phòng làm thủ tục, Giang Nhân Đình đuổi theo: “Anh Tu Lăng nhất định phải nhớ kỹ, bất kỳ anh ở nơi nào em cũng đang chờ anh."
Vĩnh viễn không thay đổi.
Mạc Tu Lăng có chút cảm động, ôm chặt lấy cô: “Anh Tu Lăng sẽ nhớ kỹ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...