Hiện tại chính là thời cơ thích hợp.
Để giải quyết đám người ở Hàn Quốc Công phủ không phải một vấn đề lớn.
Cô có thể sai bốn người đi làm.
Chỉ cần một đêm thôi, cả cái phủ đó sẽ thành mồ chôn của những kẻ độc ác đó.
Nhưng như vậy thì quá lợi cho họ.
Ân oán cá nhân này cũng đủ để giải quyết cả gia đình đó, từng người, từng người một hại chết mẫu tử nguyên chủ.
Hàn Quốc Công chính là kẻ khiến cho mẫu thân nguyên chủ phải gả tới nơi này.
Không những hủy hoại thanh danh khiến Na Thị trở thành kẻ bội bạc, lăng loàn, hôn phu mất tích chưa lâu liền mất đi trinh tiết, rồi tái giá, bất hiếu với phụ mẫu.
Vậy mà Hàn Quốc Công lại đối xử với Na Thị lạnh nhạt, độc ác, để bình thê trèo lên đầu, vậy cũng thôi đi, khi Na Thị chết không điều tra hay truy cứu cứ thế mà đem chôn ở nơi khỉ ho cò gáy, lại càng không đưa tên nàng vào gia phả, bao năm qua chỉ có mình nguyên chủ hàng năm cố gắng giúp Na Thị quét dọn phần mộ.
Mỗi lần tới cũng mất nhiều ngày đường.
Đó là một kẻ lạnh lùng , thực dụng đến ác độc.
Quốc Công phu nhân khi còn là bình thê tác oai tác quái, âm mưu hãm hại Na Thị không dưới trăm lần, hại Na Thị thiếu chút sinh non, mất đi tính mạng, dẫn đến những bệnh tật sau này, có lẽ cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của mẫu tử nguyên chủ.
Bà ta còn hại không biết bao thê thiếp trong phủ mất con, sinh non, mất mạng, người chết dưới tay bà ta không đếm xuể.
Nô tỳ trong phủ cũng không tha, xinh đẹp một chút liền bị bà ta hại cho hủy dung, thân thể đẫy đà một chút bà ta tạo ra tội trạng, bán vào kĩ viện.
Chỉ có những bà vú già, hay những nô tỳ bình thường mới thoát khỏi móng vuốt ấy.
Cô chỉ thay trời hành đạo.
Ở nơi này, kẻ mạnh là chính là kẻ chiến thắng.
Chẳng phải trong cuộc chiến vương quyền, kẻ mạnh lên làm vua.
Cô không có ý định làm vua, chỉ muốn giải quyết một chút nỗi đau đớn của nguyên chủ và của những kẻ vô tội chết dưới tay người trong phủ này.
Từng người trong nhà này ai cũng có phần cả dù trực tiếp hay gián tiếp.
Cô muốn từng kẻ một phải chịu trách nhiệm do mình gây ra, nếm trải đau đớn đến cuối đời.Tuy nhiên vẫn là nên lên kế hoạch cụ thể.
Quốc Công phủ cũng không phải đèn dầu cạn.
Năm xưa tổ phụ họ Hàn này góp công rất lớn vào việc giúp Thái tổ lên ngôi.
Có lẽ Hàn lão cũng không ngờ, chính con cháu của ông ta hủy hoại tất cả những gì ông ta bỏ mạng ra để xây đắp.
Một gia chủ bất tài, vô mưu, nhỏ nhen, ích kỉ, lạnh lùng lại còn chứa trong đầu ý nghĩ tạo phản.
Không biết tự lượng sức mình.Hiện tại, ông ta cũng đang rục rịch muốn giành lấy ngôi vị kia.
Ông ta cho rằng tổ phụ mình đã làm nhiều như vậy tại sao chỉ được cái Quốc Công phủ.
Ông ta lại không biết rằng, bề ngoài tổ phụ của ông ta là người ngang hàng với Thái úy nhưng thực chất tổ phụ của ông ta cũng chỉ là thủ hạ bên cạnh Thái úy.
Dù có tốt hơn nữa cũng đừng mong nghĩ đến làm vua.
Ông ta không hề biết Thái úy âm hiểm đến nhường nào.
Chỉ là Thái úy đang đợi thời cơ thu hết một mẻ giải quyết toàn bộ phản loạn.Hàn Quốc Công tới Kiến Tinh tìm sự trợ giúp từ cô và sư phụ.
Xưa nay giang hồ không dính líu tới triều đình.
Ngoài mặt cô để thông truyền từ chối lời thỉnh cầu.
Trên thực tế, cô đã dịch dung tới trà điếm qua đường hầm để bàn bạc."Cô cô đồng ý với thỉnh cầu của Hàn Quốc Công.
Tuy nhiên, cô cô cũng muốn nhận được hồi đáp xứng đáng.
Ngươi thấy sao"Gương mặt ấy đã già hơn một chút, nhưng bây giờ với cô mà nói, trông hắn vô cùng bỉ ổi.
Cô chắc chắn hiện tại hắn đang cân nhắc.
Tuy nhiên, chắc chắn hắn sẽ đồng ý, bởi vì có sự hẫu thuẫn Kiến Tinh đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ đạt múc đích"Cô cô cứ nói, nếu có thể ta nhất định làm tốt"Cô cười nhẹ, thưởng trà hoa mai.
Hương vị này, có chút không được thanh mát, có lẽ là do, hiện tại là mùa hè đêm không có sương, nên cánh hoa không được mát.
Một hồi sau khi kẻ đối diện đã mất hết kiên nhẫn, xoắn xuýt một chỗ, cô mới bình tĩnh lên tiếng"Tốt.
Ngay khi ngươi lên hoàng vị, ngay lập tức đưa ta ba mảnh đất phong ở rìa biên giới, ta muốn dùng nó để trồng dượcHăn không hề tình nguyện, với bản tính ích kỉ, nhỏ nhrn, hắn không muốn mất đi thứ gì.
Tuy nhiên trao đổi có giá, vả lại ba mảnh đất đó cũng chẳng có sản vật gì nhiều, lại chẳng phì nhiêu.
Hắn lập tức đồng ý lại có chút mừng thầm vì cô cần ít như vậy.
Hắn cứ nghĩ cô sẽ làm thái úy hay thân vương gì đó.
Cô hiểu suy nghĩ của hắn"Ta không cần những thứ vô dụng đó.
Ta chỉ hi vọng ngươi sẽ không gây bất lợi cho ta.
Đây là phù điêu hoa mai.
Cần gặp ta tới trà điếm này, đưa cho lão bản.
Ta sẽ tới.
Hiện tại ta còn có việc.
Ngươi đi"Hắn mặc dù tức giận về thái độ lạnh nhạt, khinh thường của người kia, nhưng vẫn cần sự trợ giúp nên cắn răng cầm phù điêu trở về.Cô trở về Kiến Tinh, xử lí một số chuyện.
Sư phụ chỉ dạy đồ đệ, cô lo người xử lí nhiều việc quá mệt nhọc.
Vả lại, một tuần nữa cũng nên quay trở về Tây VựcThực tế: Vị sư phụ nằm dài trên ghế tựa, tay cầm độc mộc, ăn hoa quả nhắm mắt nghe đồ đệ đếm nhịp, thỉnh thoảng có người đếm sai liền bị cho ra đứng tấn, sau đó ngay lập tức quay lại tập luyện, nhưng cuối giờ vẫn phải luyện thêm vài giờ, khác hẳn cách đối xử với cô cô.
Rõ ràng cùng là đồ đệ, cũng thôi đi, cô cô và các vị sư tỷ Yên Dương, Yên Chi, Yên Bạch, Yên Ngọc, thậm chí cả A Lục sư tỷ đều có thiên phú a.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...