Sắc trời dần tối, Nhạn Nhi cùng Ninh Hằng đều trở về
phòng chuẩn bị đi ngủ. Vẻ mặt ta cũng bình tĩnh thản nhiên quay về phòng. Ta đã
sớm chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, chỉ chờ Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi đi ngủ rồi
lặng lẽ rời đi.
Ta tắt nến trên bàn, lặng lẽ chờ đợi tính toán thời
cơ. Đến giờ Thìn một khắc, lỗ tai ta áp lên cửa cẩn thận nghe ngóng xung quanh,
xác định một tiếng động cũng không có, rồi nhanh buộc bao quần áo lên người, dè
dặt cẩn thận mở cửa, chân đi rón rén tay nhẹ nhàng chậm rãi mở cửa lớn.
Sau khi thuận lợi ra khỏi hẻm nhỏ nam thành, toàn thân
mới được thả lỏng. Ta ngoái đầu nhìn lại gian nhà thấp thoáng trong bóng đêm,
gió lạnh thổi đến, tiếng gió rít gào, thật là thê lãnh (thê
lương, lạnh lẽo). Ta nhớ tới Ninh Hằng, nếu hôm sau
tỉnh lại Ninh Hằng phát hiện không thấy ta, hắn chẳng biết sẽ làm gì. Chắc là
sẽ suốt ruột đến không biết trời đất, hoặc cũng có thể tức giận đến xanh mặt.
Nếu như Ninh Hằng có thể cả đời không nhớ lại những
chuyện trước kia, ta nhất định sẽ nguyện ý đi cùng hắn. Chỉ tiếc, Ninh Hằng
hiện giờ không nhớ, nhưng sau này có thể sẽ nhớ lại, ta không thể mạo hiểm như
vậy.
Ta khoác áo choàng lên người, rẽ vào một con đường nhỏ
vắng vẻ vội vàng đi đến đông thành. Cửa thành giờ Tỵ sẽ đóng, ta chỉ mong ra
khỏi thành trước giờ Tỵ rồi đi suốt đêm, Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi chắc chắn sẽ
không đuổi kịp.
Mắt thấy càng ngày càng đến gần đông thành, bên dưới
cây liễu, ta đã nhìn thấy tráng sĩ hôm qua thuê đứng bên cạnh cỗ xe ngựa giản
dị, nội tâm tràn đầy sự vui mừng, vội vàng bước nhanh hơn. Ngay lúc ta định mở
miệng gọi vị tráng sĩ kia, thì đột nhiên một trận gió thổi qua, có người giữ
lấy cổ tay ta từ phía sau.
Ta kinh hoàng, cảm thấy lực nắm trên cổ tay tăng thêm
vài phần, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên —— "Quán Quán,
nàng định đi đâu?"
Ta chột dạ, vừa định tùy tiện tìm lý do gì đó lừa Ninh
Hằng, thì vị tráng sĩ kia lại chắp tay nói với ta: "Tô cô nương, chúng ta
mau khởi hành thôi, còn hai khắc nữa là cửa thành đóng cửa rồi."
Ta nói còn chưa nói gì, Ninh Hằng đã cất lời giọng nói
lạnh lùng: "Ngươi là ai? Ngươi muốn dẫn nương tử của ta đi đâu?"
"Ta..." Vị tráng sĩ kia vừa mở miệng nói,
thì ngay sau đó đã bị Ninh Hằng đánh một quyền ngã lăn xuống đất. Ta trợn mắt
há hốc mồm, Ninh Hằng nắm chặt tay ta, nói: "Quán Quán, không được đi cùng
hắn."
Ta nhìn nam nhân dáng người vạm vỡ nằm trên mặt đất,
lại nhìn vẻ mặt người vô tội của Ninh Hằng, ta cảm giác sâu sắc nước đi này của
mình sai rồi. Một quyền của Ninh Hằng đã làm tráng sĩ này nằm bất tỉnh trên
đất, như vậy sát thủ vừa xuất hiện, động đao một lúc là hai người đã mất mạng
luôn rồi.
Ta buông tiếng thở dài, nói: "Ta không đi cùng
hắn, chúng ta trở về đi."
Ninh Hằng "Ừ" một tiếng.
Trên đường trở về, Ninh Hằng vẫn nắm chặt tay ta, ta
hơi cử động muốn rút tay ra, Ninh Hằng lại dừng bước nhìn ta, ánh mắt cố chấp,
ta không lay chuyển được hắn, đành phải để hắn tuỳ ý nắm.
Ta và Ninh Hằng vừa quẹo vào hẻm nhỏ nam thành, đã
nhìn thấy Nhạn Nhi cầm đèn lồng đứng chờ ở cửa, lúc nhìn thấy ta thì vẻ mặt vui
mừng, ánh mắt đảo qua bao quần áo trên lưng ta thì mày nhíu lại, nàng khẽ nói:
"Tỷ tỷ, mấy ngày trước không phải tỷ đã nói với ta sẽ không đi một mình
sao?"
Ninh Hằng nắm tay ta thật chặt, ta chột dạ nói:
"Ta thấy tối nay ánh trăng rất đẹp, nên muốn ra ngoài đi dạo một
lát."
Ánh mắt Nhạn Nhi sâu lắng, nàng cười nói: "Quay
về là tốt rồi."
Ta bị Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi thay nhau nhìn mà toàn
thân không được tự nhiên quay về phòng, tối nay ta đúng là không may mắn chút
nào, chạy trốn đã không thành công lại còn bị người ta vừa vặn bắt về. Dù sao
ngẫm lại, người tập võ khả năng nghe tốt hơn người thường rất nhiều, mặc dù ta
tự nhận là đi ra ngoài không chút tiếng động, mà có lẽ vào tai bọn họ thì là gõ
trống khua chiêng nói: ta định chạy trốn suốt đêm, các ngươi coi như không nghe
thấy đi ha...
Ta ngẩng đầu nhìn trời cảm thán, đúng là tài nghệ
không bằng người ta.
Sau đêm đó, ánh mắt Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi nhìn ta
lại càng kỳ dị, thường ngảy chỉ có Ninh Hằng nhìn chằm chằm ta, hiện giờ Nhạn
Nhi cũng không chịu lạc hậu, nếu không bận làm gì thì mắt sẽ không rời khỏi
người ta. Đến ngay cả đi nhà vệ sinh, ta cùng lắm chỉ mới ngồi xổm xuống, giọng
nói của Nhạn Nhi đã nhẹ nhàng vọng tới —— "Tỷ tỷ, người đang ở đâu?"
Ta u oán trả lời: "Đây..."
Một lát sau, giọng nói Ninh Hằng cũng nhẹ nhàng bay
lại, "Quán Quán..."
Không đợi hắn nói xong, ta lại càng u oán nói:
"Ta đây... Ta đây..."
Ta biết mình sai trước, cho nên không thể hùng hùng hổ
hổ bảo bọn họ không được nhìn chằm chằm ta nữa. Mấy ngày sau, ta cuối cùng cũng
không chịu nổi nữa, nói với bọn họ: "Tối nay chúng ta cùng rời khỏi chỗ
này."
Nhạn Nhi trong mắt đầy ý cười đáp lời "Được"
.
Ninh Hằng nói: "Quán Quán đi đến đâu ta sẽ đi chỗ
đó."
Ta cười gượng một tiếng.
Sau đó, ba người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nửa
đêm sẽ rời đi. Ngắn ngủi mấy ngày, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu đã không bỏ
rơi được Ninh Hằng cùng Nhạn Nhi, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi. Đến một
ngày Ninh Hằng thật sự nhớ lại chuyện trước kia, thì... đến lúc đó rồi tính.
Mọi kế hoạch nghĩ ra đều không thành công, thật sự
không phải là một nếp quen tốt.
Thu dọn xong xuôi, ta cùng Nhạn Nhi và Ninh Hằng thảo
luận một lúc, nhất trí cho rằng cần phải cải trang. Theo đề nghị của Nhạn Nhi,
ta cùng Ninh Hằng cải trang thành đôi vợ chồng ra khỏi thành thăm người thân,
Nhạn Nhi tất nhiên là biểu muội (em họ) bà con
xa của ta.
Nhạn Nhi đã lăn lộn trong giang hồ nhiều, nên thuật
cải trang cũng tinh thông. Chỉ qua thời gian một nén nhang, trên mặt Ninh Hằng
đã có thêm một vét sẹo thô bạo như con rết, như vậy, chắc sẽ không ai nghĩ Ninh
Hằng hiện giờ lại là Ninh đại tướng quân trên triều đình.
Ta tháo hết trâm cài cùng trang sức trên người, trùm
lên đầu một mảnh khăn màu xanh đậm, thuận tiện cúi người xoa tay vào bụi đất
cạnh bếp rồi xoa lên mặt, lại được Nhạn Nhi tài hoa đặt bút, điểm thêm vài nốt
rỗ trên mặt. Ta cầm gương nhìn vào, suýt nữa thì hoảng sợ hét lên một tiếng.
Ta vội vàng buông gương đồng xuống, Ninh Hằng nhìn ta,
nói: "Quán Quán thế này cũng rất đẹp."
Nhạn Nhi cười nói: "Trong mắt Ninh đại ca, tỷ tỷ
dù có là con rùa đen, người cũng cảm thấy đẹp."
Ta cẩn thận đánh giá vẻ mặt Nhạn Nhi, ý cười trong
mắt, không giống như đang giả vờ. Xem ra tình cảm Nhạn Nhi đối với Ninh Hằng
đúng là sâu đậm, sâu đậm đến mức có được khí chất như thế. Ta thật sự thấy mặc
cảm, nếu ta thích ai, vậy thì trong mắt hắn chỉ được có một mình ta.
Màn đêm buông xuống, Nhạn Nhi kéo tới một chiếc xe
ngựa, trong ba người chỉ có Ninh Hằng biết lái xe, cho nên đành phải mạo hiểm
cho hắn ngồi bên ngoài, ta và Nhạn Nhi ở trong xe. May mắn lúc ra khỏi cửa
thành không có vấn đề gì, quan binh trấn giữ cửa thành chỉ tuỳ ý tra hỏi vài
câu rồi cho đi.
Cho đến khi xe ngựa ra đến khu vực ngoại thành, ta vẫn
cảm thấy thật khó tin, không ngờ lại thuận lợi đến vậy. Ta kéo rèm nhìn kinh
thành trong bóng đêm, những lầu các cao nhất trong nội cung ánh lên những vầng
sáng mờ mờ, lúc trước còn ở trong cung khi nhìn lên cảm thấy vầng sáng như một
chiếc bàn tròn, lúc này nhìn từ xa lại thấy như một ngôi sao đang toả ánh sáng
yếu ớt. Niềm vui sướng khó có thể kiềm chế được, ta mừng rỡ nói với Nhạn Nhi:
"Chúng ta thoát rồi. Chúng ta thoát rồi."
Nhạn Nhi mỉm cười nói: "Đúng vậy, chúng ta thoát
rồi. Sau này tỷ tỷ không bao giờ phải làm Thái hậu nữa."
Ta gật đầu, "Đúng, sau này ta không bao giờ phải
làm Thái hậu nữa."
Lúc này, Ninh Hằng dừng xe ngựa, hỏi ta định đi đâu.
Ta nhìn bầu trời rộng lớn, trời đất bao la làm ta có cảm giác phóng khoáng tự
do, ta nói: "Chúng ta xuôi xuống phía nam, cách Kinh thành càng xa càng
tốt."
Nhạn Nhi nói: "Vùng Giang Nam phong cảnh rất đẹp,
hơn nữa đang là mùa xuân, càng lắm dương liễu, đẹp không sao tả xiết."
Ta nhớ lại lúc trước Nhạn Nhi từng nói nàng là nhân sĩ
vùng Giang Nam, lần này gợi ý, có lẽ là nhớ nhà. Vừa hay ta cũng có ý muốn đến
vùng Giang Nam, thuận theo ý Nhạn Nhi, nói: "Vậy thì chúng ta đến Giang
Nam."
…
Rong ruổi một ngày một đêm, ba người chúng ta đã đến
một trấn nhỏ tên Thuý Vi. Ta ngồi lâu trên xe ngựa, trên đường đi xóc lên xóc
xuống, làm toàn thân thấy uể oải đau nhức. Xe ngựa dừng lại trước cửa khách
điếm, ta vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Nhưng ta cũng quá vô dụng, từ trước đến giờ bước xuống
xe ngựa đều có bậc để bước xuống cũng có người đỡ bên cạnh, lần này tự mình
nhảy xuống, chân vừa chạm đất đã trẹo sang một bên. Cơn đau từ lòng bàn chân
truyền đến, sắc mặt ta lập tức trắng bệch.
Nhạn Nhi hỏi ta sao vậy, ta ngượng ngùng không muốn
nói mình bị trật chân, nên nhịn đau nói: "Không sao."
Ninh Hằng lại rất tinh mắt, nhìn thoáng qua đã biết ta
không ổn, hắn hỏi: "Quán Quán bị trật chân rồi?"
Ninh Hằng đã nói vậy, ta đành quẫn bách gật đầu. Ninh
Hằng lập tức đưa tay đỡ lấy ta, Nhạn Nhi cũng phối hợp rất nhanh, "Muội
đến tiệm dược bên cạnh xem có bán rượu thuốc không."
Ninh Hằng nói với chưởng quầy khách điếm đặt ba gian
phòng, tiểu nhị dẫn chúng ta lên lầu. Ta bị trật chân trái, mặc dù có Ninh Hằng
đỡ đi nhưng cũng khó nhọc lết từng bước, đi thật chậm.
"Quán Quán, đau lắm sao?"
Ta thấy Ninh Hằng vẻ mặt như hận không thể đau thay
ta, trong lòng thấy ấm áp, khẽ nói: "Không đau lắm."
"Quán Quán, ta cõng nàng lên."
"... Không cần đâu, ta có thể tự đi được."
Tiểu nhị đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại cười với
chúng ta nói: "Hai vị đúng là rất ân ái."
Ta vốn định giải thích, nhưng thấy Ninh Hằng vẻ mặt
vui tươi hớn hở, ta lại không nói nên lời, đành phải giả bộ như không nghe
thấy. Ninh Hằng hiện nay tuy không nhớ được những chuyện trước kia, nhưng tình
ý của hắn đối với ta vẫn nguyên vẹn như trước. Nói thật, nếu bỏ qua Hoàng đế
thì Ninh Hằng đã làm ta động tâm, nhưng ta không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nếu ta lại thích Ninh Hằng một lần nữa, đến lúc hắn nhớ lại chuyện trước kia,
thì chẳng biết ta sẽ thương tâm đến mức nào.
Ta tự nói với chính mình: Tô Cán, ngươi không thể động
tình với Ninh Hằng. Chỉ một chữ tình, mà tổn thương rất sâu. Chỉ cần sa vào chữ
tình, thì sẽ lo được lo mất, đau đớn cả tâm hồn.
Ninh Hằng đỡ ta ngồi xuống giường, sau đó rót một chén
trà đưa cho ta, ta uống một ngụm rồi không muốn uống nữa, trà của khách điếm
này đúng là rất chát, làm ta không nuốt nổi. Ta buông chén trà, gọi Ninh Hằng
lại.
Ta đắn đo một lúc, rồi nói: "Ninh Hằng, ta thực
sự không phải nương tử chưa xuất giá của ngươi, ngươi không cần phải tốt với ta
như vậy."
Ánh mắt Ninh Hằng thoáng ảm đảm đi, qua một lúc lâu,
hắn hỏi: "Quán Quán, trước kia ta đã làm chuyện gì để nàng phải thương tâm
sao?"
Ta giật mình ngẩn người, nói: "Không có."
Ninh Hằng nói: "Nếu không có, vì sao nàng không
muốn thừa nhận nàng là nương tử chưa xuất giá của ta?"
Ta thật sự bất đắc dĩ, vấn đề nói tới nói lui cuối
cùng vòng một vòng trở về chỗ cũ. Ta thật hiểu vì sao Ninh Hằng chỉ nghe lời một
phía từ Nhạn Nhi rồi nhận định ta là nương tử chưa xuất giá của hắn. Ta đành
phải nói thẳng ra, "Ninh Hằng, ta nói lại lần cuối cùng, ta không phải
nương tử chưa xuất giá của ngươi. Ngươi không được nói ta là nương tử chưa xuất
giá của ngươi nữa, nếu ngươi còn nói, ta sẽ tức giận thật sự."
Ninh Hằng trầm mặc không nói lời nào.
Nhạn Nhi cầm rượu thuốc trở về, lúc này Nhạn Nhi lại
thể hiện khí chất của mình lần nữa, nàng đưa rượu thuốc cho Ninh Hằng, nói khẽ:
"Ninh đại ca, người bôi rượu thuốc cho tỷ tỷ đi."
Ta nói: "Không cần, ta tự mình làm được
rồi."
Nhạn Nhi nói: "Không được, tỷ sao biết được cần
bôi bao nhiêu? Vẫn nên để Ninh đại ca làm thì hơn. Ninh đại ca, người bôi rượu
thuốc cho tỷ tỷ, muội ra ngoài chuẩn bị đồ ăn."
Ninh Hằng không nói lời nào ngồi xổm xuống, ta vừa
định co chân lại, Ninh Hằng đã cầm lấy chân ta, ta vội vàng nói: "Nam nữ
thụ thụ bất thân."
Ninh Hằng không thèm để ý, trực tiếp tháo giày ra, đổ
rượu thuốc rồi bắt đầu xoa bóp, ta đau đến thở không ra hơi. Ninh Hằng dừng
lại, ngẩng đầu nói với ta: "Nhịn đau một chút, thế này mới nhanh
khỏi."
Ta nhìn chân mình bị Ninh Hằng nắm trong lòng bàn tay,
hắn xoa nắn nhè nhẹ chậm rãi mà có lực, mặt ta thoáng hồng lên, nhất thời quên
luôn cả đau đớn. Cứ như thế cho đến khi Ninh Hằng lại ngẩng đầu lên, hỏi:
"Quán Quán, đỡ hơn chút nào không?" Ta mới giật mình phát hiện ta lại
thản nhiên tiếp nhận Ninh Hằng đối xử tốt với mình, ta co chân lại, nghiêng đầu
sang một bên nhìn sàn nhà: "Đỡ nhiều rồi."
Ninh Hằng "Ừ" một tiếng, hắn đứng lên, lại
nói: "Buổi tối trước khi đi ngủ, ta sẽ bôi lại một lượt nữa cho nàng. Qua
mấy ngày sẽ không còn đau nữa." Dứt lời, Ninh Hằng không cho ta cơ hội để
cự tuyệt, xoay người đi ra ngoài.
Buổi tối Ninh Hằng quả thật lại cầm rượu thuốc đến xoa
bóp chân, thái độ khá cứng rắn, làm ta không sao hiểu nổi. Bỏ qua chuyện Hoàng
đế kia, thì Ninh Hằng từ trước đến giờ đều ngàn theo trăm thuận (lúc
nào cũng thuận theo), nhưng hiện giờ Hoàng đế hắn đã quên,
hắn cũng có tình ý với ta, nhưng tại sao lại khác trước như vậy. Chẳng lẽ đây
mới chính là tính tình của Ninh Hằng?
Ta cúi đầu quan sát Ninh Hằng thật lâu, vẻ mặt hắn lúc
này cực kỳ chăm chú, bàn chân ta để hắn xoa bóp mà dần dần nóng lên, ánh nến
trên bàn nhẹ nhàng lay động.
"Quán Quán, buổi tối nằm ngủ cẩn thận một chút,
đừng đá phải chân trái."
Ta cúi đầu đáp lời "Ừm".
Sau khi Ninh Hằng rời khỏi, ta nằm trên giường trằn
trọc, bất luận làm thế nào cũng không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều hiện lên
hình ảnh Ninh Hằng bôi rượu thuốc cho ta. Xung quanh tối đen, ta chỉ nghe thấy
tiếng tim mình đập thình thịch rất mạnh.
Cuối cùng cũng chẳng biết làm sao ta ngủ được, nhưng
đến lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại thoáng nhìn thấy có bóng đen bước tới
gần, làm ta lập tức tỉnh ngủ. Theo bản năng hét lên một tiếng.
Tiếng hét còn chưa dứt, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra,
Ninh Hằng vọt vào phòng, đi chân trần áo mỏng manh, bối rối chạy vội đến cạnh
ta, "Quán Quán, làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?"
Có Ninh Hằng bên cạnh, ta mới an tâm lại, lắc đầu,
nói: "Mới vừa rồi hình như ta nhìn thấy bên giường có một bóng đen."
Ninh Hằng thắp nến lên, ánh nến chiếu sáng cả căn
phòng, không có một bóng đen nào. Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Có
lẽ là ta hoa mắt rồi."
Lúc này Nhạn Nhi cũng vội vàng chạy vào, hỏi phát sinh
chuyện gì vậy. Ta kể lại lần nữa với Nhạn Nhi, Ninh Hằng đứng bên cửa sổ nhìn
ra bên ngoài một lúc, bỗng dưng nói: "Không phải hoa mắt, vừa rồi thật sự
có người đã vào đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...