Ai Đúng Ai Sai

Chuyện hợp tác cần bàn lâu dài, không biết, Tần tổng đây có bận gì không?- Rất bận, có gì thì nói nhanh vào.

- Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên Tần tổng rất lạnh lùng mà.

Tần Sở Hàn hơi nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt không khỏi thắc mắc: Lawrence lại không tận dụng nhân lực bên Anh mà lại dùng người trong nước ư?

Người đàn ông kia đặt một tập tài liệu xuống bàn, rồi nói:

- Tần tổng có thể gọi tôi là trợ lí Chu. Đây là tài liệu tham khảo về hạng mục chúng tôi muốn hợp tác, mời Tần tổng xem qua.

Tần Sở Hần cầm tập tài liên lên đọc kĩ càng. Vài phút sau khi đọc xong, anh mới lên tiếng.

- Hạng mục này, quý công ty không phải sẽ dễ dàng hoàn thành sao? Vậy là muốn chúng tôi hợp tác kiểu gì?

Trợ lí Chu nhìn Tần Sở Hàn mỉm cười đáp lại.

- Thật ra Lawrence trong nước cũng chỉ có giới thượng lưu là biết rõ. Vì vậy, chúng tôi muốn hợp tác với Tần tổng đây để mở rộng thị trường kinh doanh thôi. Ngài thấy sao?

Tần Sở Hàn im lặng không nói gì. Thấy vậy, người kia nói tiếp.

- Thật ra, Tần tổng cũng hiểu rõ mà. Chúng tôi cũng muốn kết giao với quý công ty đây. Nếu ngài không đồng ý hợp tác thì chúng ta sẽ là đối thủ thương trường rồi…

Nghe xong câu đó, gương mặt Tần Sở Hàn dãn ra được một chút. Anh biết rõ điều người đàn ông kia vừa nói. Trước sau gì anh và Lawrence cũng sẽ thành đối thủ của nhau. Có điều không phải là bây giờ. Nên anh đã quyết định hợp tác. Hai bên đều kí hợp đồng và thỏa thuận hợp tác “lâu dài”.

- Cảm ơn Tần tổng đã suy nghĩ kĩ. Tôi xin phép đi trước.

Khi trợ lí Chu vừa đi, Tần Sở Hàn thả lỏng, ngã người ra ghế.


- Đúng là, ép người quá đáng…

______

Công ty Nguyệt Thụy.

- Cậu nói xem, họ Tần ấy có đồng ý kí hợp đồng không, tiểu Tuyết? À, bây giờ phải gọi là Eira.

- Cậu rảnh lắm sao Delvin?

- Không rảnh!

- Haiz… Mình chắc chắn, anh ấy sẽ kí.

Delvin nhìn Lâm Tuyết, rồi lại đảo mắt đi chỗ khác.

- Sao cậu chắc vậy?

- Mình hiểu anh ấy hơn bất kì ai.

- Wow, surprising! Giờ mình mới biết đấy!

Lâm Tuyết nhìn hành động lố bịch vừa nãy của Delvin mà nhăn mặt, ánh mắt như thể nhìn một “sinh vật lạ”.

- A, hôm nay mình còn phải tập luyện cho các thành viên khác nữa nên đi trước đây. Bye, Eira~

- Tạm biệt…

Vừa dứt câu đã chẳng thấy bóng dàng Delvin đâu nữa.

- Gấp vậy sao…?

“Cốc cốc”

- Vào đi!

Trợ lí Chu bước vào, để hợp đồng đã kí với Tần Sở Hàn trên bàn.

- Mọi chuyện đều ổn thỏa rồi ạ.

- Được.

______

Hai ngày sau.


Bạch Băng Băng mặc một chiếc đầm màu nâu, thiết kế đơn giản, cô cầm trên tay cốc cafe nóng hổi, đứng trước trung tâm mua sắm.

Lâm Tuyết đi tới, chưa kịp mở lời thì Bạch Băng Băng đã nói trước.

- Tiểu Tuyết! Lâu quá không gặp cậu, mình buồn chết đi được…

- À, xin lỗi, tại mình vừa kím được việc làm nên hơi bận.

- Hả? Cậu kím việc ở đâu vậy, sao không nói mình giúp cậu.

Lâm Tuyệt cười gượng gạo, ánh mắt đảo đi hướng khác.

- À… Mình mới xin việc ở Nguyệt Thụy cách đây không lâu…

- Nguyệt Thụy? Cậu làm trong đấy ư? Có từng gặp qua người thừa kế Lawrence chưa?

- À…

Lâm Tuyết cứng họng, không biết phải nói thế nào cho phải. Cô đâu thể nói là ngày nào cô cũng soi gương nên đều thấy. Cũng đâu thể nói cái người đang đứng nói chuyện với Bạch Băng Băng chính là người thừa kế Lawrence được.

- Vậy chắc là không gặp được rồi. Mình nghe nói người này thần thần bí bí, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt ai…

- Vậy, vậy sao?

Bạch Băng Băng uống ít cafe xong rồi nhìn Lâm Tuyết nói tiếp, cố ra vẻ triết lí.

- Mà còn có tin đồn là người thừa kế thật sự chưa được chọn nên người này mới không dám trực tiếp lộ diện. Cái này có lí lắm nhan, ai lại để con nuôi tiếp nhận cả sản nghiệp đâu chứ!

Lâm Tuyết lúc này cũng chỉ cười cười, nội tâm cô muốn thét lên ba chữ: Có đấy nhé!

Hai người trò chuyện thêm một lúc thì bị cắt ngang bởi một tiếng " Này! ".

Một cô gái tóc ngắn, từ đầu đến chân đều là màu đen: mũ đen, mắt kính đen, khấu trang đen, áo khoác đen, quần đen. Xém tí nữa là Lâm Tuyết và Bạch Băng Băng chẳng nhận ra đấy là Lộ Xuyến.


- Hả? Xuyến Xuyến? Cậu, cậu đổi style à, nhìn chất quá đấy!

- Cậu nói ít lại đi Băng Băng.

Lộ Xuyến tháo khẩu trang ra.

- Mình mới đi chửi lộn xong phóng qua đây với hai cậu đấy.

Lâm Tuyết hạ mi mắt xuống, môi mấp máy rồi cất giọng.

- Lại là chuyện của ba cậu?

- Ừm…

Không nhắc thì thôi, đã nhắc rồi là bầu không khí lại chùn xuống. Bạch Băng Băng cứng người, không biết phải làm gì cho phải. Cô khoác tay cả hai rồi kéo họ vào trong khu mua sắm.

- Bỏ qua chuyện đó đi! Giờ chúng ta đi chơi thôi!

Lâm Tuyết và Lộ Xuyến nhìn nhau bất lực rồi đành đi theo Bạch Băng Băng vào trong.

Vừa đi họ vừa nói cười vui vẻ, ghé chỗ này mua, rồi tới chỗ kia. Cùng nhau chơi các trò chơi trong đấy.

Mọi chuyện đều rất vui ngoại trừ… Tô Lục bắt gặp họ. Cô ta rất sốc, chỉ tay về phía Lâm Tuyết.

- Mày, mày còn sống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận