Ái Dục Tội Phạm Tình Yêu

Nghe cô nói yêu anh sau mười năm chia tay, Cung Bách cảm thấy hạnh phúc hơn bất kỳ lúc nào. Lồng ngực anh có chút nghèn nghẹn khi nghĩ đến những gì cô đã phải trải qua, một mình gánh chịu. Nếu năm đó cô nói anh biết toàn bộ sự thật, anh đã bất chấp tất cả để ở cạnh cô, có lẽ cũng sẽ chẳng có một La Cung Bách như hiện tại.

Lạc Xuyên kể với anh về gia đình cô, những biến cố nhiều năm trước đã cướp đi ba mẹ của cô, họ đã rời xa cô mãi mãi. Anh cũng được biết, ba và chị hai hiện tại thực chất là bác hai và chị họ nhưng cả hai đều hết mực yêu thương cô. Bây giờ cô còn có Cung Bách, anh sẽ chăm sóc và luôn bảo vệ, che chở cho Lạc Xuyên.

Năm ấy, cô đã chọn lựa mang theo bi kịch cuộc đời mình mà rời đi để anh có được tương lai rực rỡ mà anh vốn dĩ phải có. Cung Bách cảm thấy, anh nợ cô một lời cám ơn và xin lỗi.

- Em tốt với anh như vậy, anh lại càng thấy bản thân tội lỗi.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ thiếu tự ti và liên tục tự trách của Cung Bách. Lạc Xuyên nhận ra, trong lòng anh vẫn còn đau đáu về chuyện xưa cũ, có lẽ anh đã rất sốc khi biết được sự thật. Giờ đây, từ oán trách cô, anh lại chuyển sang tự trách bản thân.

Thấy tâm trạng của anh không tốt, cô liền tìm cách nói vài lời trêu đùa để anh cảm thấy thoải mái hơn.

- Nếu anh nói anh có tội, vậy thì em phải bắt anh thôi.

Cung Bách đặt hai cổ tay sát vào nhau rồi đưa về phía cô. Anh biết cô đang đùa nên cũng thuận theo.

- Vậy em bắt anh đi, tuy anh không phạm pháp nhưng lại phạm tội trong tình yêu của chúng ta.

Nếu trước mặt cô là tội phạm, cô sẽ nhanh chóng lấy ra chiếc còng số 8. Nhưng “tội phạm” này, cô lại không thể còng tay được. Cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói:

- Vậy em sẽ bắt anh và nhốt vào…


Anh chăm chú lắng nghe cô nói, cả hai nhìn vào mắt nhau chẳng rời:

- Nhốt vào đâu?

Cô mỉm cười rồi kề môi đến sát tai anh:

- Nhốt anh vào tim em.

Nghe xong câu nói quá đỗi đường mật của Lạc Xuyên, anh không đáp lời. Thay vào đó, Cung Bách trao cho cô một nụ hôn lãng mạn chất chứa tình cảm sâu đậm mà anh vẫn luôn dành cho cô.



Ngày giỗ của mẹ đã đến, mỗi năm, anh và chị hai cùng nhiều người thân trong dòng họ đều hội tụ tại La gia.

Kề từ khi ba mẹ mất, dinh thự La gia được giao cho quản gia lâu năm cùng vài người hầu đáng tin tưởng để họ ở lại trông coi. Trước đó anh và chị hai đã dọn ra ở riêng. Mỗi năm vào những ngày giỗ của các bậc ông bà, ba mẹ, mọi người trong dòng tộc lại tề tụ ở dinh thự, cùng nhau thắp nén hương cầu nguyện và tưởng nhớ người đã khuất.

Hôm nay, anh đưa cô về La gia để giỗ mẹ và nhân dịp ra mắt người yêu với dòng và cả hương linh của ba mẹ. Hiện tại cả hai đã sống cùng nhau, trong thời gian sắp tới, anh muốn kết hôn với cô, chính thức gọi cô là vợ.

Lần này gặp lại, chị hai Uyển Giao đã không còn đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối nữa. Chị ấy biết anh yêu Mãn Đình sâu đậm nên việc cấm cản cũng chỉ bằng thừa, hơn nữa còn khiến gia đình mất hòa khí. Chi bằng chúc phúc cho em, tìm được chân tình hạnh phúc mới là điều đáng trân quý nhất.


Anh kể với Uyển Giao về việc cô là một cảnh sát, suốt nhiều năm qua, Lạc Xuyên đã gặp rất nhiều biến cố, bi kịch chồng chất bi kịch. Qua đó, “chị chồng” càng có cái nhìn thiện cảm và yêu quý hơn đối với cô.

Cuộc gặp gỡ khó xử nhất trong ngày mang tên Tô Thẩm Dương. Thời gian qua, công ty truyền thông Nhất Sang của Tô Hữu Khiêm gặp biến cố, cả gia đình đều lo lắng chao đảo, Tô Thẩm Dương cũng vì thế mà không thể toàn tâm toàn ý tìm kiếm cô. May mắn thay, sau quá trình điều tra, Tô Hữu Khiêm được kết luận vô tội, mọi chuyện sai trái đều do cấp dưới kết bè kết phái, âm thầm làm xằng bậy hòng trục lợi bỏ túi riêng.

Hôm nay, cô và Tô Thẩm Dương chạm mặt nhau tại La gia. Chuyện cần nói rõ, cũng đã đến lúc phải đối mặt. Cung Bách hiểu chuyện nên không xen vào. Bây giờ anh đã trút bỏ được cơn ghen tuông chiếm hữu vì sợ mất đi của ngày trước. Thay vào đó, anh tin tưởng người mình yêu và tôn trọng sự riêng tư của cô.

Lạc Xuyên nói chuyện riêng với Tô Thẩm Dương, hai người ra ngoài khu vườn trong sân biệt thự để nói hết những gì còn khúc mắc. Cô thú nhận bản thân là cảnh sát được giao nhiệm vụ điều tra Nhất Quý Trình, chuyện tiếp cận anh ấy cũng là bất đắc dĩ.

- Tôi đã tìm kiếm em suốt thời gian qua, không ngờ em đã quay về bên cạnh cậu ba.

Ánh mắt thiếu gia họ Tô không giấu được sự buồn bã lẫn thất vọng. Dù không có tình cảm với anh ấy nhưng thật tâm cô cũng chẳng muốn làm tổn thương Thẩm Dương.

Lạc Xuyên lịch sự nói lời dứt khoát:

- Tô thiếu gia, cám ơn anh vì đã đặt tình cảm vào tôi, nhưng từ đầu đến cuối, người tôi yêu là Cung Bách. Tôi cũng xin lỗi vì trước đây đã gạt anh. Tôi biết anh là một người đàn ông tốt, rồi anh sẽ gặp được người anh yêu và người đó cũng thật lòng yêu anh.

Sau khi biết được sự thật, Thẩm Dương hiểu cô tiếp cận anh ấy vì nhiệm vụ, ngay từ đầu Tô Thẩm Dương đã đơn phương tình nguyện, tiếc rằng mãi mãi chẳng thể nhận được hồi đáp. Anh ấy không trách cô, chỉ trách bản thân đa tình.

- Bây giờ em đã đến với cậu ba, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc chúc em hạnh phúc.


Tương lai, Tô Thẩm Dương phải gọi cô là mợ, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh ấy thấy bối rối nhưng cũng buộc phải chấp nhận.



Cả hai trở về nhà, cô đã dọn đến sống cùng người yêu, họ tận hưởng buổi tối bình yên bên nhau. Lạc Xuyên đứng ngắm cảnh bên ngoài ban công phòng ngủ, bất chợt anh bước đến, chu đáo choàng cho cô chiếc áo khoác giữ ấm rồi dịu dàng ôm lấy cô từ phía sau.

- Em đang nghĩ gì vậy?

Anh đặt cằm lên vai cô, cả hai má kề má, vừa nhìn đã thấy vô cùng thấm thiết.

- Em đang nghĩ bao giờ em lấy chồng.

Cô tinh nghịch đáp lời khiến anh đứng hình vài giây. Cung Bách hôn lên má cô, nhẹ giọng đáp:

- Chẳng phải em có chồng rồi sao?

Anh vẫn không chịu thua mà cố tình hỏi ngang ngược. Cô liền nói:

- Chồng? Em còn chưa được ai đó cầu hôn thì lấy đâu ra chồng chứ?

Cô có ý “trách yêu” nhưng thật ra đây cũng là điều anh đang ấp ủ, muốn nhanh chóng thực hiện cùng cô trong tương lai.

- Vậy ý của em là… chỉ cần anh cầu hôn em thì chúng ta sẽ là vợ chồng?


Cô có chút thẹn thùng, anh hỏi thẳng thừng như vậy, trách sao cô không thấy ngại cho được.

- Ai bảo với anh là chắc chắn em sẽ đồng ý chứ?

Lạc Xuyên xoay mặt nhìn anh, Cung Bách nỡ nụ cười, kề môi đến sát tai cô nói nhỏ:

- Chúng ta đã sống cùng nhau rồi, đây chẳng phải là đáp án rồi sao?

Cô không thể nói lại anh, Cung Bách lập luận lý lẽ thế này, quả thật nghe rất thuyết phục, chỉ là cô muốn làm giá để nũng nịu với anh một chút thôi.

- Đồ đáng ghét.

Cô buông một câu mắng yêu. Anh không nói gì, nhẹ nhàng nghiêng đầu rồi áp môi đến gần môi cô. Cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào trong bầu không khí ấm áp. Sau bao biến cố, hiểu lầm, cuối cùng định mệnh đã gắn kết cuộc đời họ thành một.

Trong đời, ái dục về tình yêu là thứ con người không thể và cũng không có cách nào tránh khỏi. Tình yêu có sức mạnh cảm hóa quỷ dữ lầm lỡ nhưng cũng có thể gieo hận thù, giết chết thiên thần thánh thiện bên trong mỗi chúng ta.

Trải qua nhiều sóng gió, yêu hận giày vò suốt mười năm vì một mối tình. Cuối cùng anh cũng có được đáp án cho khúc mắc trong lòng, tháo gỡ nhát dao găm chặt vào tim, âm thầm từng ngày rỉ máu.

Cả hai có thể quay về bên nhau, suy cho cùng cũng là vì ngay từ đầu, họ luôn âm thầm vì nhau, thật tâm yêu nhau không nhu cầu thiệt hơn, toan tính.

Chân thành chưa chắc đổi được chân ái, nhưng nếu người cầm bút không chân thành, vĩnh viễn sẽ không viết nên được hai chữ chân tình.

(The End)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận