Cảm giác trong cô lúc này là sự xấu hổ tột cùng. Xem ra lúc nãy cô đã hành động vội vàng, cứ tưởng anh muốn bảo cô cởi nốt chiếc quần.
Lạc Xuyên vội bỏ tay ra khỏi lưng quần của anh rồi nở nụ cười trừ:
- À, thì ra là thiếu gia muốn tôi kỳ lưng, không phải giúp cởi quần... may thật.
Cô nói nhỏ giọng nên anh cũng không nghe rõ. Cung Bách chẳng màn đến sự bối rối của cô, anh vô tư cởi bỏ chiếc quần dài, cô vội lấy tay che mắt rồi quay sang hướng khác.
Thấy cô phản ứng mạnh, anh liền nói:
- Cô làm trò gì thế? Mau quay mặt sang đây.
Lạc Xuyên ngây ngô đáp:
- Thiếu gia à, tôi không thể thấy thứ không nên thấy.
Nhìn cô né tránh quay mặt đi, điệu bộ ngượng ngùng khiến anh xém chút đã bật cười.
- Tôi nói cô mau quay mặt lại.
Cô không nghĩ anh cố chấp muốn lộ hàng đến vậy. Lạc Xuyên thở ra một hơi, cô tự nhủ là tại anh muốn cô thấy chứ không phải cô cố tình. Quay nhẹ nửa vòng tròn, nét hồi hộp trên mặt cô phút chốc tan biến khi cô nhìn thấy anh vẫn còn mặc chiếc quần đùi che chắn thân dưới. Giờ thì cô đã biết do cô quá nhạy cảm, La Cung Bách cũng không lộ liễu, vô sỉ đến mức phô bày toàn bộ cơ thể ra trước mặt cô.
Anh im lặng ngồi vào bồn tắm, Lạc Xuyên cũng nhanh chóng bước đến kỳ lưng cho anh. Nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của cô, anh không quên trêu chọc:
- Lúc nãy tôi thấy cô có vẻ rất mong chờ.
Lạc Xuyên chưa rõ ý của anh nên hỏi lại:
- Thiếu gia à, tôi không hiểu ý của anh.
Anh đột nhiên quay mặt ra sau nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau khiến cô không tránh khỏi bối rối.
- Cô đã thấy thứ không nên thấy chưa?
La Cung Bách hỏi một câu khiến cô chẳng thể trả lời, rõ ràng anh đang cố tình trêu chọc. Cô vì xấu hổ nên vội né tránh ánh mắt của anh.
- Thiếu gia, tôi kỳ lưng xong rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.
Lạc Xuyên đứng dậy đi thẳng một mạch ra ngoài. Anh cũng không giữ cô lại để làm khó thêm nữa. Trông cô bối rối vì xấu hổ anh lại càng thêm thích thú. Dẫu Cung Bách đã từng gặp gỡ rất nhiều phụ nữ nhưng không cô gái nào thu hút anh ngoại trừ mối tình đầu năm mười bảy tuổi.
...
Buổi tối, cô chuẩn bị đi ngủ ở phòng dành cho người làm, cô ngủ cạnh An Hạ, nhưng hôm nay cô ta vì cay cú chuyện bị anh mắng lúc sáng nên cứ không ngừng nói bóng gió khiến những người làm khác cũng thấy đau đầu.
- Có người dựa vào tí nhan sắc đã muốn trèo cao, quyến rũ thiếu gia để được trở thành người hầu thân cận, thật sự quá rẻ tiền.
Cô ta vừa phủi bụi trên gối vừa không ngừng nói lời mỉa mai, đã vậy ánh mắt còn nhìn sang cô, tỏ rõ thái độ muốn kiếm chuyện. Những người hầu khác nhìn vào liền thấy ngán ngẩm.
Ban đầu Lạc Xuyên không thèm để tâm, cô làm lơ kẻ sân si không biết giữ mồm mép nhưng chính vì vậy mà cô ta lại càng thêm lấn tới. Cô trải tấm chăn hơi phủ sang nệm của cô ta một chút, ả An Hạ lập tức kiếm cớ gây chuyện.
Cô ta cầm lấy tấm chăn cô vừa trải ngay ngắn mà vứt mạnh sang một bên.
- Cô có mắt thì nhìn cho kỹ một chút, tôi không muốn động trúng đồ của kẻ không biết xấu hổ, thân là hầu gái lại dùng trò bẩn thỉu để tiếp cận chủ nhân.
Mọi người nhìn về phía cô và ả Hạ An, chưa kịp can ngăn thì cô đã cất lời phản bác:
- Nãy giờ cô đang tự nói cô à?
Sự bình tĩnh cùng lời đối đáp của cô khiến cô ta như muốn phát điên lên. Một người đố kỵ ích kỷ, vì không đạt được mục đích liền tìm cách hạ bệ người khác, thật đáng xấu hổ.
- Mày... mày muốn gây sự hả?
Cô ta khiến Lạc Xuyên cảm thấy rất nực cười, rõ ràng từ nãy đến giờ ai cũng thấy cô ta là kẻ kiếm chuyện trước, bây giờ lại còn đổ lỗi cho cô, thật chẳng ra làm sao.
- Cô có vấn đề về nhận thức thì phải, ngay từ đầu cô mới là người gây chuyện trước.
Cô càng bình thản đối đáp, cô ta càng tức sôi máu, An Hạ hét lên:
- Con nhỏ kia, mày chán sống rồi à?
Cô ta vừa định lao vào cô thì những người làm khác lập tức cản lại:
- Thôi đi An Hạ, tối rồi, đừng ồn ào nữa.
- Thiếu gia mà nghe thấy thì không hay đâu.
- Không khéo bị đuổi việc cả đám đấy.
Trong lúc hỗn loạn, điện thoại của cô bỗng đổ chuông, Lạc Xuyên nhìn thấy tên người gọi đến là anh, cô vội bắt máy:
- Dạ, tôi nghe đây thiếu gia.
Anh lạnh giọng ra lệnh:
- Lên phòng tôi gấp.
Vừa nói dứt câu anh liền cúp máy, cô cũng không chút nhẫn nhịn hay hiền lành mà nhân cơ hội quay sang nói lời chọc tức ả An Hạ:
- Cô có nghe gì không? Thiếu gia vừa gọi tôi lên phòng của thiếu gia. Bây giờ tôi phải đi đây, cô cứ ở đó mà từ từ suy nghĩ xem tại sao thiếu gia lại gọi tôi mà không gọi cô.
Nói rồi cô ung dung bước đi, dám vẻ tự tin vì cố tình muốn chọc tức An Hạ xấu tính kia. Cô ta nhìn cô, cảm giác đỉnh đầu đang nóng lên vì bốc khói:
- Đáng ghét, Diệp Lạc Xuyên, tao sẽ không để mày đắc ý được lâu đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...