Bọn họ đưa mắt ấm ức nhìn nhau, vài người nháy mắt với nữ quản gia đã đồng hành cùng biệt thự lâu năm. Bà ấy hiểu ý liền đại diện cất lời:
- Thiếu gia bớt giận. Chúng tôi đã cố gắng ngăn cản nhưng cô Lạc Xuyên vẫn một mực rời đi. Thật sự chúng tôi cũng hết cách, chỉ đành mau chóng gọi điện báo cho thiếu gia.
Bây giờ dù anh có trách mắng bọn họ thêm nữa thì Lạc Xuyên cũng đã rời đi. Ban đầu Cung Bách vì nghĩ cho cô nên đã không nỡ giam giữ cô trong phòng, không dùng đến biện pháp mạnh. Vậy mà cô lại hết lần này đến lần khác khiến anh thất vọng.
Cung Bách lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Thẩm Dương, tuy nhiên anh ta không bắt máy. Cháu trai ruột cả gan giành lấy người phụ nữ của anh, lần này anh chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Quay lưng bước ra ngoài, anh lái xe rời đi, đồng thời gọi điện thoại cho trợ lý thân cận:
- Cậu bố trí vài người theo dõi hành tung của Tô Thẩm Dương. Trước mắt cứ bảo bọn họ canh chừng ở biệt thự của Tô gia, nhìn thấy Tô Thẩm Dương thì lập tức bám theo.
Anh biết chắc chắn cháu trai dù đi đâu rồi cũng sẽ quay về Tô gia nên đã cho người theo dõi ở gần đó để chờ Tô Thẩm Dương quay về.
- Diệp Lạc Xuyên, rốt cuộc em lại muốn giở trò gì đây?
Hàng loạt hành động mờ ám của cô chẳng thể qua được mắt anh. Cung Bách biết cô tiếp cận anh vì ý đồ đánh cắp bản chế tạo robot. Anh cũng khẳng định cô có thứ cần lấy từ phía Tô Thẩm Dương nên mới năm lần bảy lượt cãi lời anh, bất chấp tìm cách tiếp cận hắn ta.
Anh đoán, sau khi hoàn thành được mục tiêu sao chép bản chế tạo robot, cô muốn đánh nhanh rút gọn đối với Tô Thẩm Dương. Trước sau gì cô cũng sẽ tìm cách rời khỏi biệt thự. Chuyện cô theo Tô Thẩm Dương rời đi chỉ là sớm muộn, nhưng để biết rõ thân phận và ý đồ tiếp theo của cô, anh đã cố tình thả lỏng Lạc Xuyên.
…
Cung Bách trở về công ty, công việc đang dày đặc cần anh xử lý. Từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, được anh cho phép, nam trợ lý hớt hải đi vào báo tin:
- La tổng, nguy rồi!
Thái độ khẩn trương của trợ lý cho thấy đang xảy ra một chuyện chẳng lành. Anh điềm tĩnh đáp:
- Có chuyện gì?
Nam trợ lý vội vàng nói rõ sự tình:
- Sáng nay công ty Trình Lâm, đối thủ của chúng ta đã cho ra mắt robot hỗ trợ y tế thế hệ mới. Điều đáng nói chính là, tất cả những chức năng của robot đều giống hệt với robot mà Overate đang chế tạo. Điều này sẽ trở thành một bất lợi lớn khi chúng ta ra mắt sản phẩm sau họ.
Lắng nghe chuyện hệ trọng, Cung Bách vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh vốn có, dường như anh chẳng mấy bất ngờ khi đã bị đối thủ phỏng tay trên.
- Thời hạn để chúng ta ra mắt sản phẩm mới còn hơn một tháng nữa. Đến lúc đó Trình Lâm cũng không trụ nổi đâu.
Lời anh nói chứa đầy ẩn ý, nam trợ lý liền thốt lên:
- La tổng nói vậy là sao? Tôi không hiểu.
Anh nở nụ cười nhếch môi, mọi kế hoạch đều đã được anh tính toán kỹ càng. Sự việc đang xảy ra cũng hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
- Chúng ta cứ tập trung vào dự án chế tạo robot, không cần để tâm đến Trình Lâm. Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với phòng chế tạo để trấn an họ.
Tưg trước đến nay, Cung Bách làm việc gì cũng đều suy tính rất kỹ càng. Thấy anh tự tin như vậy, nam trợ lý cũng lấy lại bình tĩnh và không hỏi thêm gì nữa.
- Vâng, thưa La tổng.
…
Trưa hôm sau,
Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi trước khi tiếp nhận công việc ở công ty của gia đình, Tô Thẩm Dương đã nói với ba mẹ sẽ đi du lịch với bạn vài ngày. Anh ta mang theo một chiếc vali rời khỏi Tô gia rồi lái xe đến thẳng căn nhà gỗ ở ngoại thành phố.
Thiếu gia họ Tô muốn dành khoảng thời gian rảnh rỗi để ở cạnh cô. Trên đường đi, Tô Thẩm Dương không ngừng nôn nóng và hạnh phúc vì có thể cùng cô sống trong một ngôi nhà.
Tuy nhiên Tô Thẩm Dương vẫn chưa có đủ dũng khí để nói với ba mẹ chuyện anh ta muốn cùng Lạc Xuyên kết hôn. Dù sao vào sinh nhật của Tô phu nhân (Uyển Giao), Cung Bách đã đi trước một bước khi anh đưa cô đến bữa tiệc và còn giới thiệu với vợ chồng chị hai rằng cô chính là bạn gái của anh.
Nếu bây giờ Tô Thẩm Dương bảo muốn cưới cô, chẳng khác nào anh ta công khai cướp đoạt người phụ nữ của Cung Bách ngay trước mặt ba mẹ. Chắc chắn vợ chồng Tô tổng sẽ bị chính con trai của họ chọc tức đến chết.
Dẹp bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn chẳng mấy vui vẻ, Tô Thẩm Dương lấy lại tinh thần, dẫu đoạn dường xa nhưng thoát chốc đã đến nơi. Xe đỗ ngay trước cổng nhà, anh ta mở cóp xe nhưng còn chưa kịp lấy vali ra thì đã nhìn thấy một chiếc xe ôtô từ xa chạy đến rồi dừng bánh ngay phía sau xe của anh ta.
Không để Tô Thẩm Dương phải chờ lâu, người ngồi trong xe lập tức mở cửa bước ra, xem ra người đó cũng đang rất khẩn trương. Tô Thẩm Dương mở to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn sự lo lắng, anh ta bất giác thốt lên:
- Cậu… ba…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...