Ngồi trên xe hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, trước mắt cô là khung cảnh ngôi nhà gỗ, có sân vườn trồng đầy hoa hồng thơ mộng nằm trên đoạn đường quê mộc mạc, yên bình.
Lạc Xuyên bước xuống xe, cô ngạc nhiên bởi cảnh đẹp đang hiện hữu, nơi làng quê hệt như truyện cổ tích mà bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy xao xuyến.
- Em thấy nơi này thế nào?
Tô Thẩm Dương cất lời, anh ta lấy chìa khóa mở cổng nhà, vẻ mặt không giấu được sự rạng rỡ:
- Nơi này thật sự rất đẹp và yên bình. Đây là nhà của anh sao?
Cánh cổng mở ra, cô cùng Tô Thẩm Dương bước vào trong, anh ta đáp lời:
- Đây là nhà một người bạn của tôi. Anh ấy đã sang nước ngoài làm việc và nhờ tôi trông coi căn nhà này. Mỗi năm anh ấy sẽ về nước và ở lại đây vài tháng. Do yêu thích khung cảnh yên bình lẫn sự hoài cổ nên anh ấy đã mua nhà ở làng quê.
Cô đảo mắt nhìn ngắm một vòng bên ngoài của căn nhà tuyệt đẹp được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ. Dù tọa lạc ở làng quê nhưng kiến trúc của ngôi nhà lại vô cùng sang trọng và toát lên sự đắt đỏ.
- Thì ra là vậy, bạn của anh có gu thẩm mỹ thật.
Vào đến phòng khách, cô càng bất ngờ bởi không gian ấm cúng, căn nhà không quá rộng và được thiết kế theo lối tiện nghi, tận dụng mọi không gian. Tất cả đều vừa đủ, vô cùng thích hợp cho một gia đình nhỏ khoảng bốn người sinh sống.
- Kiến trúc của căn nhà này rất độc đáo.
Thấy cô tỏ ra thích thú, Tô Thẩm Dương liền nói:
- Em thích là được, vậy tạm thời em cứ ở lại đây, em thấy sao?
Lạc Xuyên lại được thêm một phen ngạc nhiên, cô thốt lên:
- Dù sao đây cũng là nhà của bạn anh, tôi ở lại e rằng không tiện. Hơn nữa nếu bạn anh biết có người lạ ở trong nhà anh ấy thì cũng không hay.
Không để cô phải bâng khuâng khó xử hơn nữa, Tô Thẩm Dương cất lời:
- Em cứ yên tâm, cậu ấy đã giao căn nhà này cho tôi quản lý nên em đến đây ở không có vấn đề gì cả. Vả lại, cậu ấy cũng muốn có người ở đây để không phải bỏ nhà trống suốt thời gian dài. Chỉ là không tìm được người tin tưởng, cho thuê thì càng không, tôi lại không thể dọn đến đây vì quá xa công ty. Em ở đây là quá thích hợp rồi.
Cô vẫn cảm thấy bối rối trước sự sắp xếp của Tô Thẩm Dương nhưng xem ra hiện tại cũng không cách nào tốt hơn. Ở đây vừa yên bình lại cách xa trung tâm thành phố, chí ít La Cung Bách cũng khó tìm đến được.
- Em ngồi đi.
Cô ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo. Nhìn vào nội thất được bày trí tinh tế, cô khẳng định chủ nhân của căn nhà này là một người có mắt thẩm mỹ cực kỳ cao.
- Anh đã nói vậy thì tôi sẽ ở đây tạm vài ngày rồi tính tiếp.
Nghĩ đến kế hoạch còn đang dang dở, cô liền nhắc đến chuyện hệ trọng:
- Tô thiếu gia à, bây giờ tôi đã từ bỏ mọi thứ liên quan đến La Cung Bách để đi theo anh rồi. Vậy chuyện hôn sự giữa chúng ta…
Cô nhắc nhở nhỏ nhẹ rồi im lặng, cốt ý muốn quan sát thái độ của Tô Thẩm Dương. Anh ta đột nhiên lộ ra chút bâng khuâng, khác hẳn dáng vẻ tràn đầy tự tin trong lần gặp nhau ở quán coffee.
- Chuyện này… em hãy cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ không nuốt lời.
Nghe đến đây cô liền cảm thấy sự việc đang dần trở nên phức tạp. Lạc Xuyên có linh cảm kế hoạch của cô sẽ không được thuận lợi như dự tính.
- Anh đã nói chuyện này với ba mẹ của anh chưa?
Lạc Xuyên nhớ đến lời Cung Bách từng nói với Tô Thẩm Dương khi anh bắt cô về. Ba mẹ của anh ta sẽ không chấp nhận một người hơn anh ta nhiều tuổi, hơn nữa, nhìn nhận thực tế, với sự chênh lệch gia cảnh lớn như vậy, giới thượng lưu như Tô gia e rằng khó chấp nhận một đứa con dâu như cô.
Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến Tô Thẩm Dương lộ rõ sự bối rối. Anh ta có chút ấp úng nhưng vẫn cố gắng giành lấy lòng tin của cô:
- Tôi vẫn chưa nói chuyện của chúng ta với ba mẹ. Nhưng em yên tâm, những gì tôi đã nói với em thì tôi nhất định sẽ làm được.
Nỗi bất an trong lòng cô càng thêm dâng cao. Bởi lẽ nếu Tô gia không đồng ý và không đứng ra tổ chức hôn sự, cô sẽ không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy vòng cổ ngọc bích chứ đừng nói đến chuyện có thể đoạt lấy.
…
Sau khi nhận được điện thoại báo tin từ người hầu, Cung Bách đã vội vàng trở về nhà nhưng vẫn chậm một bước. Thời gian gần đây anh bận rộn tối mặt, ít khi kiểm tra camera giám sát để dỗi theo hành tung của cô.
Đám người làm đứng khép nép ở một góc nhà, ai nấy đều cúi gầm mặt. Cung Bách vừa áp lực công việc lại thêm chuyện yêu đương bất thành với cô nên giờ đây anh như ngọn đuốc sống đang hừng hực cháy:
- Tôi đã căn dặn các người thế nào hả? Cả đám người lại không quản nổi một cô gái, thật vô dụng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...