Lời anh nói có khác nào đang cảnh cáo và cả hăm dọa. Lạc Xuyên im lặng ăn mì, trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ hỗn độn. Nếu không tiếp cận Tô Thẩm Dương, tên boss chắc chắn sẽ không để cô yên. Còn nếu vẫn cố gắng tiếp tục, cô cũng không xong với Cung Bách.
Cô đang bị ép vào đường cùng khó thoát, dù tính tới tính lui vẫn chẳng đưa ra được phương án nào vẹn toàn đôi ngã. Thấy cô không trả lời, anh liền hỏi:
- Thẩm Lạc Xuyên, em có nghe tôi nói không?
Cô gật đầu, nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi biết rồi.
Câu này của cô anh đã từng nghe qua, nhưng kết quả cô vẫn hành động ngược lại khiến anh thấy bất mãn.
- Đây là cơ hội cuối cùng của em, nếu em vẫn cố chấp thì đừng trách.
Thái độ của anh rất nghiêm túc, dù lời nói nhẹ nhàng, không quát nạt nhưng vừa nghe đã thấy sự cứng rắn pha lẫn chút căng thẳng.
Cô chợt xoay mặt sang hướng khác rồi ho lên vài tiếng. Mấy hôm nay trời trở lạnh nên rất dễ bị cảm, lúc nãy cô còn cùng anh ngâm bồn nên bây giờ cứ ho liên tục.
Cung Bách đưa tay sờ trán cô, anh thở phào một hơi, cũng may là cô không bị sốt.
- Có vẻ như em bị cảm rồi, ngày mai tôi đưa em đi khám.
Anh rất quan tâm đến cô nhưng đối với Lạc Xuyên đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần thiết phải làm phức tạp.
- Chỉ là cảm xoàng thôi mà, mua thuốc uống là được rồi.
Bỗng anh đứng dậy bỏ lên lầu, cô nghĩ anh không còn gì để nói nên về phòng trước, nào ngờ rất nhanh anh đã quay lại, trên tay còn cầm theo một chiếc áo khoác. Anh choàng áo lên người cô, không quên “trách yêu”:
- Em đang bị cảm mà còn ăn mặc mỏng manh như vậy.
Anh dịu dàng quan tâm khiến Lạc Xuyên không khỏi hạnh phúc dù bản thân cô cũng chưa dám lý giải cảm xúc trong lòng mình.
- Tôi còn chưa lo, anh đã cuống cuồng rồi sao?
Cách anh chăm sóc, để tâm đến cô rất rõ ràng, Cung Bách cũng không hề che giấu tình cảm đặc biệt mà anh dành cho cô. Lạc Xuyên thẳng thắn đặt câu hỏi và chờ đợi đáp án của anh. Cung Bách im lặng bước vào bếp rồi mang một ly nước ấm đến đặt ngay trước mắt cô, đồng thời cất lời:
- Tôi thấy xót.
Cô nhìn anh đầy bối rối. Nhưng nghĩ đến chuyện anh muốn ở cạnh cô vì cô giống với Cố Mãn Đình, lòng cô liền dâng lên cảm giác hụt hẫng.
- Xót cho tôi hay người yêu cũ của anh?
Dù Cung Bách hết lần này đến lần khác né tránh nhưng cô vẫn không từ bỏ, nhất quyết muốn làm rõ vấn đề anh chỉ xem cô là một người thay thế.
- Em ghen sao?
Anh lại dùng chiêu né tránh, cố tình lãng sang chuyện khác.
- Tôi không ghen, tôi chỉ muốn anh nhận định rõ thực tại. Tôi thấy mỗi khi tôi nhắc đến cô ấy, anh đều cố tình tránh né.
Dù cô không khẳng định bản thân đang ghen nhưng Cung Bách vẫn một mực tin vào điều anh nghĩ.
- Xem ra em rất để tâm đến tôi.
Anh lại phớt lờ câu hỏi của cô để nói sang chuyện khác. Lạc Xuyên mất kiên nhẫn khi cảm thấy cả hai trò chuyện chẳng hợp nhau. Cô cầm lấy bát mì đã ăn xong rồi đứng dậy.
- Không nói với anh nữa.
Trông cô có vẻ giận dỗi, Cung Bách liền bám đuôi theo sau, thấy cô mở vòi nước rửa bát, anh liền ga lăng cất lời:
- Để tôi rửa giúp em.
Lạc Xuyên thể hiện rõ sự giận dỗi:
- Tôi tự làm được.
Anh vẫn ngoan cố giành phần rửa bát, hơn nữa cô đang bị cảm, anh không muốn cô chạm tay vào nước lạnh.
Đứng bên cạnh nhìn anh rửa bát, lòng cô lại thấy xao xuyến rối bời. Cô không thể phủ nhận độ đẹp trai của Cung Bách, càng nhìn lại càng thấy mê đắm.
- Tôi biết mình rất cuốn hút, nhưng em cứ nhìn như vậy, tôi thật sự hơi ngại đấy.
Nghe lời trêu chọc của anh, cô liền chuyển hướng tầm mắt, mức độ tự luyến của La Cung Bách xém chút đã làm cô nổi hết da gà.
- Anh tự tin quá rồi.
Sau khi rửa bát, anh đã ra ngoài mua thuốc cảm cho cô mà chẳng ngại nửa đêm khiến cô có chút xúc động. Cung Bách không ngần ngại thể hiện sự quan tâm, yêu thương cô, anh chỉ mong cô cũng có tình cảm với anh, đừng chạy theo đàn ông khác.
…
Phòng CEO tại công ty Overate,
Cung Bách ngồi trên chiếc ghế xoay ở bàn làm việc, lắng nghe từng câu từng chữ mà nam trợ lý nói ra.
- Thưa La tổng, tôi đã đến địa chỉ khu nhà mà anh cung cấp để điều tra rất kỹ nhưng vẫn không có bất kỳ thông tin nào về cô gái tên Diệp Lạc Xuyên.
Anh khẽ chau mày, ngay từ đầu Cung Bách đã cảm thấy cô không phải người đơn giản, anh nghi ngờ cô cố ý muốn tiếp cận anh. Khi đó anh thấy Lạc Xuyên trông rất giống với Cố Mãn Đình nên mới kiên quyết giữ cô bên cạnh bất chấp cả rủi ro.
Theo lời cô kể về hoàn cảnh gia đình và số nợ khổng lồ cũng như địa chỉ nhà ở trước đây mà cô cung cấp, anh đã cho người tìm đến tận nơi để dò hỏi. Tuy nhiên vẫn không có chút manh mối nào về cô gái tên Diệp Lạc Xuyên từng sống ở đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...