Ái Dục Phục Tùng

Trong thời gian Giang Lăng dưỡng thương Ngụy Tần luôn chăm sóc cho cậu từng ly từng tý, có đôi khi Thôi Cát cũng tự làm chút điểm tâm chạy tới thăm cậu, cùng cậu trò chuyện vài câu.

Cố Trung vẫn không gọi điện tới, xem ra mọi người trong bang hội tất cả đều khỏe mạnh.

Giang Lăng hưởng thụ cuộc sống an bình hạnh phúc mà một lão đại của bang phái không nên có, giống như cậu đang ở trong một giấc mộng không có thật.

Qua hai ngày thương thế tốt lên hẳn, Giang Lăng xuống giường mặc quần áo của mình vào, nhìn Ngụy Tần mỉm cười nói: “Em về Tụ phúc lâu một chuyến, xong xuôi sẽ quay lại lo liệu thủ tục xuất viện.”

Ngụy Tần trong mắt lóe lên tia phức tạp, hắn ôm eo Giang Lăng, ngữ khí thâm trầm: “Đừng nhúng tay vào chuyện trong bang phái nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi.”

Giang Lăng cười, vùi mặt vào ngực Ngụy Tần, nhỏ giọng nói: “Nhiều anh em như vậy, em không buông bỏ được. Chủ nhân, có thể sống cùng anh như thế này, em... đã rất thỏa mãn rồi.”

Nghe vậy, Ngụy Tần nhắm mắt lại, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Được rồi. ” hắn nâng cằm cậu lên, hôn xuống.

Hai người ở bên giường hôn thật lâu mới tách ra.

“Em đi đây. ” Giang Lăng đỏ mặt nói lời từ biệt.

“Ừm. ” Ngụy Tần nhìn cậu mỉm cười.

Giang Lăng nóng lòng trở về, Cố Trung vẫn không thấy gọi điện đến, cậu mơ hồ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Xe dừng lại ở trước cửa Tụ phúc lâu, Giang Lăng nhìn lướt qua, trước cửa không có tiếp khách, nhất thời sinh ra cảm giác bất an.

Cậu vội vã xuống xe chạy tới chỗ cửa nhìn, cánh cửa to bị khóa sắt thô to khóa chặt, ở trên dán giấy niêm phong, giấy trắng mực đen nổi bật rõ ràng: “Cục công an thành phố XX niêm phong “.

Giang Lăng cả kinh, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bây giờ cậu mới phát hiện điện thoại di động không có nổi một vạch tín hiệu!

Cậu khẩn trương tìm một nơi sửa di động, tín hiệu được kết nối, một cuộc gọi liền truyền tới —— là một đàn em không có danh tiếng gì trong bang phái.

“Lão đại!... Lão đại! Rốt cục cũng liên lạc được với anh rồi!! ” đầu dây bên kia kích động đến nói năng lộn xộn, “Công an truy quét tới chỗ của chúng ta, niêm phong Tụ phúc lâu! Cố Trung, Trương Hằng bọn họ đều bị bắt đến cục công an hết rồi!!”

Giang Lăng trợn to hai mắt.

“Lão đại, điện thoại di động của anh không gọi được, tụi em tìm không được anh! Lần này không hiểu sao bên đó mở cuộc truy quét đặc biệt lớn, chúng ta căn bản không thể chống đỡ được... ” đầu dây bên kia mang theo tiếng khóc nức nở, “Rất nhiều anh em bị bắt đi... Làm sao bây giờ?!”

Giang Lăng nhíu mày, trầm giọng nói: “Những người còn lại thì sao?”

“Bọn họ đều chạy trốn hết, có mấy người vẫn còn ở lại khu vực nội thành, suốt ngày ẩn nấp tránh những người truy đuổi, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.”

Giang Lăng cố nén lửa giận: “Các cậu đi tới vùng ngoại thành tránh đi, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với các cậu.”

“Dạ dạ!”

Giang Lăng cúp điện thoại, gọi vào số của Cố Trung, quả nhiên là đang trong trạng thái tắt máy. Một trận cuồng phong thổi loạn tóc cậu, những lọn tóc phủ xuống con ngươi âm u sắc nhọn như rắn độc khiến kẻ khác phải run rẩy.

Hai tay cậu đút túi, đi tới một tiệm bán báo bình thường mua thuốc, muốn mua một gói thuốc lá.

Ông chủ cửa tiệm nhìn thấy Giang Lăng, biết cậu bình thường hay ra vào Tụ phúc lâu, liền quen thuộc bắt chuyện: “Thật đáng tiếc, một quán rượu lớn như vậy mà nói bại liền bại. ” ông chỉ chỉ Tụ phúc lâu: “Nghe nói quán rượu đó có liên quan đến xã hội đen, bị niêm phong lại rồi.”


Giang Lăng lạnh lùng cười: “Thật sao, ngài biết nhiều thật.”

Nghe Giang Lăng khen, ông chủ liền trở nên hăng hái: “Hôm đó cảnh sát đến nhiều lắm, trông rất dọa người! Đúng rồi, trên báo còn có ảnh chụp nữa, để tôi xem... ngày mấy ta…”

Ông lật từng tờ trong chồng báo, rút ra một tờ, đưa cho Giang Lăng: “Cậu xem xem.”

Giang Lăng nhận tờ báo, ngay trang đầu là một dòng chữ đen phóng đại đập vào mắt:

“Công an dốc toàn lực truy bắt xã hội đen, giá cổ phiếu tập đoàn Ngụy thị tăng mạnh “

Giang Lăng nhất thời đầu óc trống rỗng, điếu thuốc từ trong miệng rớt ra, rơi xuống tờ báo đốt thủng một lỗ.

Cậu yên lặng khép tờ báo lại, run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào số Ngụy Tần... Cuộc gọi được kết nối trong nháy mắt, Giang Lăng gương mặt vặn vẹo, nổi giận điên cuồng hét lên: “Ngụy Tần, mẹ kiếp nhà anh!!!!”

Ông chủ cửa tiệm bị dọa cho hoảng sợ, nghi hoặc nhìn Giang Lăng đang không khống chế được tâm trạng của mình.

Giang Lăng mắng xong liền cúp điện thoại, lên xe, tiếng động cơ rền vang phóng như bay về bệnh viện!

Rầm!! Cửa phòng bệnh bị Giang Lăng một cước đá văng, không ngoài dự liệu, Ngụy Tần quả nhiên vẫn còn ở trong phòng bệnh.

Giang Lăng đôi mắt đỏ ngầu xông đến, hướng phía Ngụy Tần dùng hết sức lực giáng vào mặt hắn một đấm!! Cậu nắm áo Ngụy Tần, đôi con ngươi đầy oán hận cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngụy Tần: “Có phải là do anh làm hay không?!”

Ngụy Tần ánh mắt nhu hòa đối diện với ánh mắt hung ác của Giang Lăng: “Phải.”

Lại thêm một đấm vào mặt!! Tơ máu theo khóe miệng chảy xuống, Ngụy Tần quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Giang Lăng, trầm giọng nói: “Đánh tiếp đi.”

Nắm tay căng cứng dừng lại giữa không trung, Giang Lăng trong mắt phụt ra lửa giận.

Ngụy Tần cay đắng cười: “Cho em đánh đến khi nào thỏa mãn thì thôi, đánh tiếp đi.”

Giang Lăng run rẩy, gắt gao cắn răng, nước mắt từ từ dâng lên viền mắt…

Ngụy Tần trong mắt hiện lên một tia đau xót, hắn giơ tay thương yêu xoa xoa gương mặt Giang Lăng, cau mày nói: “... Xin lỗi.”

Giang Lăng sửng sốt, thất thần buông áo Ngụy Tần ra, ôm đầu ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngăn được mà tuôn rơi…”... Tại sao vậy... ” từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ, Giang Lăng nghẹn ngào nói không nên lời.

Ngụy Tần nửa quỳ xuống đất, muốn ôm Giang Lăng vào lòng, đầu ngón tay vừa chạm vào Giang Lăng trong nháy mắt liền bị cậu hung hăng gạt ra!

Giang Lăng ngẩng đầu, trong lòng đầy rẫy oán hận phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngụy Tần: “Đừng chạm vào tôi.”

Ngụy Tần kinh ngạc, động tác đình trệ.

Giang Lăng hung hăng lau nước mắt, đứng lên chạy ra khỏi phòng bệnh. Ngụy Tần đuổi theo, nhưng lại không thể ngăn cản xe của Giang Lăng, đành để cho cậu tuyệt tình rời đi.

Vốn luôn có cách tìm người, Ngụy Tần trước giờ chưa từng buông tha ai, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi. Nhưng mà hai ngày trôi qua, Giang Lăng giống như đã bốc hơi khỏi thế giới.

Sắc trời mù mịt, không lâu sau, mưa to như trút nước.


Ngụy Tần đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa xăm, thành phố trở nên mịt mờ, giống như là đang bao phủ lấy dáng hình cô đơn trơ trọi của Giang Lăng. Ngụy Tần siết chặt nắm tay, hắn quyết định tiếp tục đi ra ngoài tìm kiếm Giang Lăng, cho dù có là mò kim đáy bể.

Giọt mưa điên cuồng đập vào trên kính chắn gió, tạo thành những vết loang lổ.

Ngụy Tần nhìn qua cửa sổ xe trong làn mưa, quét mắt khắp mọi nơi, không bỏ qua bất kỳ dáng người nào. Nhưng mỗi lần hắn quay đầu lại vì ai đó trông giống Giang Lăng thì đều khiến hắn vô cùng thất vọng.

Ngụy Tần đấm một quyền lên tay lái, cố nén tâm trạng khó chịu, tiếp tục tìm kiếm.

Điện thoại gọi tới đều thông báo rằng vẫn chưa tìm thấy người, muốn trong thời gian ngắn như vậy mà tìm một người, cũng không phải là chuyện dễ.

Thời gian dần về khuya, trên đường ngoại trừ những chiếc xe chạy như bay thì khu vực nhà dân người qua lại rất thưa thớt, cơn mưa ngay cả một chút dấu hiệu tạnh cũng không có, cứ điên cuồng trút nước xuống mặt đất.

Ngụy Tần vừa đánh tay lái, xe chạy nhanh trên chiếc cầu to bắc qua sông, cuồng phong chợt nổi lên, quét vào cửa sổ đến tầm nhìn mù mịt, cần gạt nước lập tức gạt những giọt nước mưa xuống, trong nháy mắt, Ngụy Tần hai mắt lóe sáng, bỗng nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc, đang ngồi ở trên thành cầu bằng đá!

Chiếc xe lập tức dừng lại, bọt nước bắn lên tung tóe.

Ngụy Tần đẩy cửa xuống xe, nhìn bóng lưng tà áo tung bay kia, tim đập thình thịch hỗn loạn. Hắn do dự tiến lên một bước: “Giang Lăng!”

Giang Lăng giống như không nghe thấy, cậu cúi đầu nhìn sóng nước dưới chân mình, giống như một xoáy nước đen ngòm hút linh hồn của cậu vào.

Ngụy Tần không gọi cậu nữa, hắn sợ Giang Lăng đại não nóng lên sẽ nhảy xuống.

Hai người cứ như vậy giằng co, trời đất lúc này chỉ có cuồng phong mang theo nước mưa điên cuồng quét qua mặt cầu, dấy lên từng đợt mưa hoa.

Qua thật lâu, Giang Lăng mới chậm rãi quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn thoáng qua Ngụy Tần cả người ướt sũng, thản nhiên cười, giọng nói có chút yếu ớt: “Chậm quá nha…. Không phải anh rất biết cách tìm người sao, tại sao bây giờ mới đến.”

Nụ cười đau thương của Giang Lăng khiến Ngụy Tần trong lòng căng thẳng: “Em xuống đây.”

Giang Lăng làm bộ không nghe thấy, xoay người nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên mặc cho nước mưa làm ướt nhẹp hai gò má.

Nhìn thấy Giang Lăng không quan tâm bản thân mình như vậy, Ngụy Tần trong lòng nôn nóng, hắn gạt đi những giọt nước mưa trước trán, trầm giọng nói: “Em muốn như thế nào.”

Trầm mặc một hồi, Giang Lăng lắc đầu, đưa lưng về phía Ngụy Tần nói: “Tôi sẽ không coi thường mạng sống của mình, Ngụy Tần, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Ngụy Tần bị cậu làm cho tức giận, hắn xông tới một phát bắt được cánh tay Giang Lăng, kéo cậu từ trên thành cầu kéo xuống, vốn định quất cho cậu một bạt tai cho hả giận, nhưng thân thể lại không tự chủ mà ôm chặt cậu vào trong lòng!

Ngụy Tần nhíu mày, cắn vào cổ Giang Lăng một cái để trừng phạt cậu, áp vào tai cậu đau lòng nói: “Em đừng dọa tôi, Giang Lăng.”

Giang Lăng đau đớn nhắm mắt lại, sống mũi cay cay, nước mắt dâng lên tràn ngập hốc mắt.

Ngụy Tần vuốt nhẹ sau gáy đã ướt sũng của Giang Lăng, giọng nói nghiêm nghị: “Theo tôi trở về được không?”

Giang Lăng bị ôm trong lồng ngực ướt đẫm nhưng vẫn ấm áp của Ngụy Tần, run rẩy không nói tiếng nào.

Về đến nhà, Ngụy Tần xả nước nóng đầy một bồn tắm, để Giang Lăng vào ngâm mình cho tiêu trừ hàn khí.


Giang Lăng ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, rũ mi không nói một lời, hơi nước bốc lên lượn lờ bên khuôn mặt trầm tĩnh của cậu.

Ngụy Tần tắm xong, phanh áo tắm ngồi ở bên bồn tắm hút thuốc, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Hai người từ phòng tắm đi ra, Ngụy Tần đặt Giang Lăng lên giường, xoay người áp cậu dưới thân, giữ lấy vai cậu mà hôn.

Giang Lăng nhắm mắt lại, mặc cho Ngụy Tần muốn làm gì thì làm, nụ hôn của Ngụy Tần vẫn luôn ôn nhu cường thế, đầu lưỡi quấn quýt sưởi ấm cho nhau, nhưng lại làm cho tứ chi của cậu càng thêm lạnh lẽo.

Bàn tay hắn mơn trớn thân thể cậu, không buông tha từng nơi mẫn cảm, Ngụy Tần liếm láp thân thể Giang Lăng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhũ thẳng đứng. Nhưng mà cố gắng của hắn giống như đá chìm đáy biển, không thể có được một tia đáp lại của Giang Lăng.

Ngụy Tần biết bây giờ Giang Lăng đã không còn muốn tiếp tục cùng hắn chơi trò sủng vật chủ nhân gì nữa, thất vọng cùng lo lắng ở dưới đáy lòng hắn bốc lên.

Hắn lấy dầu bôi trơn ra xoa vào cả trong và ngoài cửa huyệt, cự bổng chậm rãi đẩy đi vào, phân thân không đi vào sâu trong thân thể cậu mà đỉnh phân thân đâm vào điểm mẫn cảm quen thuộc. Ngụy Tần nắm hai chân cậu nâng lên biên độ lớn đâm chọc, vốn dĩ lúc này Giang Lăng đã không ngừng phát ra âm thanh dâm đãng, nhưng bây giờ cậu lại nắm chặt đệm chăn, ngẩn ngơ không nói tiếng nào.

Ngụy Tần dừng lại động tác, khẽ hôn lên làn mi đang khép chặt của Giang Lăng, ôn nhu nói: “Tại sao lại không kêu?”

Giang Lăng mở mắt ra, phẫn nộ nhìn chằm chằm Ngụy Tần: “Anh đừng có mơ rằng tôi sẽ kêu một tiếng cho anh nghe.”

Ngụy Tần sửng sốt, nhìn ánh mắt oán hận của Giang Lăng, nhất thời mềm lòng.

Hắn than nhẹ một tiếng, rút phân thân ra, khó chịu nói: “Thôi, em đi ngủ đi.”

Cánh cửa phòng ngăn đóng lại, Giang Lăng ngồi bên cạnh tấm chăn đã được Thôi Cát xếp gọn gàng, dồn sức hút thuốc.

Ngụy Tần ngậm điếu thuốc, ngây người nhìn trần nhà, cho đến khi tàn thuốc rớt xuống người hết, hắn cũng chưa từng hút một hơi.

Hút thuốc đến buồn chán, Giang Lăng mới nằm xuống.

Sáng sớm, cậu tỉnh lại, trên người đầy mùi thuốc lá.

Trong phòng lặng yên không một tiếng động, Ngụy Tần không có ở đây. Nâng người ngồi dậy, Giang Lăng phát hiện bên gối có để một khay thức ăn, mỹ vị trong đó vừa nhìn liền biết là do Thôi Cát làm.

Tắm rửa xong đi ra, Giang Lăng vắt khăn trên người đi tới kéo cửa phòng ngăn, liền phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Sửng sốt một chút, sự giận dữ liền bùng phát, cậu nhấc chân hùng hổ đạp cửa! Nhưng cho dù cậu đã đạp vài cái, vẫn không thể thay đổi chuyện cậu đang bị giam lỏng.

Giang Lăng thấp giọng mắng một câu, đặt mông ngồi ở chân tường, vung tay hất tung khay thức ăn, nhất thời sữa bò, bánh ga-tô vung vãi đầy trên mặt đất.

Cậu mò lấy gói thuốc, tiếp tục liều mạng hút.

Buổi trưa Ngụy Tần trở về, việc đầu tiên là lên lầu, lạch cạch mở cánh cửa phòng ngăn đã khóa trái ra.

Kéo cửa ra, chỉ thấy Giang Lăng cúi đầu chán chường ngồi dưới đất, những hộp thuốc lá trống rỗng ném ở một bên, xung quanh là một đống hỗn độn.

Ngụy Tần sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, trầm mặc một lát, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, lật khay thức ăn lên, nhặt ly sữa bò đã đổ ra hết bỏ vào trong khay.

Ngụy Tần rũ mi mắt, ánh mắt hơi đau thương: “Tôi biết em rất khổ sở...”

Nghe vậy Giang Lăng cười lạnh một tiếng, giương mắt nhìn chằm chằm hắn: “Anh chi bằng cũng đem tôi tống đi luôn cho rồi.”

Cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của Giang Lăng, Ngụy Tần nhặt bánh mì đã vỡ nát vào trong khay, ôn nhu nói: “Tôi cũng là vì muốn bảo vệ em.”

“Bảo vệ cái con khỉ!!! ” Giang Lăng đột nhiên đứng lên, đôi mắt đầy rẫy lửa giận nhìn trừng trừng Ngụy Tần, “Anh có biết trong tay tôi nắm bao nhiêu mạng người không hả?!!...”

Ngụy Tần cau mày: “Câm miệng.”


Giang Lăng giống như đã phát điên gào thét: “Tôi thà rằng cùng bọn họ ngồi tù rồi bị bắn chết, còn hơn là làm cái thứ sủng vật chó má gì đó của anh!!”

Ngụy Tần ném khay thức ăn loảng xoảng, đứng dậy kéo lấy vạt áo Giang Lăng xô tới! Hai người ngã nhào trên mặt đất!

“Tôi nói em, câm, miệng. ” Ngụy Tần trừng mắt nhìn Giang Lăng, không cách nào kiềm nén cơn thịnh nộ được nữa.

Giang Lăng nghiến răng nhìn chằm chằm Ngụy Tần, nhả ra từng chữ: “Ngụy tổng, anh làm ra chuyện này, không phải là để cổ phiếu của công ty được thành quả như bây giờ sao, anh tưởng những người khác đều ngu ngốc hết sao?”

Ngụy Tần sửng sốt, vung tay giáng cho cậu một bạt tai! Giang Lăng tóc tai hỗn loạn, gương mặt đỏ ửng.

“Tôi là vì em!!! ” Ngụy Tần rống giận, tâm tình không khống chế được.

Giang Lăng khẽ run, khuôn mặt lệch sang một bên không đáp lời.

Ngụy Tần áp trán vào lồng ngực Giang Lăng, cố gắng hết sức kiềm nén lửa giận đang bốc lên.

Hít sâu hai cái, Ngụy Tần mạnh mẽ hôn Giang Lăng, nụ hôn cường thế bá đạo không cho phép cậu phản kháng, Giang Lăng nhướn mày, cắn xuống... Đau đớn từ đầu lưỡi nhói lên, vị máu nhàn nhạt tràn ngập, Ngụy Tần giống như không có cảm giác đau, tiếp tục công thành đoạt đất.

Hai người giống như dã thú thô bạo đối kháng, giằng co nhau một hồi, Ngụy Tần buông Giang Lăng ra, hai người thở hổn hển trừng mắt nhìn, bầu không khí chẳng hiểu sao thoáng cái trở nên có chút ái muội.

“Mẹ kiếp Ngụy Tần... ” Giang Lăng từ trong kẽ răng nhả ra từng chữ, giọng nói có phần nghẹn ngào, “Có bản lĩnh thì chơi chết tôi luôn đi!!”

Ngụy Tần tròng mắt đỏ lên, nắm lấy cánh tay Giang Lăng xoay người cậu lại, sau đó trực tiếp cởi quần Giang Lăng xuống, phân thân lập tức đi vào!!

“A... ” đau đớn như sóng lũ kéo tới khiến Giang Lăng đại não trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng, sau gáy liền bị Ngụy Tần mạnh mẽ ấn chặt xuống đệm chăn! Không để cho Giang Lăng thời gian để thích ứng, Ngụy Tần mạnh mẽ đâm vào.

Giang Lăng cắn răng không phát ra tiếng nào, đau đớn đến mức cả người run rẩy, cậu cảm giác máu tươi đang theo bắp đùi chảy xuống, nhơ nhớp khó chịu. Mỗi một lần đâm vào đều khiến đại não như bị đứt gãy, cảm giác đau đớn hình như không có giới hạn cao nhất, lần sau càng dữ dội hơn lần trước!

Không nghĩ tới mình sẽ bị đối xử tàn khốc như vậy, trái tim Giang Lăng đau đến sắp ngừng đập. Thống khổ giống như biển cả vô tận nhấn chìm cậu đến chết, vô lực trốn chạy.

Nếu bây giờ cậu mở miệng cầu xin…, nhất định có thể có được sự tha thứ của Ngụy Tần... Thế nhưng Giang Lăng vừa nghĩ tới bọn Cố Trung Trương Hằng, lửa giận lại không thể ức chế mà bốc lên, thúc ép cậu phản kháng Ngụy Tần tới cùng!

Nước mắt vì đau đớn nơi hạ thân mà tuôn ra, Giang Lăng áp trán mình vào tấm thảm trên mặt đất, nhìn nước mắt mình lăn xuống, thấm vào rồi không thấy nữa. Bàn tay sau gáy vẫn ấm áp như vậy, nhưng lại khiến trái tim cậu trở nên băng giá.

Phía sau vẫn còn đang kịch liệt đâm chọc, không một chút do dự, dù có chảy máu cũng không thể ngăn cản Ngụy Tần.

Tuyệt vọng lan tràn, Giang Lăng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại sự dịu dàng trước kia của Ngụy Tần, ý thức dần dần chập chờn…

Không biết qua bao lâu, Giang Lăng trong mơ hồ cảm giác được cự bổng rút ra khỏi thân thể, đau đớn bỗng dưng phản phệ, khiến cậu choáng váng đến trước mắt một mảnh tối mờ.

Ngụy Tần kéo cửa ra, quay đầu lại băng lãnh liếc nhìn Giang Lăng, trầm giọng nói: “Người có thể làm tổn thương em chỉ có tôi, em tốt nhất là hãy nhớ kỹ điều này. ” nói xong liền rời đi.

Trong phòng ngăn lại trở về an tĩnh, Giang Lăng cả người ướt đẫm, giống như là được vớt từ dưới nước lên. Cậu nằm úp sấp thở dốc trong chốc lát, khó khăn nâng thân thể lên, dùng hết sức lực chậm rãi đi về phía trước, hậu huyệt bị tác động, mỗi một bước đi đều đau đớn khôn cùng.

Bò vào trong phòng tắm, Giang Lăng khẽ thở ra đưa tay vặn vòi hoa sen, dòng nước lạnh lẽo chảy ra, tưới lên da thịt nóng rực của cậu.

Giang Lăng suy yếu quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, giọt nước giống như viên ngọc theo từng lọn tóc mềm mại mà rơi xuống.

Trong cơn suy nhược, cậu nhớ đến Cố Trung, người luôn lặng lẽ yêu thương cậu, che chở cậu, dịu dàng cùng cậu làm tình, lúc này chắc là đang chịu hình phạt ở chỗ công an... Nước mắt thoáng chốc dâng lên, Giang Lăng siết chặt nắm tay, hung hăng đấm một cú lên mặt đất, bọt nước bắn lên!

Giang Lăng vịn tường, từ dưới làn nước lạnh lẽo đứng lên, trước mắt đột nhiên một trận choáng váng, liền mất đi ý thức.

Ngụy Tần nghe thấy tiếng động từ phòng tắm truyền đến, lập tức xoay người lại kéo cửa ra, hướng vào phòng tắm!”Giang Lăng! ” Ngụy Tần ôm Giang Lăng đã hôn mê, nhiệt độ nóng rực từ da thịt cậu khiến hắn hoảng sợ.

Người dù sao cũng làm 3 năm rồi thế nào cũng phải có ấn tượng khó quên chứ -v – (câu này hình như là lời tác giả:v)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui