Thời gian thoạt nhìn giống như một dòng nước yên bình, nhưng thật ra bên dưới vẫn tồn tại những mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
Sau khi trở về Tụ phúc lâu, Giang Lăng chính thức tiếp nhận bang hội của cha, cậu quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép loại sự tình này xảy ra ở trên người mình một lần nữa.
Cố Trung là tâm phúc trung thành nhất của Giang Vĩnh Hoành, gã bán mạng làm việc cho đôi phụ tử này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Dưới sự trợ giúp của gã, chỉ trong vỏn vẹn một năm rưỡi, Giang Lăng trở thành một nhân vật mà trong giới hắc đạo chỉ nghe tên thôi cũng khiến kẻ khác sợ vỡ mật, mà cha của cậu Giang Vĩnh Hoành hình như đã thoái ẩn giang hồ, không ai biết ông đã đi đâu.
“Tiểu Lăng, thịt kho tàu hầm củ cải xong rồi đây.”thanh âm ôn hòa từ nhà bếp truyền đến.
Ngày xuân sau mười hai giờ trưa, căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô được bao phủ bởi ánh nắng vàng rực rỡ, trong không khí nổi lơ lửng những tia bụi nhỏ, giống như một thế ngoại đào nguyên khiến kẻ khác phải đắm chìm vào.
Giang Lăng vùi mình trong sô pha, lười biếng hất mớ tóc mái trước trán lên, đột nhiên nhìn thấy một con chim sẻ đậu ở cửa sổ đang nhìn chằm chằm mình, nhãn thần rét run.
Giang Vĩnh Hoành bưng khay thức ăn đi ra, vừa thấy tư thế ngồi của Giang Lăng liền nhíu mày: “Ngồi đàng hoàng lại một chút!”
Giang Lăng không nhịn được khẽ than, buông cái chân đang đặt trên bàn xuống, cậu quay đầu liếc nhìn khay thức ăn: “Sao cha chuẩn bị nhiều vậy.”
Giang Vĩnh Hoành ngồi ở bên cạnh bàn mỉm cười: “Không nhiều, là cha nhớ con trai ngoan của cha chứ sao.”
Giang Lăng từ trong sô pha đứng lên, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống: “Không phải hôm kia con mới tới sao?”
Giang Vĩnh Hoành nhìn chằm chằm Giang Lăng, cười nói: “Người đã già, hai ngày không gặp liền thấy nhớ ngay.”
Nhìn nụ cười lúm đồng tiền của cha, Giang Lăng trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu không nói gì sờ sờ chiếc đũa.
Người ta đều nói Giang Vĩnh Hoành tàn nhẫn vô đạo, bang phái của ông ngay cả cảnh sát cũng phải kiêng dè ba phần. Trong bóng tối của thành phố này, ông đã lập ra một đế quốc ngầm đồ sộ vững chắc, thuận theo thì sống nghịch lại thì chỉ có con đường chết.
Nhưng mà người nam nhân đã từng oai phong một thời này, lúc này lại mặc tạp dề suốt ngày bận rộn trong nhà bếp, dáng vẻ đúng là một người cha hiền từ.
Nhìn Giang Vĩnh Hoành dù đã có một chút nếp nhăn nhỏ, nhưng điều đó cũng không làm giảm đi vẻ anh tuấn rạng rỡ như lúc còn trẻ, Giang Lăng có cảm giác mình càng ngày càng nhìn không thấu cái người nam nhân mà mình gọi là cha này.
“Đúng rồi, Tiểu Lăng, ” Giang Vĩnh Hoành nói, “Cha đột nhiên nhớ tới, ba năm trước con không phải là bị đám tiểu tử Vinh Hoa Nhị Hán kia trả thù sao, sau đó quản đốc Dương lại tới tìm cha dây dưa, nói chúng ta đổ oan cho hắn.”
Giang Lăng đang ăn bỗng khựng lại.
“Nghe nói trước đây hắn bị mời vào cục cảnh sát. ” Giang Vĩnh Hoành cầm đũa, “Có phải con nhầm người rồi không.”
Giang Lăng trong lòng buồn bực bới cơm, giống như đang che giấu điều gì: “Con nói, cha đã rửa tay gác kiếm rồi, sao cha cứ bận tâm những chuyện đó.”
Giang Lăng đã nói dối chuyện cậu bị Ngụy Diễm bắt đi, đáng tiếc cho Vinh Hoa Nhị Hán những tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng đã là những tên côn đồ trở thành người chịu tội thay, bị các anh em trong trong tổ chức của Giang Lăng đánh đến không còn hình dạng, bọn chúng xui xẻo nên đã trực tiếp đi chầu trời.
Cậu cứ tưởng rằng thời gian giống như những người già, sẽ đem những chuyện chất chứa từ đáy lòng xoa dịu xuống, cậu chưa từng nghĩ trong những năm tháng cậu sống trong lời nói dối đó, mạch nước ngầm của tội ác và bạo lực đã từ từ dâng lên, chớp mắt đã tròn ba năm.
Ba năm này, Ngụy Tần chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Giang Lăng, hai người giống như đang đi ngược chiều trên một đường thẳng, sau khi gặp gỡ nhau lại tiếp tục con đường của mình, tiếp tục ngược chiều nhau.
Chỉ có những khi mất ngủ lúc nửa đêm, trong bóng tối đen kịt cậu sẽ nhớ lại bờ môi ấm áp của người nam nhân kia, nụ cười ôn nhu hiện lên trước mắt, giọng nói đầy mê hoặc phát ra từng chữ một, giống như cùng với màn đêm bao phủ lấy tâm trí…
—— ‘Bởi vì tôi thích em.’
Trong bóng tối, Giang Lăng nắm lấy dục vọng cứng rắn, trái tim cùng máu huyết trong người không ngừng thúc giục, khiến thân thể không nhịn được mà run rẩy —— nóng giận, mất kiên nhẫn, giống như ngọn lửa rực cháy thiêu đốt lồng ngực!
Khoảnh khắc được phóng thích, sự mất mát và tuyệt vọng điên cuồng lan tràn, Giang Lăng cảm giác mình thật biến thái, cậu đối với chuyện bị nam nhân khác cường bạo mình lại tồn tại một cảm giác không cách nào quên được…
“Tiểu Lăng?”
Giang Lăng bỗng nhiên giật mình bừng tỉnh!
Giang Vĩnh Hoành vẻ mặt lo lắng: “Con làm sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
“... Không có gì. ” Giang Lăng lảng tránh ánh mắt của cha, tiếp tục ăn cơm.
Trong tòa nhà cao tầng của tập đoàn Ngụy thị.
Nam nhân tây trang phẳng phiu đang đứng trước cánh cửa thủy tinh lớn ngập tràn ánh mặt trời, nghe di động.
“Cậu không cần đi, ở công ty chờ tin của tôi. ” Ngụy Tần cúp điện thoại với người tên là Tô Chiêu xong, giương mắt nhìn về những tòa nhà san sát nhau ở phía xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rọi trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hờ hững lộ ra một tia nham hiểm.
Tiếng gõ cửa vang lên. Ngụy Tần thu hồi điện thoại di động, sửa sang lại chiếc áo.
Lưu Vân Tinh đẩy cánh cửa khép hờ ra, cung kính hỏi một câu: “Ngụy tổng, người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta đi sao?”
Ngụy Tần xoay người, thân hình hắn đứng ngược sáng thoạt nhìn giống như một con mãnh thú đang chờ thời điểm đi săn mồi.
“Đi. ” hắn trầm giọng nói, cùng Lưu Vân Tinh ra khỏi căn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...