Giang Lăng còn chưa hiểu ra ý tứ của Ngụy Tần, cậu đã bị hắn bế bổng lên, động tác gần gũi như vậy làm cậu không khỏi đỏ mặt.
Ngụy Tần bế cậu vào phòng tắm, đặt cậu trong bồn tắm rộng lớn, quỳ gối nằm úp sấp.
Dòng nước ấm áp liền trút xuống, khiến Giang Lăng một trận run rẩy. Ngụy Tần tắt nước, nâng cằm Giang Lăng lên.
Giang Lăng tự giác hé miệng, mặc cho ngón tay Ngụy Tần cùng dòng nước ở trong miệng quấy đảo, đầu lưỡi bị cột nước đập vào khiến cậu một trận tê dại.
Tẩy trừ xong khoang miệng, Ngụy Tần di chuyển dòng nước đến cặp mông của Giang Lăng. Nơi mẫn cảm bị nước ấm giội rửa, Giang Lăng khẩn trương đến mức siết chặt nắm tay, tim đập hỗn loạn.
Ngụy Tần vừa xả nước vừa vuốt ve cặp mông trắng nõn trước mắt, bàn tay tác động lực đạo xem xét tiểu huyệt khép kín tạo nên cảnh tượng vô cùng dâm mỹ.
Cảm giác thẹn thùng dâng lên, Giang Lăng gương mặt nổi lên đỏ ửng.
Ngụy Tần tắt dòng nước, hỏi một câu: “Có phải em và Cố Trung là bạn giường?”
Giang Lăng trong nháy mắt như nghẹn lại nơi cổ họng, cậu nuốt một ngụm nước bọt, thành thật trả lời: “Phải.”
Cứ tưởng rằng Ngụy Tần sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lấy ra một ít dầu bôi trơn, Ngụy Tần dùng ngón tay vẽ loạn trên cửa huyệt của Giang Lăng, ấn ấn xoa xoa.
Cảm giác mát lạnh ở cửa huyệt xông tới, Giang Lăng không khỏi run rẩy.
“Thả lỏng. ” Ngụy Tần nói, đẩy ngón tay vào.
Tràng bích nóng bỏng trong nháy mắt bao lấy ngón tay, non mềm căng chặt, trái tim Ngụy Tần khẽ rung động, tưởng tượng cảnh tiểu huyệt mê người trước mắt này nuốt lấy phân thân của mình, bụng dưới không khỏi lửa nóng.
Hắn rút ngón tay ra, lấy từ trong tủ một kim tiêm thủy tinh to lớn ra, hút đầy nước, lấy một ống dẫn mềm nối vào đầu mũi kim, đầu kia nhét vào tiểu huyệt của Giang Lăng, nước ở trong ống tiêm chậm rãi đẩy vào thân thể Giang Lăng... Dòng nước ấm áp theo ống dẫn chảy vào thân thể, Giang Lăng linh cảm kế tiếp Ngụy Tần sẽ lại một lần nữa đẩy cậu tới giới hạn của bản thân.
Ba ống nước được đẩy vào hết, Giang Lăng cảm thấy bụng dưới trướng lên đau nhức, mong muốn bài tiết mạnh mẽ đánh thẳng vào đại não, cậu không tự chủ được run lên.
Ngụy Tần liếc nhìn Giang Lăng, rút ống dẫn ra, trầm giọng ra lệnh: “Được rồi, bài tiết.”
Cảm giác xấu hổ cuồn cuộn xông tới, Giang Lăng gắt gao cắn chặt răng, ở trước mặt người khác bài tiết, cậu vô luận như thế nào cũng không làm được.
Chờ trong chốc lát, nhìn thấy bộ dạng phản kháng không thực hiện mệnh lệnh của Giang Lăng, Ngụy Tần biến sắc: “Em không làm đúng không?”
Mặc dù cảm nhận được sự phẫn nộ của Ngụy Tần, Giang Lăng vẫn không cách nào vượt qua được sự kháng cự trong lòng, cúi đầu nhỏ giọng nói:”…Em … xin lỗi…”
Ngụy Tần không nói hai lời, cầm lấy còng tay kim loại đặc chế khóa hai cổ tay Giang Lăng lên thanh móc khăn bên cạnh bồn tắm, sau đó lấy ra một nút thủy tinh nhét vào thân thể cậu, lấp kín cửa huyệt.
Ngụy Tần ra khỏi phòng tắm, hoàn toàn không quan tâm đến Giang Lăng vẫn còn đang nằm úp sấp trong bồn.
Nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, một tia tuyệt vọng lan tràn trong lòng Giang Lăng.
Ngụy Tần ngồi trên sô pha, mở đèn bàn, tiện tay quơ lấy một quyển sách, thần sắc bình thản giống như chưa xảy ra chuyện gì. Lúc này đã là hơn một giờ sáng nhưng tinh thần của hắn vẫn rất dồi dào.
Bên này Ngụy Tần Du thong dong đọc sách, cách một bức tường trong phòng tắm, Giang Lăng giống như đang bị dày vò trong địa ngục.
Bụng dưới trướng lên đau nhức ngày càng kịch liệt, cổ tay bị còng không thể dùng lực, trên trán Giang Lăng thấm ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, hô hấp hỗn loạn.
Cậu theo bản năng muốn bài tiết, cửa huyệt không tự chủ co rút lại, nhưng bởi vì tiểu huyệt đã bị bịt lại, tất cả nỗ lực cũng chỉ là phí công. Giống như một vòng tuần hoàn, thể lực nhanh chóng bị tiêu hao, Giang Lăng biết phòng tuyến tinh thần của mình sớm muộn gì cũng thất thủ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tựa hồ chắc chắn cậu không thể chịu được lâu, Ngụy Tần ở bên ngoài không kêu một tiếng.
Giang Lăng thở dốc từng ngụm lớn, mồ hôi hột theo hai bên tóc mai rơi xuống. Cậu không biết mình đã nhịn bao lâu, chỉ cảm thấy mỗi một giây đều dài dằng dặc như một năm.
Cậu gắt gao nắm lấy thanh móc khăn, cố gắng không chú ý đến sự thống khổ nơi hạ thân, nhưng mà bụng dưới đang trướng lên đau nhức cùng mong muốn bài tiết mãnh liệt giống như một con rắn dữ đang gặm nhấm dần chút tỉnh táo còn lại của cậu.
Cậu biết giờ khắc này rốt cục vẫn phải tới, sau khi trải qua những giày vò cùng thống khổ vô ích, cậu vẫn phải như cũ không thể thoát khỏi sự khuất phục của số phận.
“... Chủ... nhân... ” Giang Lăng gục đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói, “... Chủ nhân...!”
Ngụy Tần khép sách lại, khóe miệng nở ra một nụ cười chiến thắng.
Nghe Ngụy Tần kéo cửa ra, Giang Lăng run rẩy, nói không nên lời.
Ngụy Tần khoanh tay dựa vào khung cửa, ung dung nhìn chằm chằm Giang Lăng.
Giang Lăng tự biết không thể kéo dài với tên ác ma này,nói: “... Em biết sai rồi... Em cái gì cũng sẽ nguyện ý làm…”
Ngụy Tần mỉm cười: “Cầu xin tôi.”
Giang Lăng thân thể run rẩy, trầm mặc hai giây, tâm hiểu rõ: “... Xin... chủ nhân... buông tha em…”
Ngụy Tần biểu tình châm chọc: “Đây là thái độ cầu xin của em sao? Ngẩng mặt lên, nhìn tôi.”
Giang Lăng trong lòng đấu tranh trong chốc lát, khó khăn ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi sẫm màu đầy toan tính của Ngụy Tần, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt Ngụy Tần trở nên nhòe đi.
“Cầu xin chủ nhân hãy buông tha cho em. ” Giang Lăng lưu loát nói, trong tim cậu lúc này chỉ còn lại bi thương và tuyệt vọng.
Nhìn thấy Giang Lăng đã bị dồn đến cực hạn, Ngụy Tần hài lòng đi tới, mở còng tay, nhẹ nhàng chuyển động nút thủy tinh, đem rút ra... trong nháy mắt, một cỗ nước trong từ tiểu huyệt phun ra, từng đợt từng đợt bài tiết ra ngoài... Giang Lăng hai tròng mắt thất thần, giống như thân thể đã mất đi linh hồn.
Ngụy Tần một tay ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng xoa đầu cậu, hôn lên gương mặt đã ướt đẫm, tay kia đưa xuống phía dưới, dùng ngón tay xoa cửa huyệt, chuyển động ra vào, dẫn dắt cho Giang Lăng bài xuất nước trong.
“Giang Lăng, đừng sợ, giao thân thể em cho tôi. ” tiếng nói Ngụy Tần ôn nhu trầm thấp, không có một tia miệt thị hay trào phúng, đúng là tràn đầy thương yêu.
Giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống, Giang Lăng gắt gao níu lấy áo Ngụy Tần, không ngừng run rẩy.
Ngụy Tần nắm lấy cằm Giang Lăng, nâng gương mặt đẫm nước mắt của cậu lên, đôi mắt còn ngấn lệ trên hàng mi giống như sao mai lấp lánh... Ngụy Tần nhịn không được hôn lên.
“Ưm... ” Giang Lăng vừa bài tiết nước trong, vừa đáp lại nụ hôn của Ngụy Tần, hai gò má không khỏi ửng hồng, cảm thấy thẹn không chịu nổi.
Cuối cùng, Ngụy Tần để Giang Lăng nằm úp sấp một lần nữa, rồi lặp lại việc bài tiết hai lần. Sau khi trải qua lần đầu tiên, Giang Lăng đã làm được một cách thuận lợi, chỉ là khuôn mặt đỏ đến không thể khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...