Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi

Chuyển ngữ: Queenie_Sk

“Xin chào các vị tiền bối, các đồng nghiệp!”

Bài báo cáo chính thức bắt đầu, hội trường lập tức yên tĩnh lại, Thư Tần nhón chân, chĩa camera chính xác vào Vũ Minh, cũng bắt đầu quay video.

“Cơn đau thần kinh trong ung thư (Malignant Neuropathic Pain) gọi tắt là MNP, là một căn bệnh thường gặp đối với bệnh nhân ung thư.” Giọng Vũ Minh đều đều, không cao không thấp, không rườm rà hoa mỹ mà đi thẳng vào chủ đề chính.

“Cơn đau thần kinh trong ung thư hoàn toàn khác với các cơn đau thần kinh thông thường (1). Nguyên nhân phát bệnh phức tạp, vị trí phân tán, hơn nữa thể chất bệnh nhân ung thư suy yếu, khả năng sống không cao nên tính nhẫn nại trong việc tham gia điều trị kém.”

(1) Phân loại đau theo cơ chế gây đau

- Đau cảm thụ (nociceptive pain): là đau do tổn thương tổ chức (cơ, da, nội tạng…) gây kích thích vượt ngưỡng đau.

Đau cảm thụ có 2 loại: đau thân thể (somatic pain) là đau do tổn thương mô da, cơ, khớp… và đau nội tạng (visceral pain) là đau do tổn thương nội tạng.

- Đau thần kinh (neuropathic pain): Là chứng đau do những thương tổn nguyên phát hoặc những rối loạn chức trong hệ thần kinh gây nên.

Đau thần kinh chia 2 loại: đau thần kinh ngoại vi (peripheral neuropathic pain) do tổn thương các dây hoặc rễ thần kinh (Ví dụ: đau sau herpes, đau dây V, bệnh thần kinh ngoại vi do đái tháo đường, bệnh thần kinh ngoại vi sau phẫu thuật, bệnh thần kinh ngoại vi sau chấn thương…); đau thần kinh trung ương (central neuropathic pain) do tổn thương ở não hoặc tủy sống (ví dụ: đau sau đột quỵ não, xơ não tủy rải rác, u não, chèn ép tủy…)

“Vì căn bệnh này mà mấy năm qua biết bao các chuyên gia đã tiến hành nghiên cứu lâm sàng và cơ bản đã áp dụng rộng rãi trong điều trị ung thư. Các phương pháp điều trị phổ biến trong MNP đã được chuyển từ dạng ba bước trị liệu truyền thống sang giảm đau đa phương thức. Ví dụ như đặt cổng truyền dịch cấy dưới da, ứng dụng những loại thuốc mới như oxycodone (2), bố trí tình nguyện viên túc trực bên giường an ủi…”

(2) Oxycodone là một opioid thuốc giảm đau gây ngủ tương tự như morphine. Một opioid đôi khi được gọi là ma tuý. Oxycodone được sử dụng để điều trị đau trung bình đến đau nặng.

Mười phút thuyết trình hội trường im lặng không một tiếng động.

Một lượng lớn các ví dụ thực tiễn được phân tích một cách tỉ mỉ, tổng kết theo hướng khách quan và đưa ra những kỳ vọng hợp lý.

Đều là những người trong ngành, ai nấy đều hiểu nếu không có sự say mê trong lĩnh vực này, không dồn hết tâm trí và sức lực vào vấn đề này thì tuyệt đối không thể đưa ra được bài báo cáo nghiên cứu lâm sàng như vậy chỉ trong vòng hai năm.

William là khách quý trong buổi tọa đàm của khoa Điều trị đau, khi Vũ Minh nói xong, ông ta là người đầu tiên vỗ tay. Là người có ý kiến chuyên môn cao nhất, một khi nhận được sự tán thành của ông ta thì lập tức kéo theo cả bầu không khí hội trường trở nên náo nhiệt hẳn.

Vừa vỗ tay Thịnh Nhất Nam vừa cảm thán: “Khí thế của trưởng khoa Vũ quá đỉnh.”

Thư Tần đang quay video nên không thể nào vỗ tay nhưng cô có thể tận mắt trông thấy William giơ ngón tay cái về phía Vũ Minh, thầm nghĩ bụng hạng mục hợp tác của bọn họ có lẽ tiến hành rất thuận lợi.

Cố Phi Vũ thấp giọng thương lượng: “Hôm nay tên nhóc này ngon lành rồi, tối nay nhất định phải bắt cậu ấy bao từ A-Z.”

“Từ A-Z?” Chu Văn lại gõ vào đầu Cố Phi Vũ một cái, “Tầm thường quá… Xấu xa! Chi bằng chúng ta đi qua cửa hàng miễn thuế, Vũ Minh bao!”

Cố Phi Vũ: “Rốt cuộc ai xấu hơn ai? Cửa hàng miễn thuế chỉ dành cho phụ nữ các chị, còn đối với đàn ông chúng em là một loại dằn vặt...”

Thư Tần đứng ở phía sau nghe, phát hiện quan hệ giữa hai người bọn họ và Vũ Minh thật sự rất thân thiết. Rõ ràng bọn họ ai nấy cũng đều bận rộn nhưng vì công việc của bạn mình, họ sẵn sàng lùi hành trình.


Chắc hẳn hôm qua Vũ Minh giao laptop cho một trong hai người bọn họ giữ hộ nên mới yên tâm như vậy.

Không biết là Cố Phi Vũ hay Chu Văn nhỉ?

Cô đoán là Chu Văn vì túi laptop được lau lại rất sạch, tính kiên nhẫn này không hề thấy được ở Cố Phi Vũ.

Cố Phi Vũ đột nhiên xoay người lại hỏi Thư Tần: “Bài báo cáo của sư huynh em đã xong rồi, bây giờ có muốn đi mua giày không?”

Thư Tần chỉ vào điện thoại: “Chưa được ạ! Em đã hứa với bạn học sẽ quay video tất cả những bài báo cáo trong hội nghị lần này.”

Vũ Minh cũng không rời khỏi hội trường vì chủ nhiệm La đến rồi. Bọn họ ngồi xuống, chào hỏi với William, rõ ràng là đến vì hạng mục hợp tác lần này.

Nghe xong bốn bài báo cáo đã gần đến 5 giờ rưỡi, cô quay video được một nửa thì hết pin, đi một vòng mới mượn được cục sạc dự phòng.

Cuối cùng bài báo cáo kết thúc, Thư Tần hài lòng cất điện thoại vào túi: “Được rồi! Coi như đã hoàn thành tốt nhiệm vụ Ngô Mặc giao cho.”

“Chưa từng thấy người nào tích cực như cậu!” Thịnh Nhất Nam theo dòng người ra ngoài, mở bản đồ, “Khu thương mại gần đây nhất nằm ở tầng trệt của khách sạn Lục Địa, nếu không còn việc gì khác thì chúng ta đi thôi!”

Thư Tần ngừng chân. Khách sạn Lục Địa? Nơi đó toàn là cửa hàng bán đồ hàng hiệu, cô còn đang loay hoay không biết làm sao với chiếc váy này đây!!! Đang định lắc đầu thì Cố Phi Vũ tiếp lời: “Được đấy, để anh gọi xe qua đó!”

Lúc này chủ nhiệm La và William từ bên trong bước ra, đêm nay William bay đi Bắc Kinh nên phải quay trở lại khách sạn thu dọn hành lý. Chủ nhiệm La tiễn ông ta ra đến tận cổng, hai người bắt tay trò chuyện khá vui vẻ.

Thầy hướng dẫn vẫn chưa đi, Thư Tần và Thịnh Nhất Nam cũng không dám về, đành im lặng đứng phía sau.

Chờ khi William lên xe, chủ nhiệm La vẫn còn nhiều việc để giải quyết, ông chỉ đứng ở bên cạnh xe vẫy tay từ biệt. Vũ Minh đi về cùng William, có lẽ anh muốn bàn bạc thêm một số chi tiết với ông ta.

Đợi đến khi chủ nhiệm La về rồi, Thư Tần mới cầm điện thoại của Thịnh Nhất Nam: “Quanh đây có cửa hàng bán giày thể thao nào không? Chúng ta đi mua đi!”

Dù sao cũng lịch sự hơn dép và chắc chắn hơn sandal.

Thịnh Nhất Nam còn chưa trả lời thì Cố Phi Vũ gọi: “Anh gọi xe rồi, đi thôi Thư Tần. Mua giày trước rồi đi ăn.”

Thư Tần còn đang do dự, Thịnh Nhất Nam đã ép: “Hôm nay bài báo cáo của chủ nhiệm La và trưởng khoa Vũ thành công như vậy, lỡ lát nữa tổ chức liên hoan cậu đi khập khiễng thế này sao được. Nếu xe đến rồi thì chúng ta đi thôi, mau chóng mua đôi giày khác.”

Sau vài giây xoắn xuýt, Thư Tần đồng ý, “Vậy bọn em cảm ơn Cố sư huynh!”

Chu Văn nheo mắt cười, từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Rất nhanh đến khách sạn Lục Địa, tầng trệt toàn cửa hàng hiệu, Cố Phi Vũ vừa xuống xe đã đi thẳng vào trong, rất chủ động. Thư Tần nhìn bên ngoài cửa hàng biết bản thân không thể nào trả nổi, dĩ nhiên không chịu vào.

Cố Phi Vũ cũng không ép Thư Tần, thật ra ở cạnh đó có mấy cửa hàng bán giày Nike, Anta (3). Bọn họ vào một cửa hàng, Thư Tần chọn một đôi tầm ba trăm tệ rồi nhanh chóng thay giày mới.

(3) Anta: Thương hiệu thời trang thể thao lớn của Trung Quốc


Cô vẫn mặc chiếc váy trắng ấy, kiểu dáng thục nữ, nếu đi giày thể thao làm sao hợp bằng đôi sandal, nhưng cũng may đôi giày màu trắng nên trông cũng hợp mắt.

Để cảm ơn Cố Phi Vũ và Chu Văn, cô chạy sang quầy bán nước giải khát gần đó mua nước trái cây cho mọi người.

Đúng lúc này điện thoại Cố Phi Vũ vang lên, anh ta vừa nhận điện đã lớn tiếng nói: “Tên oắt con còn nhớ đến bọn tớ à? Đang ở đâu à… Thì ngay dưới sảnh khách sạn cậu đây, mau lăn đến đây.”

“Hết bận rồi hả?” Chu Văn hỏi.

“Hết bận rồi!” Cố Phi Vũ cúp điện thoại, “Nói chúng ta ở đây chờ cậu ấy một chút!”

Thịnh Nhất Nam cười hì hì: “Vừa rồi khi trưởng khoa Vũ thuyết trình, hội trường im phăng phắc, không ai nói chuyện. Tớ luôn cảm thấy trên người anh ấy toát lên dáng vẻ “Ông đây mà nói thì tất cả im miệng cho ông” vậy đó.”

Đúng lúc Thư Tần mua xong bốn chai nước trái cây quay về, cô rất tán thành những lời này của Thịnh Nhất Nam nhưng vẫn cãi lại một câu: “Thế nhưng bài thuyết trình của anh ấy tốt thật mà. Ba bài sau đó mặc dù cũng đặc sắc nhưng không bỏ nhiều công sức như của trưởng khoa.”

Không cần so sánh cũng thấy sự tương phản rõ ràng.

Chu Văn nhận chai nước trái cây từ tay Thư Tần: “Các em suy nghĩ thử xem trưởng khoa Vũ không có thời gian đi tìm bạn gái vậy bình thường sức lực của cậu ấy dồn vào đâu chứ?”

Thịnh Nhất Nam kinh ngạc: “Không thể nào, trưởng khoa Vũ chưa yêu ai ư?”

Cố Phi Vũ ngửa cổ uống hết nước trái cây rồi ném chai vào thùng rác: “Mọi người không nghe câu châm ngôn kinh điển “Yêu đương làm lỡ thời gian của ông” của cậu ấy sao?”

Rồi anh ta xốc lại cổ áo: “Ở đây nóng quá, đừng đứng ngoài đường thế này, vào khách sạn có điều hòa chờ đi!”

Vào đại sảnh khách sạn mát mẻ hơn nhiều, chỉ một lát sau Vũ Minh đi ra.

Anh đi ngang qua quầy tiếp tân nói gì đó, sau đó đi về phía bọn họ. Dường như sớm biết có mặt cả Thịnh Nhất Nam và Thư Tần nên không thấy anh ngạc nhiên cho lắm.

Chờ Vũ Minh tiến đến, Thịnh Nhất Nam nói trước: “Giày Thư Tần bị hỏng nên bọn em qua đây mua!”

Tầm mắt Vũ Minh rơi trên đôi chân của Thư Tần, đã có thêm đôi giày mới, anh định lên tiếng thì Chu Văn đập vào tay anh: “Chúc mừng soái ca Vũ Minh bộc lộ tài năng, bọn chị thương lượng cả rồi, dành trọn đêm nay cho cậu có cơ hội biểu hiện. Ăn hải sản, đi mua sắm, rửa hồng trần. Cố Phi Vũ đã đặt trước một bàn ăn ngon, bọn chị tuyệt đối không phụ túi tiền của cậu.”

“Cảm ơn!”

“Điều nên làm mà!”

Vũ Minh vừa ngước mắt nhìn Cố Phi Vũ và Thư Tần: “Đừng nói nhiều nữa, đặt ở đâu vậy?”

Cố Phi Vũ không thèm để ý đến Vũ Minh, giọng cực kỳ điêu luyện, “Nhà hàng Sinoe, nhà hàng dưới nước ba sao Michelin, khi ăn có thể bắt gặp những sinh vật biển lượn lờ, khẳng định mọi người sẽ thích.” (4)

(4) Ở Trung Quốc có một nhà hàng dưới đáy biển nằm ở biển Tam Á tại khách sạn nghỉ dưỡng Intercontinental Tam Á. Đây cũng là nhà hàng dưới đáy biển duy nhất của Trung Quốc. Nhà hàng dưới đáy biển thực ra không phải dưới đáy biển thực sự mà là nhân tạo, giống như một nhà kính được đặt dưới thủy cung. Bảy giờ tối hằng ngày đều có thợ lặn biểu diễn cho cá ăn, du khách cũng có thể trải nghiệm "lặn biển".


Hai mắt Thịnh Nhất Nam sáng rực, khi chưa xuất phát cô ấy không ngừng nhắc về nhà hàng này với Thư Tần, là hội viên cũng phải đặt trước nửa tháng, hơn nữa giá rất cao. Nếu không phải vậy thì chắc chắn nó đã nằm trong danh sách càn quét của Thịnh Nhất Nam rồi.

Thư Tần tỉnh người, mục đích của Cố Phi Vũ quá rõ ràng… Mấy người bọn họ hiếm khi tụ tập một lần, cô và Thịnh Nhất Nam không nên đi cùng.

Hai ngày nay cô quen chạy vặt giúp Vũ Minh nên theo lệ thường cô xin chỉ thị: “Sư huynh, nếu không có chuyện gì em và Thịnh Nhất Nam được tự do rồi phải không ạ?”

Vũ Minh liếc nhìn Cố Phi Vũ đang đứng bên cạnh Thư Tần, không trả lời.

Cố Phi Vũ liên tục nháy mắt với Vũ Minh, ý tứ quá rõ, muốn anh đừng giả chết. Vũ Minh hết cách đành đáp: “Hai ngày nay cô và Thịnh Nhất Nam cũng cực khổ rồi, hôm nay sư huynh mời một bữa!”

“Yeah!” Thịnh Nhất Nam nhảy cẫng lên, cực kỳ phấn khích, “Trưởng khoa Vũ quá tốt!”

Rồi kéo tay Thư Tần: “Đi thôi, trưởng khoa lên tiếng rồi.”

Thư Tần ngẫm lại cũng chẳng có gì ngại nên đi cùng.

Thấy Thịnh Nhất Nam phấn khích như vậy nên vừa đi cô vừa tìm hiểu xem nhà hàng này rốt cuộc như thế nào.

Đi qua đại sảnh, sắp gần ra đến cửa, Chu Văn bỗng nhiên thốt lên: “Ồ, sao bộ này nhìn quen vậy?”

Mọi người đều dừng lại, mẫu ma-nơ-canh đang mặc giống hệt chiếc váy của Thư Tần.

Thịnh Nhất Nam nhìn mẫu rồi nhìn Thư Tần: “Thì ra váy này cậu mua ở đây à?”

Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu… Không đúng, ở đây bộ nào cũng ít nhất năm sáu ngàn.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thư Tần, Thư Tần cứng họng, sao có thể thừa nhận mua ở đây, ngay cả cửa hàng giày hiệu vừa rồi cô còn không dám vào. Thế nhưng đâu ai mù, cô đành bịa đại một cái cớ: “Bộ của tớ là hàng fake, mua ở cửa hàng nhỏ gần khách sạn đấy!”

Thịnh Nhất Nam còn đang so sánh, nhìn qua nhìn lại mấy lượt: “Bà nó, bây giờ hàng fake ra nhanh quá!”

Chu Văn không lên tiếng, Vũ Minh vừa nhìn màn hình vừa giục mọi người: “Xe đến rồi, mau đi thôi!”

Trên đường đi Thư Tần nhìn chằm chằm vào gò má Vũ Minh, còn anh không lên tiếng chỉ chăm chú xem điện thoại.

Càng nghĩ Thư Tần càng muốn khóc, chắc chắn Vũ Minh không mua hàng fake, chiếc váy này đảm bảo anh mua ở cửa hàng dưới tầng… Giá cao thế này cô làm sao trả nổi? Tại sao vị sư huynh này của cô hở một chút là quăng cho cô một vấn đề nan giải, trong hội nghị hàng năm đã vậy, bây giờ cũng vậy.

Đến nhà hàng mọi người vào trong, Cố Phi Vũ kéo Vũ Minh sang một bên: “Cậu có ý gì đây? Không phải không có thời gian yêu đương sao?”

“Tớ làm sao?”

“Cậu mua váy cho người ta?”

Vũ Minh nhìn Cố Phi Vũ, chuyện váy áo quá phức tạp, không thể giải thích rõ ràng một lần, anh trả lời thẳng: “Không phải!”

“Thật sự không phải?”

“Thật sự không phải!”

“Cậu còn mạnh miệng?”

“Tớ mạnh miệng gì chứ?”


Cố Phi Vũ nheo mắt, đánh giá Vũ Minh: “Chính miệng cậu nói không theo đuổi, người anh em này của cậu được quyền theo đuổi là thật đúng không?”

“Không phải tớ giúp cậu mời cô ấy ăn cơm à, còn chưa phải là anh em ư?”

“Thế nhưng hôm nay tớ luôn cảm thấy cậu không vừa mắt?”

“Có ngày nào tớ vừa mắt với cậu hả?” Vũ Minh cất bước đi về phía trước.

“Cũng phải!” Cố Phi Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi đuổi theo anh, “Ngày nào trông thấy cậu, tớ cũng luôn cảm thấy vô cùng ngứa mắt.”

*

Hội nghị hàng năm diễn ra rất thuận lợi.

Sau nghi thức bế mạc, mọi người được nghỉ một đêm, chín giờ sáng hôm sau bay về.

Sáng sớm, Thịnh Nhất Nam chợt nhớ đến Cố Phi Vũ, lúc rửa mặt cô ấy hỏi: “Này này... cậu nghĩ như thế nào?”

Thư Tần cất mấy món đặc sản vào hành lý, đang kiểm tra lại ảnh chụp mấy ngày nay trong di động, xem một lúc chợt thấy tấm ảnh cô mặc bộ váy trắng.

Nhìn chằm chằm chiếc váy ấy hồi lâu, cô thở dài ngao ngán.

Thấy vẻ mặt buồn rầu của Thư Tần, Thịnh Nhất Nam lên tiếng hỏi: “Này, tớ đang hỏi cậu đấy… Có phải Cố sư huynh đang theo đuổi cậu không, cậu cảm thấy thế nào?

Thư Tần cất di động, suy nghĩ vài giây: “Chẳng có cảm giác gì, chí ít là vào thời điểm hiện tại.”

“Vừa nhìn là biết cậu thuộc dạng chậm nhiệt. Tớ thấy Cố sư huynh cũng được đấy, tiếp xúc lâu ngày có lẽ sẽ có cảm giác thôi!”

“Thật sao?” Thư Tần đáp bừa. Cô nhớ đến Cố Phi Vũ, anh ta rất đẹp trai, nói chuyện cũng không đáng ghét, nhưng trong lòng cô chẳng có tí rung động nào cả.

Thịnh Nhất Nam nhìn vào gương sửa lại quần áo: “Tuổi tác của Cố sư huynh không lớn lắm, điều kiện tốt, nếu cậu bỏ qua thì rất đáng tiếc. Nếu không ngại phiền phức thì cứ thử xem sao!”

“Giọng điệu này của cậu y chang mẹ tớ!” Bà cũng than thở cô sống quá khép kín cả trong học tập lẫn công việc, bà luôn lo lắng vì tính tình này của cô sẽ lỡ mất duyên phận đến.

Ra sảnh chờ sân bay, ngoại trừ Vũ Minh bị chủ nhiệm La kéo đi thì hầu như tất cả mọi người trong khoa đều có mặt.

Cố Phi Vũ và Chu Văn đã làm xong thủ tục, đang tán gẫu với mấy bác sĩ trong khoa, không biết nói đến chuyện gì, mọi người cười phá lên.

Cố Phi Vũ trông thấy Thư Tần liền vẫy tay: “Thư Tần!”

Thư Tần đành phải bước tới nở nụ cười: “Cố sư huynh, chị Chu!”

Đã đến giờ, mọi người lần lượt làm thủ tục. Cố Phi Vũ đi song song với Thư Tần vào trong, ân cần hỏi han.

Có người liên tục hỏi: “Trưởng khoa Vũ đâu rồi? Chưa quay lại à?”

Cố Phi Vũ tiếp lời: “Về rồi, vừa nãy mới trông thấy gọi điện thoại bên kia mà!”

Thư Tần vô tình quay đầu lại, đúng lúc Vũ Minh cất di động vào túi, chậm chạp đi đằng sau, khi cô nhìn lướt qua thì trùng hợp trông thấy anh đang nhíu mày nhìn sau gáy Cố Phi Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui