Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Vãn Thanh sửa soạn ngay ngắn, mang Hồi Tuyết đi ra, đứng dưới mái hiên là Thượng Quan Tử Ngọc cùng nha đầu Vân Tụ của ả ta.

Vãn Thanh chỉ cảm thấy sáng chói mắt.

Hôm nay, Thượng Quan Tử Ngọc đúng là không giống như thường ngày.

Quần áo thì màu sắc sáng chói rực rỡ, có thể so với người tu hành chánh quả hay phi tử trong cung cũng không kém bao nhiêu, đông không ra đông, tây không ra tây, bắt chước không giống ai.

Mặt thì toàn phấn là phấn, dày lớp lớp, nhìn cứ như kỹ nữ.

Một đôi mắt long lanh xao động như đang mong chờ tình lang, môi đỏ mọng căng mọng ướt át, cực kỳ mê người. Có thể dễ dàng nhìn ra là nàng ta đã tỉ mỉ sửa soạn, đúng là mỹ nhân mà.

Hừ.

Chẳng qua hôm nay là buổi đấu giá, là bán đấu giá lưu ly phẩm.

Nàng ta trang điểm xinh đẹp lung linh như mình là tâm điểm vậy, thật đúng là dễ dàng để cho người ta suy nghĩ nhiều.

Vãn Thanh nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, lại cúi đầu nhìn trang phục trên người mình.

Chỉ là quần áo màu xanh đơn giản, từ đầu đến chân không có đeo nhiều trang sức. Mà hoa văn trên áo chỉ là hoa văn giống như sóng biển, lộ ra một cỗ thanh lịch tao nhã, cả người sạch sẽ, trong sáng lại đơn thuần.

Mà đây đúng là phong cách mà nàng yêu thích.

“Nhị muội hôm nay thật xinh đẹp, đúng là mỹ nhân trời sinh, ta thấy đã muốn thương.”

Vãn Thanh khen Thượng Quan Tử Ngọc một câu, liền mang Hồi Tuyết cùng mấy người nha hoàn ngoài cửa đi đến phòng khách dùng điểm tâm sáng.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy Vãn Thanh mặc quần áo đơn giản. Tuy rằng sạch sẽ tươi mát, nhưng mà đem so sánh với mình, thật đúng là kém xa, không khỏi hài lòng nở nụ cười.

Tự nhận là hôm nay mình đứng thứ nhất, cười xán lạn như gió xuân.Thượng Quan Tử Ngọc bước chân nhẹ nhàng đuổi kịp Vãn Thanh, vẫn còn không quên thổi phồng Vãn Thanh một câu.

“Đại tỷ mới là mỹ nhân trời sinh, muội muội so ra còn kém, chỉ có thể dùng một chút kỹ xảo mà thôi.”

Vãn Thanh hơi hất mày, không để ý, lập tức mang người đi vào phòng khách dùng bữa, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi dùng trà, chờ Thượng Quan Vãn Thanh.

Một người lòng nóng như lửa đốt, một người bình tĩnh như mây, thản nhiên dùng bữa, hình thành sự tương phản rõ ràng.

Bất quá nhìn động tác ăn của Vãn Thanh không nhanh không chậm. Trong lòng không khỏi sốt ruột, ả ước gì lập tức nhìn thấy Mộ Dung Dịch.


Muốn biết nam nhân kia đến tột cùng là muốn làm gì?

Hắn tốt xấu gì cũng phải cho mình một câu trả lời hợp lý.

Trước đó Thượng Quan Tử Ngọc còn có thể an tĩnh uống trà, nhưng trong lòng chỉ sợ sẽ đến trễ. Lúc đó nếu không thấy Mộ Dung Dịch thì phải làm thế nào đây?

Càng nghĩ càng nôn nóng, trong lòng càng loạn, lại nhìn Vãn Thanh bình tĩnh an nhàn, cử chỉ nhẹ nhàng, không vội vàng dùng bữa, ăn đến có thể nói là nhai kĩ nuốt chậm, mỗi một lần đều như trải qua thời gian thật dài.

Thượng Quan Tử Ngọc trên mặt không tự chủ toát ra mồ hôi, chịu không được lấy khăn trong tay áo ra lau mồ hôi, Vãn Thanh không nhịn được, khó hiểu hỏi:

“Nhị muội sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy? Bộ nóng lắm sao? Có lẽ nào là do trà rất nóng sao?.”

Thượng Quan Tử Ngọc rất buồn bực, trong lòng thật tức giận, trực giác của ả nói cho ả biết rằng.

Con tiện nhân Thượng Quan Vãn Thanh này là cố ý, nó là cố ý chỉnh mình mà.

nhưng lại không dám mắng nàng, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh trả lời:

“Muội chỉ là nóng lòng sốt ruột chuyện buổi đấu giá, sợ buổi đấu giá đã kết thúc. Nếu như vậy thật có lỗi với phụ thân, chính là không có biện pháp khiến cho phụ thân vui vẻ rồi?”

Thượng Quan Vãn Thanh đang ăn thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm ả, ánh mắt có chút ý thích thú, khóe môi tươi cười, nha một tiếng thật dài. Sau đó lại không nhanh không chậm cúi đầu dùng bữa.

Vừa ăn vừa nói: “Nhị muội thật có lòng, còn lo sợ làm phụ thân buồn, hơn nữa nếu vật phẩm đấu giá kia giá rất cao, chúng ta chưa chắc đã mua nổi.”

Vãn Thanh trong lòng buồn cười.

Nàng chỉ là muốn nhìn xem tình hình thực tế của buổi đấu giá, nếu không phải là như thế, mới không cần phải để ý tới cô nàng Thượng Quan Tử Ngọc này.

Phụ thân thích, nàng tự nhiên sẽ tìm Lưu Ly phẩm cho ông ấy chơi, nhưng không muốn cho Thượng Quan Tử Ngọc biết.

“Đúng, đúng, đại tỷ nói đúng lắm, chẳng qua nếu nó có giá thấp thì sao? Chúng ta có thể đấu giá mua một món thì càng tốt.”

Giá thấp?

Có khả năng đó sao?

Vãn Thanh khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc. Thượng Quan Tử Ngọc này thật có can đảm nói, chỉ sợ trong lòng nàng ta biết rõ.


Giá mỗi một Lưu Ly phẩm trên mười ngàn lượng bạc đã là giá thấp nhất.

Thêm một điều nữa là, năm nay có rất nhiều người tham gia. Chỉ sợ là trên hai mươi ngàn cũng chưa chắc mua được, đến lúc đó buổi đấu giá sẽ càng kịch liệt hơn.

“ Ý muội muốn nói là.”

Vãn Thanh không phản bác, cũng không đồng ý, trải qua một đoạn thời gian, nàng cuối cùng cũng dùng xong bữa sáng. Thượng Quan Tử Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cái kiểu dày vò này rốt cục cũng kết thúc.

Vãn Thanh nhìn sắc trời bên ngoài, không sai biệt lắm, thời gian cũng gần đến rồi, nên lên đường, đi rửa mặt súc miệng qua, đứng thẳng người, nói:

“Chúng ta đi.”

Thượng Quan Tử Ngọc nhanh chóng đứng lên:

“Đúng, đúng, đại tỷ, chúng ta mau đi đi, ngàn lần đừng đến trễ.”

“Không trễ được “ Vãn Thanh khinh thường nói, mang Hồi Tuyết đi ra ngoài, dặn dò bà tử Ngọc Trà Hiên đi trước báo cho Trương quản gia chuẩn bị xe ngựa.

Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư phải ra khỏi phủ một chuyến.

Trước cửa Thượng Quan phủ, Thượng Quan Vãn Thanh mang Hồi Tuyết cùng Thượng Quan Tử Ngọc đi Lưu Ly Các, chủ tớ hai người cùng ngồi một chiếc xe ngựa.

Đợi cho đến khi các nàng vừa đi, liền có tiểu nha hoàn vội vàng chạy thẳng vào Trúc viện bẩm báo Tứ di nương cùng tứ tiểu thư.

Trúc viện.

Sắc mặt hai mẹ con Tứ di nương tối tăm, khó có thể tin vào tai mình, Thượng Quan Liên Tinh nhịn không được tức giận mắng.

“Đại tỷ thật là một đứa đầu gỗ, thế nhưng lại mang theo cái con tiện nhân khốn khiếp Thượng Quan Tử Ngọc kia đi cùng, nó có lẽ lại xem hai mẹ con bọn họ trở thành người tốt rồi.”

“ Thượng Quan Vãn Thanh thoạt nhìn cực kì khôn khéo mà, sao lại …?”

Tứ di nương nghĩ không ra đã có sai sót nơi nào, trong phòng khách đi tới đi lui.

Tiểu nha hoàn bẩm báo nói hai ngày này Thượng Quan Tử Ngọc cùng Thượng Quan Vãn Thanh rất thân thiết, hôm nay lại còn cùng nhau đi ra phủ.


Thượng Quan Liên Tinh nghe mẫu thân nói xong, nhịn không được mở miệng hỏi:

“Mẫu thân, có muốn con đem chuyện xấu hổ của con tiện nhân Thượng Quan Tử Ngọc kia từng làm bẩm báo cho đại tỷ hay không? Bọn họ chắc là không biết chúng ta đã biết đâu?”

Vào sáu năm trước, con tiện nhân Thượng Quan Tử Ngọc kia đã có gian tình với Mộ Dung Dịch, nên Mộ Dung Dịch mới luôn luôn muốn từ hôn với đại tỷ.

Sau này đại tỷ liền đã xảy ra chuyện không hay?

Trong này không biết cùng con tiện nhân Thượng Quan Tử Ngọc kia có bao nhiêu quan hệ?.

Nếu đại tỷ biết được, mẹ con Nhị di nương đừng nghĩ có ngày yên thân, Thượng Quan Liên Tinh sắc mặt tối tăm nghĩ thầm trong lòng.

Tứ di nương nghĩ một chút, lắc đầu:

“Nếu tình cảm hai người bọn họ đã tiến triển rất tốt, con nói ra chỉ sợ nó sẽ không tin”

“Đến lúc đó, trái lại người bị nghi ngờ sẽ là chúng ta”

“Vẫn nên nhắc nhở bình thường một chút, làm cho Thượng Quan Vãn Thanh phải tra xét từ từ”

“Mẹ nghĩ dựa vào cái đầu thông minh của nó chắc hẳn là sẽ tra ra tất cả mọi việc, chỉ cần làm cho nó nghi ngờ thôi.”

“Dạ, cứ vậy đi, nhưng mà bọn họ rốt cuộc là muốn đi đâu?”

Tứ di nương cùng Thượng Quan Liên Tinh nhìn tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn này vốn là nha hoàn làm việc nặng bên Ngọc Trà Hiên, bị Tứ di nương dùng chút bạc vụn thu mua.

Giờ phút này nghe được câu hỏi của Tứ di nương, vội vàng lắc đầu, nàng có biết hai vị tiểu thư đi đâu đâu, chỉ biết là các nàng cùng nhau đi ra ngoài thôi.

“Tốt lắm, đi về trước đi, chớ chọc đến những phiền toái không cần thiết.”

Tứ di nương thấy không còn gì có thể hỏi thêm nữa, vẫy tay cho tiểu nha hoàn đi xuống, bản thân càng lo nghĩ lại càng buồn rầu.

......

Hôm nay là ngày Lưu Ly Các bán đấu giá lưu Ly phẩm, cho nên Lưu Ly Các đã mở cửa từ sáng sớm, đã làm xong khâu chuẩn bị đón khách.

Hai bên hông đặt đầy những lẵng hoa, lụa đỏ trải dài trên nền đất.

Trước cửa, Tôn Hàm dẫn theo thủ hạ tự mình nghênh đón, mặt đầy tươi cười, nhẹ nhàng và lịch sự.

Khách lần lượt đến, hương xa bảo mã như nước chảy.

Ngày hôm nay đến phòng đấu giá đều là vương tôn quý tộc, không thể đắc tội được. Tôn Hàm vẻ mặt tươi cười, nghênh đón khách vào bên trong phòng đấu giá, phân phó người dâng trà phục vụ.


Tự mình lại đi ra tiếp đón một người khác, rất là bận rộn.

Lưu Dận ở trước cửa quản lý danh sách khách, mắt thấy người tới đã đông đủ, mà lão đại còn chưa xuất hiện. Tôn Hàm cùng Lưu Dận không khỏi nhìn nhau.

Chẳng lẽ lão đại có việc nên không tới dự được?

Đang nghĩ, liền nghe đến trước cửa có tiếng vó ngựa vang lên, từ trên xe ngựa có một người đang bước xuống, không phải là lão đại nhà bọn họ, thì là người nào?

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết vừa xuống xe, liền làm cho rất nhiều người đang đứng trước cửa Lưu Ly Các nhìn chăm chú, thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn tán.

“Đây không phải là Thượng Quan Vãn Thanh sao?”

“Đúng vậy, nghe nói nàng lúc trước thất thân, còn sinh ra một đứa bé, nữ nhân này thật không biết xấu hổ, cũng dám xuất hiện tại nơi này.”

Tiếng bàn tán truyền vào trong tai Tôn Hàm cùng Lưu Dận.

Lưu Dận tính tình nóng nảy, nhảy dựng lên, trừng hướng mấy nữ nhân đang bàn chuyện, gương mặt tức giận.

Tôn Hàm là người vốn rất bình tĩnh, ngày hôm nay xuất hiện tại nơi này có rất nhiều người là người trong xã hội thượng lưu, ngũ đại thế gia đều có người đến dự, có công tử còn có tiểu thư.

Mặt khác, Long Phiên cùng Hiên Viên cũng có người đến, nếu gây ra chuyện làm ảnh hưởng đến Lưu Ly Các, chỉ sợ lão đại sẽ tức giận.

Vãn Thanh cũng nhìn thấy bộ dạng của Lưu Dận, sợ hắn tức giận ảnh hưởng đến buổi bán đấu giá.

Cần gì để ý tới miệng lưỡi người đời, nghĩ, một mình thong thả đi đến trước mặt Tôn Hàm. Thời điểm đi ngang qua mấy nữ nhân kia, mượn cơ hội đạp một cước vào cái người đang nói chuyện kia, sau đó mặt không chút thay đổi đi vào trong.

Một cước này cũng không nhẹ, đau đến nàng kia nhăn mặt nhăn mày, không tự chủ được hừ lạnh, cơn giận liền bộc phát.

Đợi cho đến khi nhìn thấy rõ người đi phía sau Thượng Quan Vãn Thanh, cuối cùng nhịn được.

“Đây không phải là Tử Ngọc tỷ tỷ sao? Làm thế nào mà cũng tới Lưu Ly Các vậy?.”

Nguyên lai người bị đạp là người của gia tộc đứng thứ tư trong ngũ đại gia tộc.

Tiểu thư Lã Phượng Kiều của phủ Thừa Tướng.

Tổ mẫu của Lã Phượng Kiều, lão phu nhân của phủ Thừa Tướng nhận mẫu thân của Thượng Quan Tử Ngọc làm nghĩa nữ.

Cho nên Lã Phượng Kiều mới gọi Thượng Quan Tử Ngọc là tỷ tỷ.

Hơn nữa xưa nay Thượng Quan Tử Ngọc làm người cực thủ đoạn, đút lót những người xung quanh làm họ nói tốt về ả. Cho nên Lã Phượng Kiều cũng không chê thân phận ả thấp hèn.

Lúc này thấy Thượng Quan Tử Ngọc liền đã quên chuyện Vãn Thanh đá nàng ta một cước, chỉ để ý cùng Thượng Quan Tử Ngọc nói chuyện phiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui