Sáng sớm ngày thứ hai, Vãn Thanh vẫn chưa rời giường, bé nhẹ nhàng bước vào phòng nàng, vụng trộm hôn lên trán nàng một cái.
Sau đó chạy ra ngoài dùng bữa sáng.
Hồi Tuyết đem món đồ dưới đáy hòm muốn móc meo chén Lưu Ly lấy ra, dùng hộp gấm đựng, giao cho Đồng Đồng mang đến học đường.
Trên giường, Vãn Thanh nhắm mắt khóe môi lộ ra nụ cười, trong lòng giống ánh mặt trời tỏa sáng, có bé, nàng mới có cảm giác được sống.
Mặc dù không có phu quân, nhưng cùng bé sống tiếp những ngày sau này là điều mà nàng ao ước từ kiếp trước, một gia đình của riêng mình.
Hồi Tuyết từ bên ngoài đi vào, thấy tiểu thư chớp chớp mí mắt, liền biết nàng đã tỉnh, ôn nhu mở miệng:
“Tiểu thư, Đồng Đồng đã đến trường rồi.”
“Ừ, ta đã biết.”
Vãn Thanh mở to mắt, ngủ cả đêm đôi mắt vốn thâm u, nay lại trơn bóng, ánh mắt sáng long lanh, so với ngôi sao ban đêm còn muốn chói mắt hơn.
Hồi Tuyết thở dài, chủ tử chính là một viên dạ minh châu, cái tên Mộ Dung Dịch kia đúng là có phúc mà không biết hưởng, không biết trong tương lai nếu hắn biết tất cả những điều này sẽ không hối hận đến chết đi, vừa nghĩ vừa đi đến bên giường Vãn Thanh.
“Tiểu thư, dậy thôi.”
“Ừ “ Vãn Thanh gọn gàng rời giường, mặc quần áo xong, rửa mặt súc miệng, ra khỏi phòng.
Hôm nay không khí bên ngoài rất tốt, mây trôi bềnh bồng gió thổi hiu hiu, là ngày đẹp trời, Vãn Thanh híp lại mắt, hướng phòng khách đi đến, trong lòng tính toán có cần phải đi Lưu Ly Các một chuyến không?
Lại chỉ còn có hai ngày nữa sẽ đến ngày bán đấu giá Lưu Ly phẩm, lúc này cũng chỉ có sáu món Lưu Ly thành phẩm để đem ra bán đấu giá.
Vật đầu tiên là một bộ sáu ly trà nhỏ, trong suốt tinh khiết, trên thân chén được khắc một đóa hoa mẫu đơn nhìn xinh đẹp lả lướt, gọi là Linh Lung Bội.
Vật thứ hai là một cái bình hoa, toàn thân không tì vết, cũng không có bất kì vật trang trí nào trên bình, làm bình hoa hoàn toàn phản ứng với ánh sáng phát ra một tia sáng mênh mang đồng nhất.
Nếu có tia khúc xạ, mới phát hiện điều chân chính kỳ diệu của nó, ánh sáng luôn luôn giao động xung quanh nó, gọi Thủy Từ.
Vật thứ ba, là một cặp mặt dây chuyền, hình trái tim, ở giữa khắc một chữ, yêu, có thể tách ra làm hai nửa, và có thể hợp lại thành một, là vật dành cho các cặp tình nhân.
Những vật trang sức dành cho các cặp tình nhân hoàn toàn chưa xuất hiện ở thời đại này, nên Sở kinh căn bản không có, đừng xem thường nó nho nhỏ, chắc chắn sẽ khiến cho toàn quốc rung động vì nó, gọi Tình Nhân Trụy.
Vật thứ tư, là một cái gối Lưu Ly.
Cái gối Lưu Ly này dựa theo từ cái ót cùng độ cong cột sống của cơ thể mà chế tạo nên, chính giữa còn có trộn lẫn băng Tuyết Liên, hòa tan cùng với dược liệu khác, giúp ngủ sâu giấc không mộng mị, nâng cao tinh thần, cường thân ích thể, là một trong sáu món Lưu Ly phẩm mà Vãn Thanh đắc ý nhất, gọi Dược Chẩm.
Vật thứ năm.
Một vòng tay Lưu Ly, đây là trang sức dành cho các cô gái, so với Trân Châu Phỉ Thúy còn quý hiếm hơn.
Vòng tay này đeo trên tay tuyệt đẹp, nếu như phái nữ của các gia đình danh gia vọng tộc trong toàn Sở kinh này biết, chỉ sợ các nàng đều vứt Trân Châu Phỉ Thúy mà bất chấp tất cả để sở hữu vòng tay Lưu Ly này.
Vật hiếm mới quý, vật này chẳng những giá trị liên thành còn sang trọng quý phái, hơn nữa còn tượng trưng cho thân phận địa vị. Trước mắt trong Sở kinh, dù là các phi tần trong cung, cũng không ai có vật này, đây là món mắc nhất, gọi Ly Châu.
Vật thứ sáu,
Một cặp chén Lưu Ly, lớn nhỏ giống nhau, không có một chút khác nhau, hình dáng bên ngoài đều khắc hình hoa mai, kể cả số lượng cánh hoa cũng giống nhau, lộ ra một hơi thở mát lạnh.
Đến mùa hạ lấy chén này ra đựng nước ép hoa quả, hiệu quả rất tốt, nhưng mà chỉ sợ người mua về không biết cách dùng, có ai sẽ dùng cái chén trị giá vạn lượng bạc đựng thức ăn, cặp chén này gọi là Liên Sinh Oản.
Sáu món đồ Lưu Ly phẩm này là tâm huyết của Vãn Thanh.
Từ khâu thiết kế, đến quá trình sản xuất, còn có điêu khắc, hao phí không ít tinh thần và thể lực, mới hình thành sáu vật phẩm thượng đẳng này. Cho nên, lần này Vãn Thanh hi vọng buổi bán đấu giá có thể thành công.
Lần bán đấu giá này, nàng biết được tin, trừ bỏ các nhân vật nổi tiếng của Kim Hạ quốc, nghe nói cả Long Phiên, Hiên Viên cùng các nước khác cũng đến, muốn đấu giá mua mấy món hàng lần này.
Lúc này đây sàn đấu giá so với trước kia càng thêm kịch liệt, nên phải làm công tác chuẩn bị thật tốt.
“Hồi Tuyết, tình hình bên kia đều tốt chứ?.”
Vãn Thanh hỏi Hồi Tuyết, nhìn mấy nha hoàn bà tử đi thành hàng đứng trước cửa phòng.
Hồi Tuyết cung kính mở miệng: “Tiểu thư xin hãy yên tâm, không có việc gì hết.”
Hai người nói chuyện, hiểu được ý của nhau, cũng không nhắc tới chuyện của Lưu Ly Các, nên những người khác không hiểu hai người đang nói chuyện gì.
Hồi Tuyết nói xong cùng Vãn Thanh đi vào, trên bàn đã bày xong thức ăn sáng, Vãn Thanh tùy ý ăn một chút, liền kêu Hồi Tuyết cũng cùng nhau ăn.
Ngoài cửa, vang lên tiếng nói chuyện.
“Đại tỷ đã dậy rồi sao?”
Người tới chính là Thượng Quan Tử Ngọc, Vãn Thanh nhíu mày, khóe môi lộ ra ý cười.
Thượng Quan Tử Ngọc này thật rất có tính nhẫn nại nha, mặt hôm qua bị đánh đến sưng phù, rõ ràng là hận nàng. Nhưng lúc này lại tới nữa, xem ra cô nàng này thật không thể coi thường.
Quả thật vô lại, không biết xấu hổ, mặt dày vô đối không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Âm thanh của Yên Nhiên vang lên:
“Nhị tiểu thư, tiểu thư đang dùng bữa, để nô tì đi vào bẩm báo một tiếng.”
Vãn Thanh nghe tiếng nói chuyện ngoài cửa, cũng không cần Yên Nhiên tiến vào, trực tiếp trả lời: “Để nhị muội vào đi.”
“Dạ “ Yên Nhiên ở bên ngoài trả lời, mang Thượng Quan Tử Ngọc đi vào lại lui ra ngoài.
Thượng Quan Tử Ngọc kính cẩn khom người hành lễ, mềm mại đáng yêu mở miệng:
“Gặp qua đại tỷ.”
“Ừ, đứng lên, ngồi xuống đi “
Vãn Thanh gật đầu, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, chỉ thấy vết cào trên mặt ả đã mờ dần đi không ít, xem ra sẽ không lưu lại vết sẹo, bằng không cô nàng này chắc không bình tĩnh như vậy.
Không biết nàng ta lại tới đây làm gì?
Ngày hôm qua lúc rời đi, nhìn thấy nàng ta tàn tạ như thế, nàng còn tưởng rằng nàng ta cả đời cũng không dám đi vào Ngọc Trà Hiên, không nghĩ tới cách một đêm liền đã tới, nàng sẽ không tin tưởng nàng ta tới đây chỉ để hỏi thăm nàng.
“Vết thương trên mặt của Nhị muội không có sao chứ.”
“Cảm ơn đại tỷ quan tâm, không có chuyện gì, đã xức thuốc.”
Thượng Quan Tử Ngọc cười mở miệng nói, Vãn Thanh gật đầu có vẻ như yên tâm, hai người giờ phút này trông như một đôi tỷ muội hạnh phúc.
Người không biết chuyện còn tưởng là chị em ruột thịt yêu thương nhau đâu, Vãn Thanh diễn như vậy, là muốn nhìn một chút xem Thượng Quan Tử Ngọc tới đây làm gì?
“Nhị muội trên mặt có thương tổn, đi về nghỉ ngơi trước đi, dưỡng thân thể cho tốt, lần sau rồi tới ngồi cũng không sao.”
Vãn Thanh mới mở miệng, con mắt của Thượng Quan Tử Ngọc tối sầm lại, có chút tức giận, vội vàng mở miệng:
“Muội muội không có chuyện gì, cùng tỷ tỷ ngồi một lát cũng là chuyện nên làm.”
Vãn Thanh vừa nhìn đã hiểu, Thượng Quan Tử Ngọc quả nhiên có việc, không lên tiếng nữa, an tĩnh ngồi nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thấy ánh mắt của Vãn Thanh, có chút không được tự nhiên, có vẻ giống như không có điều gì có thể gạt được nàng, vươn tay vuốt tóc, giọng nói cố gắng tỏ ra bình thản.
“Đại tỷ luôn luôn ở trong phủ có phải rất buồn chán hay không?”
Vãn Thanh dựa theo lời của nàng mà trả lời:
“Ừ, quả thật buồn chán, đang nghĩ tới có cần phải ra khỏi phủ đi dạo một chút hay không?”
Thượng Quan Tử Ngọc nghe Vãn Thanh nói, trong lòng mừng thầm:
“Muội muội chính là có một chuyện thú vị muốn nói cùng đại tỷ, đại tỷ có biết Sở kinh mới mở một nơi gọi là Lưu Ly Các không?”
Vãn Thanh gật đầu, đáy lòng nghi hoặc, Thượng Quan Tử Ngọc nhắc tới Lưu Ly Các làm cái gì?
Nàng ta tính làm gì, nàng im lặng, không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Thượng Quan Tử Ngọc nói tiếp.
“Hai ngày sau, là thời điểm Lưu Ly Các bán đấu giá các vật phẩm, muội muội nghe nói phòng đấu giá cực kỳ thú vị, đại tỷ sao không đi một chuyến xem sao, bảo đảm mở rộng tầm mắt, hơn nữa muội muội nghe nói phòng đấu giá có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, sẽ có các quý công tử công tôn quý tộc xuất hiện?”
Vãn Thanh hơi nhắm mắt, không nói một lời, trong lòng đã rõ ràng, nguyên lai Thượng Quan Tử Ngọc tính đi Lưu Ly Các tham gia hội đấu giá, nhưng mà nàng ta đi chỗ đó làm gì? Muốn câu con rể rùa vàng sao?
Chỉ sợ là như vậy đi, nàng chính là muốn nhìn xem một chút tình hình của lần đấu giá này, khổ nổi không có lý do gì để đi, không nghĩ tới Thượng Quan Tử Ngọc liền có đề nghị như vậy.
Mình sao lại không chiều theo đề nghị của nàng ta kia chứ.
Lấy thân phận người mua đi đến phòng đấu giá, vừa vặn chú ý một chút tình hình bán đấu giá năm nay. Trước kia không có biện pháp, bởi vì nàng ở xa ngàn dặm, nhưng năm nay nàng ở ngay tại Sở kinh, không có lý nào không đi.
Vốn nàng còn đang suy nghĩ phải dùng thân phận nào đi đến phòng đấu giá. Nếu bị người khác phát hiện, đương nhiên sẽ có cách đối phó, nàng bây giờ còn chưa muốn khiến cho bất luận kẻ nào biết Lưu Ly Các là sản nghiệp của nàng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...