Trời đã chuyển sáng, Hồi Tuyết đạp giọt sương giẫm cỏ xanh non mịn, chạy vội tới, thả thế tử gia xuống, trong miệng nhỏ giọng hỏi.
“Thế tử gia, ngài không sao chứ, không có việc gì đi”
Hạ Hầu Mặc Viêm đầu váng mắt hoa, lắc đầu. Nói thật ra, tuy rằng không phải treo cả một đêm, nhưng mà vẫn cứ khó chịu. Rốt cuộc, hắn đã biết mùi vị của những người trước kia từng bị hắn treo ngược cảm giác ra sao.
Nương tử thật nhẫn tâm, trong lòng oán niệm, nhanh chóng nhào vào trên xe ngựa. Chỉ thấy trên xe ngựa, Vãn Thanh ngủ đến không biết trời nam đất bắc, thân ở nơi nào, thậm chí còn nghiến răng nói mớ.
Không biết trong lúc ngủ mơ thấy cái gì, nàng cười vô cùng quyến rũ.
Tuy rằng Hạ Hầu Mặc Viêm không biết nàng làm gì trong mơ, nhưng có thể xác thực một chuyện, nàng nhất định là mơ thấy đang tra tấn mình. Giờ phút này, xem như đã tra tấn hắn đến thống khoái rồi đi.
Nghĩ như thế, cơ thể nghiêng về phía nàng, như sói đói phác gục gà con, chặt chẽ khóa lại cơ thể Vãn Thanh.
“Nương tử, nương tử ta nhức đầu quá”
Nói xong, càng gắt gao ôm lấy cơ thể nhỏ xinh dưới thân, cảm nhận được hương thơm cùng sự mềm mại của nàng, hương thơm thật là dễ ngửi, thơm ngào ngạt, mềm như bông.
Không có bất kỳ đồ vật nào trên đời có thể hình dung tới, cảm xúc trong lòng ngực này …. tóm lại là vô cùng tốt đẹp.
Vãn thanh có một giấc mơ, làm tên nhóc Hạ Hầu Mặc Viêm kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khóc lóc thảm thiết, tự nhận mọi tội lỗi. Mà nàng giống như một nữ vương, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Trong lòng chỉ có thể nói một chữ sảng.
Bỗng nhiên người rất nặng, giống như bị một con voi đè bẹp, thở không ra hơi. Mở to đôi mắt còn có chút mơ hồ, trong lòng ảo não thêm phẫn nộ, muốn đem tên khốn không biết điều, dám phá hư mộng đẹp của nàng mắng máu chó đầy đầu.
Ngay cả mười tám đời tổ tiên nhà hắn cũng đều thăm hỏi một lần.
Nhưng mà, mười tám đời tổ tiên chưa kịp thăm hỏi, thì đã nhìn đến một khuôn mặt tuấn tú muốn mạng, đang dán sát vào mặt nàng không đến một cm.
Dễ dàng nhìn đến làm da không tì vết của hắn, ngay cả lỗ chân lông cũng đều nhìn không ra, bóng loáng lại có dãn. Hai bên má còn hồng hồng như dậm phấn, làm người đố kỵ đến muốn phá hỏng gương mặt hoàn hảo này.
Nhưng nàng rất nhanh đã phản ứng lại. Hiện tại, vấn đề không phải phá hỏng gương mặt này. Nam nhân này đè nàng làm cái gì? Nghĩ đến, chớp hai đôi mắt, phấn môi khẽ mở.
Giờ phút này, hành động của nàng có bao nhiều lừa tình. Ngủ một đêm, đôi mắt no đủ ngập nước, chợt lóe sáng lấp lánh. Hàng mi dài chớp chớp, đôi môi phấn nộn, rõ ràng là đang mời gọi hắn thưởng thức.
Hạ Hầu Mặc Viêm chỉ tính đè nàng một chút để xả giận. Ai ngờ, giờ phút này, vừa nhìn đến hình ảnh quyến rũ đến phun máu mũi này, đầu óc nào còn nhớ rõ mục đích muốn chỉnh nàng.
Hắn nhìn ngẩn người, đợi đến khi hắn phản ứng lại, đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.
Đầu tiên là chậm rãi thử liếm liếm, mềm mềm, ấm ấm, so với những món ăn mà hắn từng ăn qua còn muốn thơm mềm, theo bản năng tiếp tục nụ hôn.
Toàn bộ cơ thể đều nóng lên, trong lòng tình triều tràn ngập mênh mông, từng đợt từng đợt đánh vào trong lòng hắn, làm hắn giống như đang ở giữa sa mạt, đói khát, không ngừng mút vào dòng nước thơm ngọt ngào kia.
Mỗi một tế bào trên người, mỗi một lỗ chân lông đều muốn hét lên, thật mềm thật thơm quá. Đáng tiếc, hắn còn muốn cảm nhận nhiều hơn một chút lại không còn cơ hội.
Bởi vì người đang sợ ngây người kia rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại. Nam nhân này đang làm cái gì, sao lại giống như con chó con lúc thì liếm lúc thì cắn nàng như vậy?
Cuối cùng Vãn Thanh cũng thanh tỉnh.
Hắn … hôn nàng.
Hắn nhân lúc cháy nhà hôi của, tên khốn kiếp này cũng dám hôn nàng, lông tơ dựng ngược, toàn thân nổi lửa.
Thân thể vừa động, dùng sức giãy giụa thoát khỏi giam cầm, giơ lên một chân, đá cái người còn đang trong trạng thái hưởng thụ kia bay ra ngoài xe ngựa.
Bùm một tiếng, âm thanh vô cùng khí phách.
Bên ngoài, Hồi Tuyết cùng vài binh tướng hoảng loạn, hét lên.
“Thế tử gia, ngài là làm sao vậy? Thế tử gia?”
Hạ Hầu Mặc Viêm còn đang trong trạng thái lân lân, gương mặt ửng đỏ, mắt phượng gợn sóng, bàn tay to thon dài khẽ vuốt vuốt cánh môi.
Giờ phút này, dáng vẻ của hắn vô cùng yêu nghiệt, mọi người nhìn đến đều thở dài tiếc nuối. Thật sự đạp hư một gương mặt xinh đẹp, đầu óc không được tốt, nhưng bù lại còn có dung mạo.
Mấy người xúm lại xem thấy thế tử gia không để ý tới, đã sớm giải tán, ai làm việc nấy.
Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh bốc hỏa, lồng ngực phập phồng lên xuống, sau đó cố gắng hít thở nhầm bình tĩnh lại, nhưng vẫn vô cùng tức giận.
Coi như bị chó liếm, nhưng kỹ thuật hôn của tên kia thật sự có thể so với chó liếm, đáng giận.
Hồi Tuyết lo lắng đứng trước xe ngựa, cung kính mở miệng:
“Tiểu thư, có muốn ăn chút điểm tâm hay không?”
Vãn Thanh vừa nghe đến giọng của Hồi Tuyết thì nghĩ đến một việc. Tối hôm qua, nàng rõ ràng đã đem Hạ Hầu Mặc Viêm trói lên trên cây, là ai đem hắn thả xuống, còn chạy lên xe ngựa hôn nàng.
Nhất định là nha đầu nhiều chuyện Hồi Tuyết này, nghĩ càng tức giận, hừ lạnh.
“Hồi Tuyết, là em thả Hạ Hầu Mặc Viêm xuống”
Hồi Tuyết vừa nghe giọng điện này thì đã biết tình hình không ổn, nhanh chóng nhận tội:
“Nô tỳ đáng chết”
“Hừ, lại có lần tiếp theo, cũng đừng nghĩ đi theo ta, em phải rõ ràng, ta là chủ tử của em hay hắn là chủ tử”
Hồi Tuyết nhướng mày, cảm giác tiểu thư nói lời này có chút giống trẻ con, đương nhiên tiểu thư là chủ tử. Nàng làm chuyện đó, đều là bởi vì sợ tiểu thư gây chuyện.
Nhưng không dám sửa lưng chủ tử. Bởi vì, có câu châm ngôn, đừng bao giờ nói lý với người không còn lý trí, đó tuyệt đối là cử chỉ sáng suốt. Cho nên, Hồi Tuyết cung kính vâng theo.
“Dạ, nô tỳ đã biết, vậy … tiểu thư muốn dùng điểm tâm chưa?”
“Không đói”
Nàng bị tức no rồi, lạnh lùng mở miệng:
“Em ngồi chung xe ngựa với ta, mời thế tử gia sang xe ngựa khác đi”
“Dạ, tiểu thư”
Hồi Tuyết lên tiếng, nhanh chân đi qua mời Hạ Hầu Mặc Viêm chuyển sang ngồi xe ngựa phía sau. Hạ Hầu Mặc Viêm cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.
Gương mặt tỏa sáng rực rỡ, giống như không chút để ý đến.
Cho tới nay, hắn đều không gần nữ sắc, cho nên không biết hôn môi có thể làm con người kích động đến như vậy.
Môi nương tử thật sự rất mềm, nàng là của hắn, nếu có người dám can đảm cùng hắn đoạt … Ánh mắt hắn tràn ngập khát máu, sâu thẳm vô cùng.
Trong nháy mắt, toàn thân bao phủ cường cực lớn sát khí, Hồi Tuyết đi theo phía sau, nhịn không được run rẫy, âm thầm tự hỏi, đây là có chuyện gì?
Đợi đến khi nghiêm túc nhìn sang, lại phát hiện thế tử gia vẫn như cũ, gương mặt vẫn mang ý cười, leo lên xe ngựa phía sau.
Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết ngồi ở chiếc xe ngựa phía trước, đoàn người rời khỏi cánh rừng, đi đường lớn, ngựa xe không dừng, tiến thẳng nước Hiên Viên.
Trong xe ngựa, Vãn Thanh híp mắt ngây người, Hồi Tuyết ngồi ở một góc xe ngựa, nhìn tiểu thư nhà mình. Thấy dọc đường đi, gương mặt tiểu thư đầy vẻ suy nghĩ sâu xa, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Nhưng đôi môi kia lại đỏ tươi so với ngày thường, hình như có hơi sưng, liên tưởng đến chuyện lúc sáng, tiểu thư đá thế tử gia xuống xe ngựa …
Hồi Tuyết cả gan suy đoán.
Chẳng lẽ … thế tử gia hôn tiểu thư, cho nên mới bị đá. Nghĩ như thế, nhịn không được hắc hắc cười rộ lên.
Vãn Thanh hoàn hồn, lập tức liếc xéo Hồi Tuyết, nhàn nhạt mở miệng.
“Cười cái gì, Tiểu Tuyết Nhi?”
Ngữ khí có chút âm trầm, lộ ra răng năng trắng tinh.
Hồi Tuyết nhấp miệng, liên tục lắc đầu:
“Nô tỳ chỉ là nghĩ đến mấy câu chuyện cười, cho nên nhịn không được …”
“Không bằng nói cho tiểu thư nhà ngươi nghe một chút, chuyện gì mà làm em cười thích thú đến như vậy, làm một người luôn luôn bình tĩnh như Tiểu Tuyết Nhi đều nhịn không được”
Vãn Thanh thấy không có gì thú vị, cho nên đem Hồi Tuyết ra đùa giỡn, giả vờ nghiêm trang hỏi chuyện.
Hồi Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cười tủm tỉm trả lời:
“Nô tỳ chỉ nghĩ tới một chuyện, thấy buồn cười cho nên cười thôi”
Vãn Thanh tùy ý thay đổi tư thế, híp híp đôi mắt, thong thả ung dung mở miệng:
“Vậy nói ra nghe một chút thử xem”
Hồi Tuyết vừa nghe, dùng sức nghĩ. May mắn trước đó từng nghe qua một câu chuyện cười, là mấy tiểu nha đầu không có việc gì làm, nói chuyện phiếm chơi, vội vàng nói ra cho Vãn Thanh nghe.
“Câu chuyện kể về một con thỏ nhỏ cùng một con kiến ở trong rừng chơi đùa với nhau. Bỗng nhiên, một con voi đi tới, con kiến lập tức chui xuống đất, nhưng lại giơ một chân lên mặt đất”
“Con thỏ con thấy kỳ quái hỏi: Ngươi đang làm gì? Con kiến nhỏ giọng thở dài một tiếng. Đừng nói chuyện, xem ta làm cách nào gạt chân tên to tướng này”
Hồi Tuyết vừa nói xong, Vãn Thanh nở nụ cười, xác thật buồn cười. Bên trong xe ngựa, tiếng cười không ngừng, cảnh vật bên ngoài vun vút vụt qua.
Lần này, trời vừa chuyển tối, bọn họ vừa lúc đến một thị trấn nhỏ, nhanh chóng kiếm khách sạn nghỉ qua đêm.
Tiểu nhị vừa thấy có nhiều người tới trọ như vậy, vô cùng vui vẻ nhưng cũng có chút sợ hãi, thật cẩn thận tiếp đón khách nhân.
Vốn dĩ mọi người không nghĩ dừng chân, nhưng nghĩ lại, còn mười ngày nữa mới đến Hiên Viên, không thể vẫn luôn ngủ ngoài trời. Bọn họ thân là sứ thần, đương nhiên nên chịu đãi ngộ tốt nhất, ăn ngon trụ tốt.
Còn có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, đó là thứ yếu, chỉ cần tận lực là được.
Còn phải đi hơn mười ngày nữa, cũng không thể vì đề phòng Mộc Tiêu Dao mà không ăn không uống được. Cho nên cuối cùng quyết định dừng chân nghỉ tạm qua đêm.
Mộc Tiêu Dao có thủ đoạn gì, cứ việc phóng ngựa lại đây, nàng không tin đánh không lại bọn họ.
Nàng biết trong tay hắn có không ít người có võ công cao cường, không ai ngoài người của Phượng Hoàng Giáo.
Nghĩ đến Phượng Hoàng Giáo, Vãn Thanh ẩn ẩn suy đoán. Tại sao người của Phượng Hoàng Giáo lại nghe theo mệnh lệnh của Mộc Tiêu Dao.
Hắn rõ ràng là vương tử nước Thương Lang, không có chút quan hệ nào với Phượng Hoàng Giáo, những người đó sao có thể dễ dàng nghe theo lệnh của hắn?
Đang nghĩ ngợi, Hồi Tuyết đã đi tới, vẻ mặt kinh ngạc.
“Tiểu thư, đã có người bao toàn bộ khách điếm này”
“A, toàn bao”
Vãn Thanh nhìn nhìn bầu trời, trấn nhỏ này hẳn là không có cái khách điếm thứ hai đi. Chẳng lẽ nói, bọn họ đêm nay vẫn phải tiếp tục ngủ ngoài trời nữa sao?
Hồi Tuyết nói còn chưa nói xong, nàng lại nói tiếp.
“Vị chưởng quầy kia hỏi tiểu thư có phải là Thượng Quan Vãn Thanh hay không? Sau đó nói, người bao toàn bộ khách điếm nói rõ là bao cho chúng ta”
“Bao cho chúng ta”
Vãn Thanh kinh ngạc, không biết là ai ra tay hào phóng như thế? Rốt cuộc là ai, lại có thể chi tiền bao toàn bộ khách điếm cho bọn họ, ngay cả thức ăn chắc sẽ không đều chuẩn bị xong rồi đi.
Quả nhiên, nàng vừa nghĩ xong, tiểu nhị đã đi tới, tiếp đón mọi người ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị đem đồ ăn lên.
Hồi Tuyết nhìn Vãn Thanh, thực hiển nhiên, người kia ngay cả thức ăn đều bao, rốt cuộc là ai?
Quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong kinh nghi:
“Thế tử phi, ngài đoán thử xem, ai lại hào phóng như thế?”
Vãn Thanh lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:
“Tất cả mọi người đều ăn cơm đi, ăn xong sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục lên đường”
“Dạ”
Mọi người đồng loạt lên tiếng, nhất thời không hề nói gì, ăn cơm.
Hạ Hầu Mặc Viêm ngồi ở bên cạnh Vãn Thanh, nghĩ đến chuyện quái dị này, thực mau đã nghĩ đến là ai làm.
Trừ bỏ Mộc Tiêu Dao, cái tên chết bầm âm hồn bất tán kia, sẽ không có người khác. Hiện tại, hắn càng nghe cái tên Mộc Tiêu Dao, càng chán ghét tên ẻo lả này.
Dám cả gan công khai đoạt nữ nhân của hắn, tên ẻo lả đáng chết.
Hạ Hầu Mặc Viêm ầm thầm mắng chửi, cả một đêm cũng chưa nói một lời, Vãn Thanh thấy kỳ quái nhìn hắn, chầm chậm dò hỏi.
“Mặc Viêm, làm sao vậy?”
Hạ Hầu Mặc Viêm lắc đầu, ngẩng đầu, gương mặt lại tràn đầy ý cười. Nhưng mà, nghe thấy giọng Vãn Thanh lại nhớ đến nụ hôn ban sáng, nhớ tới đôi môi mềm mại ngọt ngào.
Theo bản năng, ánh mắt hắn nhìn vào đôi môi của Vãn Thanh, nhớ tới kia sự mềm mại kia, thật muốn, thật muốn lại hôn một cái.
Nhìn đến ngẩn người, Vãn Thanh lập tức biết tên nhóc này nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đầy dâm tà, gõ đầu của hắn:
“Mau ăn cơm, chờ lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút”
Hiện tại, nàng tuyệt đối muốn rời xa nam nhân này, để phòng ngừa hắn nửa đêm bất ngờ tấn công nàng. Giờ phút này, nàng đã quên ý định muốn dạy dỗ, trả thù Hạ Hầu Mặc Viêm.
Đoàn người cơm nước xong, Hồi Tuyết bắt đầu phân phòng. Bởi vì nhân số quá nhiều, toàn bộ binh tướng ở lầu một cùng lầu hai, còn dư lại ở tại lầu ba.
Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm phân phòng ngủ, Hạ Hầu Mặc Viêm không vui, nằng nặc đòi ngủ chung một phòng.
“Nương tử, chúng ta nên ngủ chung một gian phòng”
May mắn hàng hiên không có ai, Vãn Thanh ngăn lại trước cửa, lạnh lùng liếc tên khốn này.
Ngủ chung một gian phòng, để nửa đêm hắn có thể đánh lén nàng sao, nằm mơ.
Kỳ thật, Hạ Hầu Mặc Viêm thật là có ý tưởng này, hắn còn muốn hôn lên đôi môi mềm mại kia. Không biết nó vẫn còn ngọt ngào mềm mại như lúc sáng hay không?
Đáng tiếc, tâm tư bất chính của hắn đã bị nữ nhân nào đó đoán được, kiên quyết chống lại hắn, không cho hắn vào phòng.
“Không được, Hồi Tuyết, mời thế tử gia về phòng ngủ”
Hồi Tuyết nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn thế tử gia, nhìn thế nào cũng thấy hai người này càng giống là một đôi oan gia.
Sóng ngầm dâng lên, tình ý dần nảy sinh mà không ai đề ý, có khả năng, ngay cả bọn họ cũng chưa chú ý tới.
Đều nói người ngoài cuộc tỉnh táo, lời này cũng thật có đạo lý. Hồi Tuyết cười khom lưng:
“Thế tử gia, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên đường đi nước Hiên Viên nữa”
“Được rồi, nương tử hẹn gặp lại vào ngày mai, nương tử ngủ ngon”
Hạ Hầu Mặc Viêm lưu luyến không rời nói, Vãn Thanh đóng cửa, đi vào trong phòng, trợn mắt nhìn nóc nhà, hết chỗ nói rồi. Đúng là giả ngu lâu năm, kỹ thuật diễn thật tốt.
Hết chương 86
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...